Boss Là Nữ Phụ

Chương 262: Thượng thần uy vũ (12)




Thời Sênh ngồi trên thiết kiếm, từ giữa không trung nhìn xuống trận đánh bên dưới.
Đông Kính mặc một bộ y phục màu đen, đeo mặt nạ, không nhìn được vẻ mặt, trong tay cầm một thanh kiếm đen xì xì.
Dù sao cũng chỉ có một từ, đen.
Đối diện với nhiều người như thế, biểu hiện của Đông Kính rất bình tĩnh, lúc nên thủ thì thủ, lúc nên đánh thì đánh.
Chọ dù đối phương muốn quấy nhiễu hắn, cuối cùng cũng chỉ chuốc thiệt vào thân.
Thời Sênh sờ sờ cằm, bình luận một cách rất cao thâm, “Loại người này, không làm bá chủ thế giới thật đáng tiếc.”
Lỡ là Phượng Từ nhà cô thì sao? Hay là giúp hắn một tay?
[Ký chủ, cô muốn làm gì?] Tiếng Hệ thống Vang lên.
“Có làm gì cậu đâu, căng thẳng cái gì" Thời Sênh khinh thường trong lòng thầm lườm Hệ thống một cái.
[...] Ký chủ, cô cứ không hợp tác thế này, có tin bản Hệ thống xoá bỏ cô không.
Không được, phải mau chóng tăng thêm điều kiện hạn chế, nhưng mà lần này tăng cái gì mới được?
Không thể giết người?
Không được, dưới kia không chỉ có người, còn có yêu ma quỷ quái.
Không thểđộng thủ?
Cũng không được, không động thủ thì làm sao mà ngăn chặn được Đông Kính.
Hệ thống hơi hỗn loạn, hình như lần này tăng thêm điều kiện hạn chế gì cũng không được.
Chủ nhân không hay rồi, ký chủ thật sự muốn chơi sụp đổ không gian này luôn, ngài mau ra cứu mạng đi.
Đúng lúc Hệ thống đang xoắn hết cả lên để nghĩ nên thêm cho cô điều kiện hạn chế gì, Thời Sênh đã lấy quả cầu nhỏ ra.
Bay đến vùng trời thành Vạn Hoa, trực tiếp ném nó ra phá kết giới bên trên.
“Âm!”
Hệ thống lựa chọn tắt máy Offline, nó không muốn nhìn thảm kịch nhân gian.
Ký chủ này căn bản là không còn thuốc chữa nữa đúng không?
Thời Sênh chỉ phá kết giới ra, không làm gì hết.
Đông Kính nhìn thấy kết giới bị phá, lập tức chạy vào trong thành.
Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên không trung một cái, tầng mây vừa dày vừa nặng chắn mất tầm nhìn, không nhìn ra thứ gì cả.
Thời Sênh chống cằm, nhìn Đông Kính đang đại sát tứ phương ở trong thành.
Hắn lại không hề giết người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là mấy người đó không tấn công hắn.
Ngược lại có mấy người, nhân lúc hỗn loạn làm xằng làm bậy, cưỡng hiếp cướp bóc.
Hiển nhiên Đông Kính có mục tiêu rõ ràng chứ không phải sức mạnh của ai hắn cũng muốn, hơn nữa hắn cũng đều nắm chắc nhược điểm và tuyệt kỹ của đối phương rồi.
Thời Sênh càng nhìn càng hài lòng, loại người này nếu không bị hào quang của nhân vật chính chắn mất, thì xưng bá thế giới là đúng rồi.
Đông Kính đi từ trong thành ra, y phục màu đen bị thấm đẫm máu, máu tươi nhỏ xuống mặt đất uốn lượn thành một con đường máu.
Thế giới lúc này im ẳng không một tiéng động, sinh linh trên thế giới dường như đều đã bị huỷ diệthết rồi
Bước chân Đông Kính đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trước.
Động tác này như một cảnh phim quay chậm, bị kéo thành dài vô tận.
Trên con đường lớn phía xa, cô gái mặc trường bào màu xanh đậm ngồi trên một trường kiểm lơ lửng trên không trung, cong cong khóe mắt nhìn hắn.
"Ban nãy là cô giúp ta.” Giọng Đông Kính hơi khàn, giống như rất lâu không nói gì rồi.
Hắn dùng câu khẳng định chứ không phải là câu nghi vấn.
“Đúng thế.” Thời Sênh nhảy từ trên thiết kiếm xuống, “Coi như thù lao, huynh phải để cho ta sờ một tí”
“Tại sao" Sờ một tí? Sờ chỗ nào? Một cô nương sao lại không chút dè dặt như thể chứ......
“Ta đang tìm một người, ta muốn xác định xem huynh có phải chàng hay không”. Nói chuyện với loại người này, nói gần nói xa không thích hợp, còn không bằng nói thật còn đơn giản hơn.
Đông Kính trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi bước tới, “Xác định thế nào.”
Hắn không thích mắc nợ người khác cái gì.
Nếu như cô ấy muốn thừa cơ hại mình... vậy thì hắn sẽ để cho cô ấy xuống dưới bầu bạn cùng với mấy kẻ kia.
“Giơ tay ra là được rồi.” Phản ứng này của Đông Kính nằm trong dự liệu của Thời Sênh, không chút do dự nói.
Làm một người mạnh mẽ có thể ngạo mạn xưng hùng xưng bá, cho dù ngươi có làm gì, trong mắt của hắn đều là trò hề mà thôi.
Đông Kính ngập ngừng một khắc, cuối cùng vẫn giơ tay ra.
Để đề phòng Đông Kính bất ngờ hạ thủ, Thời Sệnh không sờ vào cánh tay của hắn mà là nắm chặt tay hắn.
Có một luồng lực không tính là ôn hòa từ bàn tay truyền vào cơ thể Đông Kính, phản ứng đầu tiên của hắn là chống cự lại.
Sát khí quanh người đột ngột ngưng tụ thành tầng, thế nhưng sắc mặt của cô gái đối diện hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi gì cả, hình như không cảm nhận được sát khí của hắn.
Thời Sênh nhíu mày trừng hắn, “Huynh chống cự làm cái gì?”
"Cô muốn làm gì.” Đông Kính hỏi ngược lại.
Truyền sức mạnh của mình vào người người khác, đậy là điều mà người tu luyện kiêng kị nhất, hẳn có điên mới không chông cự.
“Xác nhận một chút thôi.” Thời Sênh ghét bỏ nói: “Không phải là ai cũng muốn giết huynh, giết huynh bẩn cả kiếm của ta, tốt nhất là huynh đừng chống cự nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí”
Bẩn kiểm của cô ấy. Cô gái này thật đáng ghét!
Toàn thân Đông Kính đột nhiên dao động, con ngươi dưới lớp mặt nạ cuộn lên một lớp sóng to gió lớn, huyết khí ở đáy lòng cuồn cuộn, nửa ngày mới thốt ra được mấy từ, “Cô là thượng thần.”
Thời Sênh nhướn mặt lên, “Đã bảo huynh đừng chống cự, hậu quả của Việc không nghe 1öi”
Hô hấp của Đông Kính nặng nề thêm mấy phần.
Hắn không nhớ thần giới lúc nào lại có một thượng thần thế này.
Thế nhưng sức mạnh của cô ta đích thực là uy của thượng thần.
Đông Kính không cảm thấy sức mạnh kia làm gì trong người mình, chỉ tuỳ ý đi lại.
Hắn dứt khoát từ bỏ chống cự, nếu cô gái này thật sự là thượng thần, tình trạng của hắn lúc này chắc chắn là không đánh thắng được.
Sức mạnh trong cơ thể hắn rất to lớn, thế nhưng chưa luyện hoá, căn bản không thể làm gì cho hắn.
“Cô tên là gì.” “Thanh Hoan”
“Thanh Hoan...” Cái tên này thật quen tai, nhất định là hắn đã nghe qua ở đâu rồi.
Thời Sênh khẽ cau mày lại, có chút thất Vọng, không phải Phượng Từ.
Cô thu tay lại, sức lực trong cơ thểĐông Kính lập tức tiêu tan, giống như chưa từng xuất hiện.
Đông Kính nhìn thần sắc của cô liền biết được đáp án, có điều cô thật sự chỉ là đang tìm người, điều này khiến cho hắn hơi bất ngờ.
Thanh Hoan... Đúng rồi.
“Cô là Thanh Hoan của cung Thanh Linh sao?" Lần này Đông Kính sử dụng ngữ khí nghi Vân.
"A, huynh còn biết đại danh của ta à, xem ra ta cũng nổi tiếng nhỉ!”
Nhân vật phản diện đại nhân lại biết nguyên chủ, tình tiết này là sao? Bản cô nương tỏ vẻ hơimơ hồ. Có điều cũng có thể chỉ là nghe qua, dẫu sao
nhân vật phản diện đại nhân cũng từng là người của thần giới. Vừa nghĩ như thế, Thời Sênh liền không truy đến cùng nữa. Đáng tiếc nguyên chủ chết quá sớm, trong tình tiết câu chuyện căn bản không có gì liên quan đến cô ấy và Đông Kính.
Đông Kính
Thật sựlà tiểu nha đầu của cung Thanh Linh đó sao.
A, đã lớn thế này rồi.
Tình cách còn... kỳ quặc như thế.
Không tìm thấy Phượng Từ, Thời Sênh chuẩn bị dẹp đường quay về thần giới tìm nữ chính chơi đùa.
Thế nhưng không biết Đông Kính bị chạm sợi dây thần kinh nào, cứ đi theo sau cô.
Trong lúc đó vẫn không quên giết người, Thời Sênh không quen thuộc Vực Vạn Hoang, bốn phương tám hướng đều cảm thấy y như nhau, làm sao tránh được Đông Kính.
Thời Sênh dừng lại, tức giận trừng người phía sau, “Huynh không đi tiên hành nghiệp lớn giết người của huynh đi, đi theo ta làm gì?"
Cái tên này bám theo suốt cả chặng đường, lẽ nào nhìn trúng thực lực thượng thần của cô rồi chứ, định lén lút thủ tiêu cô sao? Không ngờ nhân vật phản diện lại là nhân vật phản diện kiểu này, ta khinh.
Đông Kính trước nay không biết hành vi của
bản thân còn được cho là nghiệp lớn, "... Cô ấy nhìn mình như thế là có ý gì?
“Ta nói cho huynh biết, huynh đừng có hòng ngấp nghé sức mạnh của ta, bây giờ ta vẫn chưa muôn chêt.”
“Ta sẽ không giết cô.”
“Không giết ta thì đi theo ta làm gì?” Thời Sênh nối khùng, bao nhiêu đường không đi, cứ phải đi sau lưng cô, nói hắn không có mưu đồ, ai tin.
“Thuận đường.”
"Thuận.” Thuận đường cái ông nội nhà anh ây! Thời Sênh xách thiết kiểm ra đâm về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.