Boss Là Nữ Phụ

Chương 261: Thương thần uy vũ (11)




Chém con nhím xong, bên cạnh lập tức lại nhảy ra mấy con.
Vốn dĩ bọn chúng đợi cô mắc bẫy, kết quả là Thời Sênh trực tiếp chém mất mồi nhử, mấy con nhím này liền không nhịn được nữa, trực tiếp nhảy ra ngoài, hung hãn trừng Thời Sênh.
Thời Sênh vẩy vẩy thiết kiếm, ánh mắt bình tĩnh quét qua người mây con nhím đang bao Vây lấy cô.
Chỉ mấy kẻ này, à không, mấy con nhím này, mà còn muốn giở mánh khoé cướp đoạt, nằm mơ đi!
Cách nhím tấn công hơi lạ lùng, gai trên người bọn chúng lại có thể phân ra làm gai độc, thế nhưng chút tấn công nhỏ nhoi này đối với Thời Sênh mà nói cơ bản là không có tác dụng gì, Thời Sênh nhanh chóng chém hết những con nhím còn lại.
Sau đó Thời Sênh lại gặp mấy động vật, đều là một kiểu mẫu như thế.
Trước là mê hoặc, mê hoặc không thành thì xông lên, nhưng lực tấn công thực sự quá thấp. Đến sau đó Thời Sênh nhìn thấy loại này, trực tiếp bỏ qua đi thẳng.
Chém bọn chúng đau cả tay.
Thời Sênh cũng không biết đi bao lâu, cũng coi như gặp được một người.
Ủm... một kẻ nửa sống nửa chết.
Còn là một cô nương, tuổi tác không lớn, cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, mặt đầy vẻ ngây thơ, chỉ còn lại một hơi thở, là kiểu bất cứ lúc nào cũng có thểmất mạng.
Thời Sênh ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu cô nương, lật lật thứ đồ trên người cô ta, chỉ có một phong thư, nét bút trên bức thư viết ngoáy đến mức Thời Sênh không buồn đọc.
Thời Sênh không mở thư, lại cất lại cho cô ấy, nghĩ nghĩ, mới xách tiêu cô nương đi đên chô cách xa ngọn núi.
Tiểu cô nương là bị đau mà tỉnh.
Cô ấy vừa mở mắt liền nhìn thấy tia sáng lạnh của thanh kiếm sắc bén, từ trên lưỡi kiếm cô ấy nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cắt không còn giọt máu của mình.
Mũi kiếm đó đang đặt trên cổ cô ấy, cô ấy cảm thấy có chất lỏng ấm nóng dính dính trượt trên cố mình.
Người này muốn giết cô sao??
“Tỉnh cũng nhanh đấy.” Thời Sênh di chuyển thiết kiêm ra, vừa rồi nếu như cô ấy không tỉnh thì lúc này đã thành một xác chết rồi.
Tiểu cô nương bị doạ tái mét mặt, môi run cầm cập, ánh mắt sợ hãi mà tuyệt vọng.
Thời Sênh: “...” Nhìn lão tử đáng sợ thế sao?
Hoàn toàn không hiểu được người và thú ở đây.
“Cô có biết Đông Kính đang ở chỗ nào không? Thời Sênh tiến lại gần tiểu cô nương.
Tiểu cô nương như con chim sợ cành cong, sợ hãi co rụt lại phía sau.
Sau đó dù Thời Sênh có hỏi thế nào, tiểu cô nương cũng chỉ biết sợ hãi, đến một âm thanh cũng không phát ra được.
Sau đó Thời Sênh mới phát hiện ra tiểu cô nương này không biết nói chuyện. Thật đúng là... Chơi nhau à!
May mà tiểu cô nương biết viết, sau khi Thời Sênh nhiều lần biểu thị mình không có hứng thú với việc giết cô ta, tiểu cô nương mới xiêu xiêu vẹo vẹo viết lên mặt đất đáp án mà Thời Sênh muốn.
Thành Vạn Hoang.
Thành Vạn Hoang, lấy một cái tên thế này, chắc hẳn là thành trì quan trọng trong vực Vạn Hoang, với thân phận to lớn của Đông Kính, ở tại chỗ này.
Ủm, bình thường.
Tiểu cô nương bị kẻ thù truy sát, cả nhà đều chết hết, chỉ còn lại một mình cô ấy, cô ấy mang theo bức thư này là muốn đi nhờ vả bằng hữu của phụ mẫu, vừa hay cũng ở thành Vạn Hoang.
Vì để cảm ơn tiểu cô nương nói cho mình biết vị trí của Đông Kính, Thời Sênh dẫn theo tiểu cô nương cùng đi.
Thế nhưng đến thành Vạn Hoang thì lại thấy khắp thành toàn là xác chết, máu chảy thành sông, mùi thối nát khiến cho người ta không thở nổi.
Một số yêu thú ăn thịt đang ở trong thành ăn mấy xác chết đó, tình cảnh vô cùng đẫm máu.
Thời Sênh: “...”
Mô típ này có chút không đúng, để bản cô nương bình tĩnh chút.
[Xuất hiện nhiệm vụ phụ tuyến, ngăn cản Đông Kính. Ngầm chấp nhận]
Cái gì? Nhiệm vụ phụ tuyến? Không phải là nhiệm vụ ẩn sao?
Ngăn cản Đông Kính là thế nào?
Hệ thống, mi càng ngày càng biết chơi đấy nhỉ!
[Ký chủ, cô thay đổi tình tiết câu chuyện, dẫn đến việc Đông Kính không gặp được nữ chính ở trần gian, lúc này Đông Kính đã tiến vào hành vi điên cuồng ở giai đoạn cuối cùng rồi]
Thời Sênh: “...” Cho nên vẫn là lỗi của cô.
Đông Kính luôn muốn thống nhất tam giới, đúng thế, mỗi một nhân vật phản diện đều có một giấc mộng bá chủ, Đông Kính cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng lúc nữ chính ở trần thế, gặp được Đông Kính vẫn chưa hoá đen nghiêm trọng như thế. Đông Kính cảm nhận được ở nữ chính ánh sáng của thánh mẫu, chắc là cảm thấy bản thân mình vẫn còn có thể cứu được, nên mới gác cái kế hoạch bá chủ thống nhất tam giới lại một thời gian.
Đợi nữ chính quay về thần giới, Đông Kính lại cảm thấy nữ chính vứt bỏ mình, thế là thống nhất tam giới, loại tư tưởng phản diện cướp nữ chính lại bốc lên.
Cho nên Đông Kính cướp lấy tu vi của kẻ khác, mau chóng nâng cao thực lực của mình, sau đó đánh lên thần giới.
Cuối cùng bị nữ chính và nam chính hợp lực đánh chết.
Thế nhưng hiện tại, bởi vì cô ở hạ giới thay đổi tình tiết câu chuyện quá nhiều, nữ chính căn bản không gặp được Đông Kính, cho nên Đông Kính lúc này đã hoá đen vô cùng rồi.
Được thôi, lỗi của cô.
Thời Sênh nhìn tiểu cô nương, “Chắc hẳn người cô muốn tìm cũng chết rồi, sau này chỉ có thể dựa vào chính mình thôi.”
Tiểu cô nương đáng thương nhìn Thời Sênh, nước mắt lóng lánh dâng lên mi mắt, làm cho người ta đau lòng.
“..." Đừng cho rằng như thế bản cô nương sẽ mềm lòng nhé, “Thấy cô dân đường cho ta như thế, ta cho cô một vật bảo mệnh.”
Thời Sệnh từ trong không gian chọn ra một cái nhân, thô bạo cắt ngón tay của tiểu cô nương ra, nhỏ máu nhận chủ.
“Cái này có công năng phòng ngự... có thể chống đối mức độ tấn công gì thì ta cũng không rõ, nhưng chỉ cần cô không chủ động xung đột mạnh với người khác, có lẽ sẽ không sao đâu.”
Thời Sênh ngừng lại rồi nói thêm: “Còn nữa, nếu có người bắt nạt cô, cô phải dùng công năng phòng ngự này, nhớ là không được sợ sệt, phải giả vờ là cao thủ. Cô mà giả vờ, người khác không rõ thực lực của cô sẽ không dám tuỳ tiện ra tay, nhưng nếu cô nhát gan, người khác sẽ biết cô dễ bắt nạt.”
Thời Sênh vỗ vỗ cái đầu có chút mơ hồ của tiểu cô nương, “Sống cho tốt nhé.”
Sống cho tốt nhé.
Tiểu cô nương nhìn bóng người màu xanh đen dần dần đi xa, hốc mắt ướt đẫm.
Cô nắm chặt bàn tay, trong lòng kiên định.
Cô nhất định sẽ sống tốt, sống tốt để gặp lại cô ấy lần nữa.
Thời Sênh rời khỏi thành Vạn Hoang, lại gặp mấy người, mấy người này đều là người chạy nạn.
Từ trong miệng bọn họ biết được, Đông Kính lúc này đang đi về phía thành Vạn Hoa, thành chính của Vực Vạn Hoang.
Đó là thành trì duy nhất ở Vực Vạn Hoang có thể nhìn thấy sắc xanh, người sống trong đó đều là nhân vật có máu mặt của Vực Vạn Hoang.
Động Kính muốn thực lực lớn mạnh hơn, đi đến đó cũng là bình thường.
[Ký chủ, xin cô đừng chơi bời lêu lổng nữa, đợi cô đến đó Đông Kính đã tàn sát sạch cả thành Vạn Hoa rồi]
Cái gì mà chơi bời lêu lổng, thành ngữ này dùng như thế sao? Không biết dùng thành ngữ thì đừng có mà dùng linh tinh có được không hả?
Cậu nghĩ cậu dùng thành ngữ này thì có thể che đậy sự ngu xuấn thật sự của cậu sao?
[...] Ký chủ đang tiến hành công kích Hệ thống, thỉnh cầu tiến hành xoá bỏ ký chủ.
“Tôi đánh không lại hắn, không đi tự sát đâu.” Thời Sênh sỉ vả xong mới làm ra vẻ nghiêm trang trả lời hệ thống.
Hệ thống không nói được gì, nam chính trâu bò đến sắp lên trời rồi cũng không thấy cô sợ, không phải cô vẫn rất vui sướng với trò tự sát sao?
Lần này lại nói mình không đánh thắng được, không muôn đi tự sát, câu chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào cả.
Cô không muốn lên chính là không muốn lên, kiếm cớ cái gì chứ! Xin lấy ra sự nhiệt tình mà cô dùng để đối xử với nam nữ chính, đừng có qua quýt như thế. Tức chết bản hệ thống rồi. Hệ thống tức giận muốn tắt máy.
Dù hệ thống giục như thế nào, Thời Sênh hoàn toàn không nghe, vẫn chuyện ta ta làm, chậm như rùa bò đi về phía thành Vạn Hoa.
Phòng ngự quân sự của thành Vạn Hoa rõ ràng là cao hơn mấy bậc.
Thời Sênh đi đến với tốc độ rùa bò, Đông Kính vân chưa vào thành, đang đánh nhau Với một đám người ở cống thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.