Boss Là Nữ Phụ

Chương 373: Tình triền thanh mai (24)




Một đêm điên cuồng.
Thời Sênh bị giày vò tới mức toàn thân không còn sức, mềm oặt người cuộn trong lòng Úc Tửu.
Úc Tửu vuốt eo Thời Sênh, trong tiếng nói còn mang một chút khàn khàn sau đêm cuồng dại, “Đỡ hơn chưa?”
Thời Sênh không trả lời anh.
Tay của Úc Tửu vuốt vuốt rồi bắt đầu không tử tế.
Thời Sênh đạp một cái, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm anh.
Úc Tửu ngại ngùng thu tay lại, “Em Tiểu Hạ, nếu không em sờ lại đi.”
Thời Sênh: “…”
Kéo tên lưu manh này ra ngoài cho ông.
Úc Tửu cầm tay Thời Sênh thăm dò xuống dưới. Thời Sênh rụt tay lại, vừa hay đánh lên cậu nhỏ đang hùng dũng hiên ngang của anh.
Đau tới mức anh rên lên, “Em Tiểu Hạ, đây là phúc lợi sau này của em, em cũng ra tay được, đánh hỏng rồi thì làm sao.”
Thời Sênh mặt mày điềm tĩnh, “Mới thế này đã hỏng rồi, vậy sau này sớm muộn gì cũng phải hỏng.”
Úc Tửu: “…”
Đừng có so tục tĩu với tiểu thanh mai nhà anh.
Đợi hai người thu dọn xong, Diêu Tẩm một mình ngồi ở phòng khách, nhìn thấy họ từng người một ra khỏi phòng, khuôn mặt cười ngốc đầy mờ ám với Thời Sênh.
Đợi sau khi Úc Tửu đi mua đồ ăn sáng, Diêu Tẩm mặt mày bí hiểm, “Thuận lợi rồi chứ? Chà chà, thấy cái đuôi của tiểu trúc mã đó nhà cậu đã sắp vểnh lên trời rồi.”
“Ừm, mình cho phép anh ấy lên trời.” Phượng Từ nhà cô nên được cưng chiều vậy.
“Đàn ông mà, vẫn nên ép một chút, tớ nói với cậu này Thịnh Hạ, cậu không thể quá dung túng anh ấy…”
Diêu Tẩm về khoản gây khó dễ đàn ông, vô cùng tâm đắc, gần như có thể gọi là tay lão luyện.
Nhưng Thời Sênh biết, tên này tới bạn trai cũng không có, tâm đắc này cũng không biết từ đâu tới.

Thi đại học sắp tới, Thời Sênh mỗi ngày đều phụ đạo cho Diêu Tẩm, cuối cùng còn ra đề loại hình đã từng thi đại học năm đó cho cô ấy.
Câu hỏi cụ thể Nguyên chủ khẳng định không nhớ rõ, nhưng có lẽ hướng đi không sai.
Chỉ cần Diêu Tẩm nhớ kỹ, hoàn toàn không có vấn đề.
Thời Sênh thi xong liền bị Úc Tửu đóng gói ra nước ngoài.
Gọi cho một cái tên mỹ miều là du lịch.
Du lịch cái con khỉ!
Có ai đi du lịch mà ngày ngày đều du lịch trên giường.
Thời Sênh đè lên Úc Tửu đánh một trận.
Đừng cho rằng giờ ông không dám đánh anh.
“Sao anh không đánh trả.” Thời Sênh ngồi lên người Úc Tửu, cau mày nhìn anh.
Anh không thiếu sức lực, thật sự nếu phản kháng, trừ phi cô cầm kiếm, không thì cũng chẳng làm gì được anh.
Úc Tửu cong môi cười, “Sở thích của em Tiểu Hạ đặc biệt như vậy, anh đương nhiên phải phối hợp với em.”
Sắc mặt Thời Sênh đen lại, lại đánh anh một trận.
Tên này chính là muốn ăn đòn.
Chơi ở nước ngoài nửa tháng, hai người mới trở về.
Thành tích đã công bố, Thời Sênh hạng nhất, Thẩm Giai Âm hạng hai.
Tin tức này, gần như chấn động toàn trường.
Ngoài giáo viên chủ nhiệm và Diêu Tẩm, những người đó có lẽ không làm sao hiểu nổi, vì sao học sinh cá biệt luôn xếp hạng bét cuối cùng lại có thể thi được hạng nhất.
“Thẩm Giai Âm.” Thời Sênh đứng trên bậc thềm, lớn tiếng gọi nữ chính bên dưới.
Thẩm Giai Âm quay đầu.
Ba năm, cô ta trổ mã duyên dáng yêu kiều, phong thái nữ thần.
Thời Sênh từ trên bậc thềm đi xuống, đứng trước mặt Thẩm Giai Âm, thần sắc vênh váo, “Tôi cho cậu thời gian ba năm, cậu đừng khiến tôi quá thất vọng.”
Trong lòng Thẩm Giai Âm khẽ thót tim, yên lặng nhìn Thời Sênh.
Lời này của cô ấy là có ý gì?
Thời Sênh giơ giơ giấy thông báo trong tay, “Cái này coi như là bắt đầu.”
Để xem con cưng của thiên đạo lợi hại, hay là thứ BUG như tôi lợi hại.
Thẩm Giai Âm nhìn Thời Sênh khệnh khạng rời khỏi. Bộ dạng huênh hoang đó, cứ như thể cả thế giới chỉ có cô giỏi nhất vậy.
Trong lòng Thẩm Giai Âm không tránh khỏi có chút uất ức. Người con gái này… đúng là vẫn đáng ghét như trước.

Công ty của Thẩm Giai Âm làm ăn ngày càng phát đạt, bản thân cô ta trong giới thượng lưu, cũng coi là danh nhân.
Thời Sênh thỉnh thoảng sẽ cùng Úc Tửu tham gia một vài tiệc rượu, trong tiệc rượu sẽ có 50% xác suất gặp Thẩm Giai Âm.
Mỗi lần gặp mặt, cô cũng không thèm để ý tới cô ta, Thẩm Giai Âm sẽ tự tìm tới cửa để bị ngược đãi.
Tác giả đại thần đúng là giỏi.
Chỉ có loại đặc biệt ‘Cao sang chảnh’, thường gọi tiệc rượu giao dịch hắc ám mới không thể nhìn thấy cô ta.
Nhưng lần này… Thời Sênh lại nhìn thấy cô ta.
Cho nên Thẩm Giai Âm bắt đầu đặt chân vào vùng đen rồi sao?
“Em Tiểu Hạ, em đã nhìn cô ta mấy phút rồi đấy, cô ta có đẹp bằng anh không?”
“Anh đẹp, anh đẹp ngất trời.” Thời Sênh kéo tay đang đặt trên người mình của Úc Tửu ra.
Úc Tửu không được toại nguyện cứ quấn lấy, tiếng nói mang vài phần dụ dỗ, “Em Tiểu Hạ.”
Thời Sênh: “…” Tiểu yêu tinh giày vò người ta này.
“Cậu chủ.”
Tiếng nói đột ngột tới làm gián đoạn bàn tay khêu lửa trên người Thời Sênh của Úc Tửu. Anh quay đầu nhìn sang.
Người đàn ông râu quai nón đứng ở chỗ cách đó không xa, ánh mắt cúi xuống, không dám nhìn bừa bãi.
Úc Tửu và Thời Sênh ở trong góc, Úc Tửu chặn Thời Sênh ở bên trong, nếu không phải cố ý, đều không nhìn thấy cô.
Úc Tửu kéo cà vạt, khuôn mặt nhuộm lên mấy phần lạnh lùng, “Nói không ra lý do khiến tôi tin phục, hậu quả có lẽ anh biết rồi đấy.”
Người đàn ông râu quai nón càng cúi đầu thấp hơn, “Doãn Mạch muốn gặp cậu.”
“Doãn Mạch…” Úc Tửu ôm lấy eo Thời Sênh, đưa cô ra ngoài, “Hắn dựa vào cái gì gặp tôi.”
“Cậu chủ, là về lô hàng Trung Đông đó…” Râu quái nón ép thấp giọng.
Úc Tửu ở nước ngoài có thế lực xã hội đen, có lô hàng bị Doãn Mạch chặn lại, mà Doãn Mạch dường như không có hứng thú với lô hàng đó, chỉ là muốn lấy cái này gặp Úc Tửu.
Úc Tửu nghe xong sắc mặt u ám, “Việc này sao tôi chưa nghe anh báo cáo.”
Khóe môi râu quai nón hơi giật, “Cậu chủ, lúc đó là muốn báo cáo với cậu, nhưng cậu không nghe.”
Đương nhiên khẩu khí đó của cậu chủ, ai yoo bỏ đi, còn đáng sợ hơn bây giờ.
“Nói vậy vẫn là tôi sai.”
“Là lỗi của tôi.” Râu quai nón gánh tội.
Thời Sênh yên lặng nghe họ nói chuyện, không chen lời vào, cũng không đưa ra ý kiến hay thúc giục bất mãn.
Người đàn ông râu quai nón không tránh khỏi lại coi trọng Thời Sênh thêm.
Cậu chủ cưng chiều cô Thịnh như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.
Trước đây cậu chủ sợ việc mình làm sẽ dọa cô Thịnh, không dám nói thẳng cho cô, vòng và vòng vèo để cô Thịnh tự mình phát hiện.
Người phụ nữ khác phát hiện hoặc là bị dọa cho không dám qua lại, hoặc là được cưng chiều như vậy, sớm đã không biết trời cao đất dày rồi.
“Bảo hắn tới đây đi.” Úc Tửu cuối cùng lên tiếng.
“Vâng.” Người đàn ông râu quai nón lui khỏi tiệc rượu, đi sắp xếp việc gặp mặt.
Đợi Thời Sênh và Úc Tửu ra khỏi tiệc rượu thì trời đã sắp sáng. Người đàn ông râu quai nón ở bên ngoài đón họ.
Địa điểm gặp mặt ở một nhà hàng.
Chiếc bàn dài rộng lớn, bên trên bày hoa tươi và rượu vang, trong không khí phảng phất mùi thơm nhè nhẹ.
Doãn Mạch mặc một cây vest đen, ngồi trên sô pha bên cạnh chiếc bàn dài, Thẩm Giai Âm lại ngồi bên cạnh anh ta.
Chà, nam chính nữ chính vẫn cấu kết với nhau rồi.
Nhìn thấy Thời Sênh, con mắt Thẩm Giai Âm đột nhiên co lại.
“Quả nhiên là cậu.” Doãn Mạch lên tiếng trước.
Úc Tửu bố trí ổn thỏa cho Thời Sênh, mới cong môi cười cười, “Ngưỡng mộ đã lâu, anh Doãn.”
Úc Tửu mấy năm nay gần như không có gì thay đổi, vẫn là vẻ đáng yêu, vừa cười là có núm đồng tiền, giống như học sinh đang học đại học, khiến người ta hoàn toàn không có cách nào liên hệ anh với khu vực đen.
Nhưng lúc này anh đứng một cách tùy ý, lại có một khí thế người bên trên bày mưu tính kế, sắc mặt ngả ngớn ngạo mạn, ngang sức ngang tài với người đàn ông đối diện.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của Úc Tửu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.