Boss Là Nữ Phụ

Chương 268: Thượng thân uy vu (18)




Thảm hoạ này đại khái có thể so với hông hoang.
Sát thần nhập xác Đông Kính, giết đến mức
đám thần tiên đó khóc cha gọi mẹ.
Thượng thần Tử Hoàn có thực lực nhất lại không thể dùng được thần lực, căn bản không có cách nào ngăn cản được.
Thương Lan tuy rằng có thực lực, nhưng hắn phải bảo vệ cho số đông thần tiên, không thể dùng toàn lực.
Bên cạnh còn có yêu thú nhìn chằm chằm như hổ đói, lúc nào cũng âm thầm chuẩn bị lượm lấy đầu người.
Trận này căn bản không có cách nào để đánh.
Cuối cùng bọn họ bị ép lui đến núi Không Ngô.
Thần giới vốn là ở trên trời nhưng đống đổ nát lúc trước Thời Sênh tạo ra vẫn không dừng lại khiến ranh giới của thần giới trực tiếp rơi thẳng xuống nhân gian.
Phong vân đổi sắc, thiên tai không ngừng. Nhân gian cũng theo đó mà hỗn loạn.
Thời kỳ mới mà Thời Sênh nói, đã không thể tránh được nữa.
Tại núi Không Ngô
Nguyệt Dao đã tắm rửa sạch sẽ, uống đan dược, có điều mặt vẫn tái nhợt, đại khái là lúc trước bị mấy yêu thú doạ cho quá thảm.
“Sư phụ.” Nguyệt Dao đáng thương nhìn Tử Hoàn, “Trong cơ thế của con dường như có thứ gì đang bò, rất khó chịu.”
Loại cảm giác đó Tử Hoàn không lạ, lúc này hắn cũng có thế cảm thấy như thế.
“Đừng sợ, vi sư sẽ nghĩ cách.” Tử Hoàn xoa xoa đầu Nguyệt Dao.
“Sư phụ.” Trong mắt Nguyệt Dao tràn đầy nước, khiến cho khuôn mặt của cô ta càng đáng thương hơn.
Tử Hoàn có chút ngẩn ngơ, bàn tay xoa đầu Nguyệt Dao của hắn, vô ý thức mà trượt đi mấy phân, trượt lên má của Nguyệt Dao.
Ánh mắt thâm sâu dường như có thứ gì nảy sinh.
Nguyệt Dao trước là ngẩn ra, sau đó đáy lòng hung hăng nảy lên, mấy suy nghĩ không hợp với thực tế vọt ra.
Nhưng trong chốc lát suy nghĩ này liền bị Nguyệt Dao phủ nhận, ngài ấy là sư phụ của mình, sao có thể nghĩ như thế chứ.
Người như sư phụ đây, đại khái là ai cũng không xứng được.
“Sư phụ?” Sắc mặt Nguyệt Dao khẽ đỏ, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Tử Hoàn hồi thần, tròng mắt rời khỏi người Nguyệt Dao, “Nghỉ ngơi cho tốt đi, sư phụ sẽ nghĩ cách.”
“Vângạ.” NguyệtDao ngoan ngoãn gật đầu.
Tử Hoàn gật gật đầu, xoay người rời đi, lúc ra đến cửa phòng thì gặp Thương Lan.
Hai người đàn ông gặp nhau, bầu không khí khó tảlưu chuyển giữa hai người, thế nhưng không ai trong số họ có ý phá vỡ sự trầm mặc.
Cho đến khi bên trong phòng vang lên tiếng ho của Nguyệt Dao, Thương Lan mới đi qua Tử Hoàn, bước vào trong phòng.
Ở núi Không Ngô, đám thần tiên này cũng không làm cách nào được.
Thần giới đã bị huỷ hết rồi, Thời Sênh thì không thấy bóng dáng đâu, Đông Kính lại dẫn vực Vạn Hoang đi xưng vương xưng tướng.
Bọn họ bên này chỉ có một vị thần thượng cổ duy nhất, nhưng lại trúng kế của Thời Sênh, không thể sử dụng thần lực.
Thế là một đám người bắt đầu thảo luận chuyện này, mục đích là phải khiến cho Tử Hoàn hồi phục lại.
Chỉ có Tử Hoàn hồi phục lại, bọn họ mới có cơ hội phản kích lại.
“Chúng ta đã thử bao nhiêu cách rồi, thế nhưng mấy thứ đó như tan vào xương máu, căn bản là không có cách nào mà ép được ra ngoài.
“Thần cổ Tử Hoàn trừ việc cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu ra, còn có cảm giác gì không?” Ngọc đế lo lắng nhìn Tử Hoàn.
Tử Hoàn cụp mắt, “Mấy ngày nay càng cảm thây rõ ràng hơn.”
“Vậy không phải là nghiêm trọng rồi sao.” “Vậy phải làm thế nào đây, Thanh Hoan cũng không nói đây là cái gì.”
“Chuyện này là thế nào chứ...”
Một đám thần tiên lại sôi nổi thảo luận, trong lúc đó cũng không ngừng hỏi thăm mười tám đời tố tông của Thời Sênh.
“Cái đó. Có thể thần biết cái đó là cái gì, không biết có nên nói ra không!” Một tiểu tiên bên cạnh đột nhiên giơ tay, hơi rụt rè nói.
Tình cảnh hỗn loạn lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt đồng loạt quét qua nhìn tiểu tiên đó.
Ngọc để trầm giọng trách mắng, “Bây giờ là thời điểm quan trọng, cái gì mà nên nói với không nên nói, ngươi biết cái gì thì mau nói hết ra, mọi người cũng dễ mà tham khảo.”
Tiểu tiên lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: “Thần từng thấy qua trong một cuốn cổ tịch, có một loại tiểu trùng, rất giống với loại mà thần cổ Tử Hoàn miêu tả.
Mắt Ngọc để sáng lên, “Tiểu trùng gì, có cách gì giải quyết không?”
“Tên gọi là gì thì thần không biết, ở thời kỳ hồng hoang, loại tiểu trùng này đã sớm bị diệt hết rồi, thế nhưng đúng là nó có thể khiến cho người ta không cách nào sử dụng thần lực, không chỉ thần lực, yêu lực... đều sẽ bị ức chế.” Tiểu tiên cố gắng nói thật tỉ mỉ.
“Vậy có cách giải quyết gì không?” Ngọc đế hiện tại quan tâm nhất là cái này.
Tiểu tiên nhìn Tử Hoàn, khó khăn nuốt nuốt nước bọt, “Có thì có... nhưng mà...”
“Nói đi, ấp a ấp úng làm cái gì.” Không cần Ngọc để lên tiếng, bên cạnh đã bắt đầu thúc giục rồi.
Hiện giờ thần cổ Tử Hoàn là hy vọng duy nhất của bọn họ.
“Phải cùng với phụ nữ. ấy ấy." Mặt tiểu tiên nóng ran.
“Ấy cái gì?” “Chính là, chính là.” Tiểu tiên ấp a ấp úng.
Có người không đợi được, tiếp lời nói thẳng ra: “Lên giường có phải không?”
Tiểu tiên gật đầu.
Trong chốc lát ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Tử Hoàn.
Tử Hoàn mặt không đổi sắc, ánh mắt khẽ động, “Cách này có thể giải trừ?”
“Trên sách là ghi lại như thế, nhưng trong người cô gái kia cũng phải có loại tiếu trùng này...”
Nguyệt Dao ở bên ngoài nghe trộm đỏ bừng mặt chạy về phòng của mình, trái tim mãnh liệt nhảy lên.
Lời nói ban nãy của tiểu tiên đó cô ta đều nghe thấy cả, muốn giải thứ kỳ quái trong người cô ta và sư phụ, bọn họ phải làm chuyện đó...
Loại chuyện này cô ta không lạ gì, lúc ở phàm giới cô ta gả cho Thương Lan cũng đã từng làm qua với Thương Lan.
Thế nhưng lúc đó dù sao cũng không phải cơ thế của cô ta.
Nguyệt Dao đứng ngồi không yên trong phòng.
Đợi đến buổi tối, quả nhiên Tử Hoàn đến.
Hắn nhìn Nguyệt Dao chằm chằm một khắc, “Nguyệt Dao...”
Nguyệt Dao luống cuống túm lấy vạt áo, mặt đỏ bừng lên, làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Tử Hoàn, “Sư phụ?”
Tử Hoàn nửa ngày không nói lời nào. Bầu không khí trong phòng hơi gượng gạo.
Nguyệt Dao cắn cắn răng, cuối cùng tiếp thêm dũng khí, “Sư phụ... con nguyện ý”
Tử Hoàn ngạc nhiên nhìn cô ta.
“Chỉ cần sư phụ có thể hồi phục lại, Nguyệt Dao bằng lòng” Nguyệt Dao nhanh chóng nói xong, sau đó cúi đầu xuông.
“Nguyệt Dao, nàng phải biết là...”.
Nguyệt Dao cắt đứt lời Tử Hoàn, “Sư phụ vì con mới thành ra thế này, con có thể làm cho sư phụ cũng chỉ có bấy nhiêu đây thôi.”
Cô ta hít sâu một hơi, giơ tay cởi thắt lưng quanh eo ra.
Cô ta mang tâm trạng thấp thỏm, cởi y phục từng chiếc từng chiếc một, cuối cùng lõa lồ đứng trước mặt Tử Hoàn, “Chỉ cần sư phụ không chê là được rồi!”
Tử Hoàn sầm mắt lại, “NguyệtDao, xin lỗi.”
Nguyệt Dao vẫn chưa kịp nói gì đã rơi vào một vòng tay lạnh giá, ánh sáng trong phòng đột nhiên tắt hết, rơi vào tối đen.
Sau một khắc trong phòng vang lên tiếng thở gấp của nam và nữ, cuối cùng biến thành tiếng rên rỉ đau đớn của cô gái.
Lúc Thương Lan đến thì đã muộn rồi.
Tử Hoàn mặc y phục lên, bước từ trong phòng ra, căn phòng phía sau tối đen, không nhìn ra là tình cảnh gì.
Nắm tay của Thương Lan đánh về phía Tử Hoàn, không biết từ đâu nhảy ra một đám người, nhanh chóng lôi Thương Lan ra.
“Thượng thần Thương Lan, chuyện này cũng là bất khả kháng, ai bảo trong chúng ta chỉ có Nguyệt Dao là có thứ đó trong cơ thế.”
“Đúng thế, thần cổ Tử Hoàn không khôi phục được, thần giới của chúng ta sẽ xong đời.”
“Thượng thần Thương Lan, ngài bình tĩnh
một chút.”
Thương Lan vùng ra khỏi đám người đó, căm hận trừng bọn họ mấy cái, sau đó đi vào trong phòng, đóng cửa lại.
Một đám người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sờ sờ mũi nhìn lên trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.