Boss Là Nữ Phụ

Chương 354: Tình triền thanh mai (5)




Sự xuất hiện của Doãn Mạch, trong đám giáo viên già hóa, được học sinh nhất trí đánh giá cao.
Không ít học sinh bày tỏ, vì sao giáo viên chủ nhiệm của họ không xin nghỉ sinh, họ cũng muốn giáo viên chủ nhiệm đẹp trai như thế.
Có giáo viên chủ nhiệm đẹp trai như vậy, mẹ cũng không lo mình không thích học hành nữa.
Việc đầu tiên khi Doãn Mạch tới chính là ra bài kiểm tra nhỏ, lấy một lý do mỹ miều là tìm hiểu thành tích của mọi người.
Thời Sênh cầm bài thi, lật trái lật phải, rồi cầm bút bắt đầu viết.
Khi công bố thành tích, cả đám người đều sững sờ.
Học Bá, sao cậu lại xếp tới hạng thứ 45 rồi!
Thẩm Giai Âm cũng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Thời Sênh.
Nhưng đương sự hoàn toàn không để tâm, moi một cuốn sách từ trong ngăn bàn học ra ngồi xem.
Đứng gần có thể nhìn thấy chữ trên mặt bìa, toàn là tiếng anh, xem không hiểu…
Cảnh giới của Học Bá đã không phải người phàm chúng ta có thể lý giải được rồi.
Doãn Mạch hiển nhiên không quan tâm tới Thời Sênh, cái anh ta quan tâm chỉ có Thẩm Giai Âm.
Thành tích của Thẩm Giai Âm trước đây chỉ bình thường, lần kiểm tra này lại lọt vào top mười.
Thẩm Giai Âm biết người đàn ông này rất lợi hại, bàn tay đặt dưới bàn vặn chặt vào nhau, cực kỳ căng thẳng lo lắng.
Doãn Mạch có thâm ý khác nhìn Thẩm Giai Âm một cái, sau đó lấy sách giáo khoa ra, “Các em lật sách giáo khoa tới trang 136…”

Thời gian nghỉ giữa giờ, Thời Sênh đi mua nước ở căn tin của trường, để đi tắt đường gần, nên cô đi chỗ ít người.
Khi đi qua vườn hoa của trường, rất vinh hạnh đụng phải nam chính nữ chính hẹn riêng.
Tư thế hai người…
Cũng khiến người ta phải liên tưởng sâu xa.
Thẩm Giai Âm bị Doãn Mạch nắm lấy cổ tay, một tay đặt lên eo cô ta, giữ cô ta trong lòng mình, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
“Doãn Mạch, anh bỏ ra.” Thẩm Giai Âm vùng vẫy, có thể là sức quá yếu, hiệu quả rất ít, tư thế hai người trái lại càng thân mật hơn.
Doãn Mạch thổi hơi vào tai Thẩm Giai Âm, “Cô Thẩm, chúng ta thân mật hơn còn từng làm rồi, cần gì căng thẳng như vậy.”
Thẩm Giai Âm tức giận tới mức mặt đỏ rực, “Lưu manh, hôm đó tôi không nên tốt bụng cứu anh.”
“Ha ha ha, trên thế giới này không có thuốc hối hận.”
Thời Sênh nhìn nam chính nữ chính ở bên đó giao lưu tình cảm, suy nghĩ xem cô ấy nên dùng cách gì phá CP.
Sênh Khoe Khoang dốc lòng phá CP.
Kiếp trước Thẩm Giai Âm bị người ta hại chết, cho nên kiếp này rất cảnh giác…
Doãn Mạch cũng không phải kẻ dễ dàng có thể tin người.
Hai người đều có tính cảnh giác cao, chỉ có sau khi đồng sinh cộng tử mới có thể đối xử chân thành với nhau.
Vậy thì để họ không thể đồng sinh cộng tử là được rồi.
Thời Sênh nhớ lại kịch bản, lọc ra mấy phần quan trọng, sau đó quay người bước đi.
Mua nước xong trở về, Thẩm Giai Âm đã ở trong phòng học rồi, sắc mặt còn hơi đỏ, xoa xoa cổ tay mình, ánh mắt lơ lửng, không biết đang nghĩ gì.
“Thịnh Hạ Thịnh Hạ, vừa nãy giáo viên chủ nhiệm tìm cậu.” Diêu Tẩm thấy Thời Sênh trở lại, lập tức báo tin cho cô.
“Tìm tôi có việc gì.” Vừa nãy hình như bản cô nương không bị họ nhìn thấy mà?
Nam chính đại nhân ra sân, khẳng định không có việc tốt, không đi.
Thời Sênh nghĩ ngợi trong lòng, trực giác việc không hay, kiên quyết không đi.
Ngăn chặn hết tất cả nguy hiểm có thể tồn tại.
“Không biết, có lẽ là vì cậu……” Ánh mắt Diêu Tẩm nhìn vào bài thi trên bàn của Thời Sênh.
Ý rất rõ ràng.
Trước đây cô ấy đều là hạng nhất, lần này trực tiếp rớt xuống tới hạng thứ 45, giáo viên chủ nhiệm gọi lên là việc rất bình thường.
“Thịnh Hạ, có phải cậu có việc gì không? Lần này sao thành tích lại giảm sút nhiều như vậy…” Diêu Tẩm quay người, mặt đối mặt với Thời Sênh.
Thời Sênh rút bài thi ra, đưa cho Diêu Tẩm.
Diêu Tẩm nghi hoặc nhìn cô một cái, do dự xem kết quả bài thi.
Bài thi rất sạch sẽ.
Bởi vì bên trên căn bản không có mấy chữ.
Nhưng những câu hỏi cô ấy trả lời, đều là đúng.
Điểm số tất cả các câu hỏi cộng lại, vừa vặn là… 38.
Diêu Tẩm: “…” Học Bá cho tôi vái cậu một cái đi.
Sao cứ cảm thấy chữ số này mỉa mai một cách kỳ lạ nhỉ, là ảo giác của cô ấy sao?
Thời Sênh không đi tìm Doãn Mạch, Doãn Mạch cũng không gọi cô nữa.
Hình như Doãn Mạch gọi cô, chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, cô có đi hay không không quan trọng.
Khi Thời Sênh tới không gian này đã sắp cuối kỳ rồi. Học kỳ này rất nhanh sẽ kết thúc, quan hệ của Thẩm Giai Âm và Doãn Mạch vẫn dừng lại ở giai đoạn, cô đề phòng tôi, tôi thử thăm dò cô.
Kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, Thời Sênh liền vội vàng rời khỏi trường học.
Khi về nhà, Thời Sênh khó khăn lắm mới gặp được Cố Ngôn. Dạo gần đây ông chú của cô bận tới mức không thấy bóng dáng.
“Về rồi à.” Cố Ngôn quấn tạp dề, cầm lấy cái muôi, trên mặt mang theo nụ cười, “Mau rửa tay đi, sắp được ăn rồi.”
Thời Sênh nhìn lên trên bàn, đều là đồ Nguyên chủ thích ăn.
“Chú Cố sao đã về rồi, công ty không bận sao?” Thời Sênh tới nhà bếp rửa tay, Cố Ngôn vẫn đang hầm canh.
Nghe cô hỏi, Cố Ngôn cười trả lời, “Bận chứ, nhưng cháu kiểm tra cuối kỳ xong, dù thế nào cũng phải chúc mừng cháu một chút.”
Chút thời gian này của Cố Ngôn đều là tranh thủ từng chút từng chút một, một lát ăn cơm xong là phải đi.
“Vâng.” Phiếu Cơm thật sự bận quá.
“Thi thế nào.” Cố Ngôn lấy bát múc canh, tự tin nói: “Với thành tích của cháu, hạng nhất có lẽ không vấn đề gì.”
Động tác lau tay của Thời Sênh dừng lại.
Vậy e là phải để chú thất vọng rồi.
Tất cả bài thi cô đều chỉ điền đơn giản, loại cần viết đầy đủ dài dòng như lịch sử chính trị thì cô lại nộp giấy trắng.
Có lẽ trong lòng Cố Ngôn rất yên tâm về thành tích của Nguyên chủ, cũng không hỏi tiếp nữa.
Cùng Thời Sênh ăn cơm xong, anh lại vội vàng đi mất.
Đợi khi công bố thành tích, Cố Ngôn liền nhận được điện thoại của trường học.
Một học sinh thành tích tốt như thế, sao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại trượt dốc tới mức này.
Cố Ngôn không thể không lại lần nữa bỏ chút thời gian, về nhà tìm Thời Sênh.
Thời Sênh ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy có người gõ cửa. Cô kéo chăn bò lên, sột sà sột soạt một lúc lâu mới mở cửa.
Sắc mặt Cố Ngôn không tốt lắm đứng ở bên ngoài, toàn thân bị một luồng khí áp thấp vây lấy.
Thời Sênh tỉnh ngủ trong chớp mắt, “Chú Cố, nhà trường gửi thành tích rồi sao?”
Cố Ngôn: “…”
Đứa trẻ này là con giun trong bụng anh sao?
Anh còn chưa nói đã biết nhà trường công bố thành tích rồi?
Thời Sênh gãi gãi đầu, giọng nói còn mang chút giọng mũi, “Cháu chả buồn viết những chương đại luận dài dòng đó. Thành tích của cháu hoàn toàn không có vấn đề. Chú Cố, chú không cần lo lắng.”
Cố Ngôn: “…”
Cố Ngôn quan sát Thời Sênh mấy cái, thở dài, nghiêm túc nói: “Chú Cố cũng không yêu cầu thành tích của cháu phải quá tốt. Chú Cố có thể nuôi sống cháu. Nhưng sau này chú Cố già rồi thì làm sao đây? Cháu cũng phải thành thạo một nghề, sau này gả cho người ta rồi, cũng không đến nỗi bị nhà chồng ăn hiếp.”
Thời Sênh: “…” Ông chú thân mến, chú nghĩ quá xa xôi rồi.
Cố Ngôn có lẽ cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, ho khẽ một tiếng, “Cháu đã nói thành tích không vấn đề gì, vậy chú Cố tin cháu.”
Nghĩ tới bảng thành tích vô cùng thê thảm đó, Cố Ngôn thật ra cũng không tin một chút nào.
Nhưng anh lại không thể hung dữ với đứa trẻ này.
Đều nói con nhà người ta không đánh được.
Lời này không sai một chút nào, đây nếu là con của mình, anh đã sớm đánh rồi.
Cố Ngôn dặn dò Thời Sênh chịu khó ở nhà học tập, lại vội vội vàng vàng tới công ty, nhưng trong lòng luôn ghi nhớ việc này.
Thời gian của anh quá ít, không thể quan tâm đến con bé được. Nhưng k thể để con bé hư hỏng nữaNhưng không thể để con bé hư hỏng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.