Boss Là Nữ Phụ

Chương 259: Thượng thân uy vu (9)




Thời Sênh ăn nói mạnh mẽ khiến cho những người ở đó đều nghe thấy rõ ràng. Cô giải thích sự việc đơn giản một lần, Nguyệt Dao say rượu làm hỏng chuyện, buộc dây tơ hồng của cô với Thương Lan lại, hại cô suýt nữa thì không thểphi thăng.
Nguyệt Dao vốn mơ hồ, trước đây làm sai không ít chuyện, thế nhưng bởi vì tính cách mơ hồ đó rất đáng yêu, thái độ nhận sai cũng thành khẩn nên mọi người kỳ thực cũng không phản cảm với cô ta.
Chỉ là lần này cô ta đột nhiên lại gần gũi với Thương Lan, mấy tiên nữ mới nhìn cô ta không thuận mắt.
Thế nhưng không ngờ cô ta lại làm ra chuyện sơ suất hơn cảtrước đây.
Chuyện này không phải tuỳ tiện nói mấy câu là có thể xong được.
Ánh mắt chúng thần nhìn Nguyệt Dao cũng trở nên kỳ lạ.
“Ta có cố ý đâu...” Nguyệt Dao nhỏ giọng giải thích.
“Vậy ta giết ngươi, sau đó nói ta không cố ý, ngươi có thể sổng lại mà tha thứ cho ta không?
“Nhưng mà không phải cô vẫn đang yên ổn đứng ở đây sao?” Nguyệt Dao vẫn kiên trì lý luận.
Thời Sênh nhướng mày, “Vậy nếu như ta lịch kiếp thất bại thì sao? Ngươi sẽ nói như thế nào? Nói ta không xứng trở thành thượng thần, cho nên mới lịch kiếp thất bại chứ không phải là lỗi sai của ngươi à?”
Không chịu nổi nữa, lão tử muốn chém chết nữ chính này.
Thời Sênh vừa nghĩ vậy, thiết kiếm đã xuất hiện trong tay.
“Thanh Hoan, cô muốn làm gì?” Thương Lan lập tức chắn trước mặt NguyệtDao.
Thời Sênh xoay xoay cổ tay, khoé miệng nhếch lên nụ cười ác ý, “Ta thử giết chết cô ta, xem cô ta có thể tha thứ cho ta hay không”
NguyệtDao sợ hãi run cầm cập.
Cô ta chẳng qua chỉ là tiểu tiên, nào phải là đối thủ của thượng thần.
Nếu như Thanh Hoan thật sự giết cô ta, cô ta còn không có đường mà phản kháng.
Tròng mắt Nguyệt Dao đảo mấy vòng, giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên.
“Tất cả dây tơ hồng của thượng quân trên thần giới đều do bản thân mình tự bảo quản, lúc nào cần đến mới lấy ra đưa cho ta, tại sao cái của cô lại xuất hiện ở chỗta chứ?”
“Thiểu năng”
Thời Sênh chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ, thân hình xẹt một cái đánh về phía nữ chính.
Thương Lan chặn Thời Sênh lại, “Tại sao cô không giải thích dây tơ hồng của cô cớ gì lại xuất hiện ở chỗ NguyệtDao?”
“Đầu óc là một thứ đồ tốt, ta hy vọng ngươi có thể có nó.” Thiết kiếm của Thời Sênh quét qua, ép lui Thương Lan, thân hình nhảy vọt một cái đáp xuống trước mặt Nguyệt Dao.
“Có phải cô chột dạ không, dây tơ hồng là do cô tự đặt ở chổ ta, sao cô còn trách ta chứ!” Nguyệt Dao vội lên tiêng.
Thiết kiếm của Thời Sênh hạ xuống không chút chần chừ, Nguyệt Dao đã từng nếm vị đắng của thanh kiếm này, lúc này nhìn thấy tia sáng lạnh của thiết kiếm, cơ thể nhũn ra, ngã phịch xuống đất, ánh mắt kinh hoàng nhìn thiết kiếm hạ xuống.
“A.” Tiếng kêu trầm thấp vang lên bên tai cô ta.
Cô ta bị người khác ôm vào trong lòng, hoàn toàn chăn mất tâm nhìn.
“Thượng thần Thương Lan...” Giọng Nguyệt Dao có chút run rẩy, ngài ấy lại chắn đao cho mình.
Thời Sênh cũng không ngờ Thương Lan sẽ trực tiếp dùng cơ thể để chắn lại.
Ngẩn ra một lát, thế nhưng vẫn rút ra tiếp tục đâm xuống.
Đóng cửa lại giết cho bản cô nương, lòng từ bi nương tay cái gì chứ, đó là chuyện không thể.
Bộ dạng hung tàn đó của Thời Sênh khiến cho chúng thần xung quanh giương mắt há hốc mồm.
Ôi mẹ ơi, thượng thần Thanh Hoan này tàn bạo quá đi.
Sao thượng thần Thương Lan còn không đánh trả chứ?
Hai vị thượng thần đánh nhau bọn họ chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Thượng thần Thương Lan ngài đừng bất động nữa!
Đứng lên đi! Đánh trả đi!
Dù trong lòng mọi người Xung quanh gào thét thế nào, Thương Lan vẫn không phản kháng.
Y phục của Thương Lan nhuộm đầy máu tươi, hắn lại chỉ ôm lấy Nguyệt Dao, bảo vệ cho cô ta không bị Thời Sênh đâm trúng.
Thời Sênh ngược lại muốn làm cho hắn nửa tàn phế, nhưng thực lực của thượng thần Thương Lan đâu phải chỉ đểbày cho đẹp, hắn bảo vệ những vị trí quan trọng trên cơ thể, căn bản bị thương không nặng.
Thời Sênh đột nhiên cau mày, dừng tay lại.
Thương Lan quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, “Hết tức rồi?”
“Chưa.” Thời Sênh thành thật lắc đầu, thần tình chế giễu lại ngang ngược, “Ngươi cho rằng như thế là có thể xong chuyện sao? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu. Người làm sai là cô ta, cô ta phải trả giá, dù ngươi chết rồi thì ta cũng không bỏ qua cho cô ta đâu...”
Làm sai chuyện, không trả giá sẽ không nhớ lâu được.
Nếu nữ chính không chịu đủ giáo huấn thì sẽ không nhớ lâu được, sẽ coi việc người khác tha thứ cho cô ta thành lẽ đương nhiên.
Làm sai việc liền một câu tôi không cố ý, không có chuyện đó đâu.
Nếu câu nói này có tác dụng thì còn cần cảnh sát đến làm gì?
Hút ma tuý giết người rồi nói một câu tôi không cố ý, là cảnh sát có thể tha cho ngươi Sao?
Thiểu năng!
“Cô đừng có quá đáng quá.” Thương Lan gằn giọng.
“Được được được, ta quá đáng, ngươi vui là được. Thế nhưng ta cứ không muốn bỏ qua cho cô ta đấy, ngươi làm gì được ta?” Thời Sênh kéo khoé miệng lên cười ngang ngược.
“Thanh Hoan, cô đừng có quên ta cũng là thượng thân.” Giọng điệu của Thương Lan đầy vẻ uy hiếp.
Thời Sênh như không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thương Lan, vẻ mặt vô tội nói, “Vậy thì sao chứ!”
Anh là thượng thần thì anh trâu bò sao! Anh cho rằng được người ta gọi thượng thần nhiều hơn mấy năm thì anh có thể lộng hành ngang ngược, thiên hạ Vô Song sao.
Thiểu năng!
Bộ dạng Thời Sênh không sợ trời không sợ đât khiên cho Thương Lan tức đến nôi có chút nói không nên lời.
“Ngọc đế, Vương mẫu đến...”
Người bên ngoài điện dài cổ kêu một tiếng, người xem bốn phía lập tức chấn chỉnh lại thái độ, cúi thấp đầu, cung nghênh Ngọc để Vương mẫu.
Ngọc để vừa vào đã thấy Thương Lan nửa quỳ trên mặt đất, trên lưng còn đầy máu đỏ, ôm Nguyệt Dao trong lòng, mà kiếm của Thời Sênh cầm vẫn còn nhỏ máu, vẻ mặt tuỳ tiện, đầy thân tà khí.
Vương Mẫu bị doạ đến thất sắc, “Chuyện gì thể này?”
Vừa rồi đi vẫn còn tốt đẹp như thế, sao nói đánh là đánh rồi?
Thượng thần Thương Lan lại còn bị ức hiếp thành bộ dạng này nữa.
“Thượng thần Thanh Hoan, các người đang làm gì thế hải.” Ngọc đế tức giận nghiêm mặt lại, trong lòng đang sụp đổ.
Hai người này đều là thượng thần mà! Ai cũng không dễ đắc tội.
“Giải quyết ân oán cá nhân.” Thời Sênh lạnh lùng nói, tà khí quanh người giảm đi, khôi phục lại sự bình tĩnh.
Ân oán cá nhân... Ngọc đếnghẹn họng. Aira đây nói cho ông ta biết là chuyện gì đi!
Ngọc để nhìn về phía một vị thần tiên đứng gần nhất, người đó bị Ngọc để trừng. Ngọc đế không đắc tội được với hai vị thượng thần đó, hắn cũng không thể đắc tội với cả ba người! Không đúng, bốn người!
Bị Ngọc để trừng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể nghiến răng kể hết mọi chuyện một lần.
Nói xong liền quay lại đám đông kia, chỉ lo ai sẽ gây phiền phức cho hắn.
Ngọc để nghe xong liền đen mặt, ông ta không biết là lúc đó những người bị kéo loạn dây tơ hồng còn có cả Thanh Hoan.
“Ngọc đế, cô ta vu tội cho thần, dây tơ hồng của cô ta căn bản không nên xuất hiện ở chỗ thần.” Nguyệt Dao đại khái là cảm thấy chỗ dựa đến rồi, sức mạnh cũng tăng lên nhiều.
Vương mẫu lại cau mày, “Trước khi thượng thần Thanh Hoan hạ phàm đã để cho tiên đồng đem dây tơ hồng giao cho ngươi, ta và Ngọc để tận mắt nhìn thấy, Nguyệt Dao, tại sao đến cả cái này ngươi cũng không nhớ.”
Ngọc để muốn nói gì cũng đều đã muộn rồi, mà Việc này cũng là sự thật.
Lúc đó Thanh Hoan phái người đem dây tơ hồng giao cho Nguyệt Dao, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy.
Đây cũng là một quy tắc, tuy thượng quân tự mình bảo quản dây tơ hồng, nhưng không thể đem theo dây tơ hồng của mình xuống hạ giới được.
Thạnh Hoạn hạ phàm lịch kiếp, đương nhiên không thể mang theo dây tơ hồng xuống cùng được.
Thế nên mới giao cho nguyệt lão Nguyệt Dao này bảo quản, ai mà biết cô ta lại không cẩn thận mà gây ra chuyện nhầm lẫn như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.