Boss Là Nữ Phụ

Chương 252: Thương thần uy vũ (2)




Thương Lan từ hoàng cung đi ra liền nhìn thấy một thiếu nữ đang đứng ngoài hoàng thành.
Thiếu nữ vội vàng chạy mấy bước đến chỗ hắn hỏi: “Chàng thật sự phải lấy công chúa Thanh Hoan gì kia sao?”
“Nhưng mà.” Thiếu nữ lúng túng không biết nói thế nào, sốt ruột giậm chân tại chỗ.
Thanh Hoan này không phải là nguyên phối của thượng thần Thương Lan! Có điều. Cái tên Thanh Hoan này sao nghe quen thế nhỉ, hình như mình đã nghe thấy ở đâu rồi... Thế nhưng là nghe thấy ở đâu?
Thương Lan bước qua cô ta, NguyệtDao thấy thế, liền kìm nén nghi vấn này xuống, đuổi theo hắn ta.
Xem ra cô ta vẫn phải tự ra tay thôi.
Buổi tối ngày hôm sau Thời Sênh gặp được nữ chính.
Không biết là dùng cách gì mà đánh ngã được người bên cạnh cô, mặc đồ dạ hành, nhảy qua cửa sổ vào.
Thời Sênh mặc trung y, ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ như “đang chờ ngươi đến đây”.
Nguyệt Dao vừa vào phòng liền đối diện với một đôi mắt đen trắng phân minh, bình tĩnh không một gợn sóng, nhìn thấy cô ta cũng chẳng có biến hoá gì cả.
Cô ta sờ sờ người, mình có dùng thuật ẩn thân đâu! Công chúa Thanh Hoan này làm sao vậy? Nếu là người bình thường khác, nhìn thấy người lạ vào phòng, phản ứng đầu tiên phải là gọi người chứ nhỉ?
Cô ta đã tính hết rồi, nếu như cô ấy kêu lên thì mình nên làm gì khiến cô ấy không kêu nữa, kết quả là người ta căn bản chẳng có phản ứng gì cả.
Lẽ nào cô ấy bị mù?
Nguyệt Dao thử di chuyển, đôi mắt đang nhìn cô ta cũng di chuyển theo.
Không phải mù.
Trong lòng Nguyệt Dao càng thấy kỳ quặc, sao cô gái này không phản ứng như người bình thường thế.
“Cô tới đây làm gì.” Thời Sênh lạnh lùng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ chủ quan của Nguyệt Dao.
Thời Sênh hoàn toàn không muốn biết trong đầu nữ chính đang tưởng tượng cái gì.
Bản cô nương chỉ là đang đợi nữ chính nói chuyện, kết quả là cô ta đứng ở đây cả nửa ngày trời mà chăng nói được từ nào.
Là đến xem bản cô nương có xinh đẹp không à?
“A?” Bây giờ nữ chính mới phản ứng lại, kỳ quái hỏi: “Cô biết ta?”
Thân thể mà cô đang sử dụng này hẳn là không cùng Xuât hiện. Với nữ nhân kia, làm sao cô ta lại biết mình được?
“Bản cung hỏi cô tới đây làm gì.” Thời Sênh nhắc lại một lần, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, khí thể quanh người cũng mạnh mẽ không ít.
“Ta...” Nguyệt Dao bị khí thế đó của Thời Sênh làm cho chấn động lùi về sau một bước, cứng đầu nói: “Ta muốn nói với cô về Tướng quân Thương Lan.”
Vẻ mặt cô ta thẹn thùng, không biết là do bị doạ hay do lúng túng.
“A, không muốn nghe” Thời Sênh vô cùng lạnh nhạt đáp một câu.
Nữ chính đại nhân có thể nói với cô cái gì?
Chắc chắn là nói xấu Thương Lan, muốn cô chủ động thoái hôn.
Mấy người trước đó quấy rầy Thương Lan, không phải nữ chính đều dùng cách này sao.
Cách này không dùng được, cô ta liền nghĩ cách doạ nạt người ta.
Kịch bản mà Nguyệt Dao nghĩ ra lúc này lại chẳng có tác dụng gì, cô ta nhìn Thời Sênh, nhất thời không biết nói gì cả.
Thế nhưng vừa nghĩ đến nhiệm vụ của mình, cô ta lại cắn răng làm tới, “Công chúa Thanh Hoan, cô nhìn cô kìa, xinh đẹp thế kia, thân thế lại cao quý. Ở Nam Tấn quốc muốn thanh niên tuấn tú tài giỏi như thế nào mà chẳng có, hà cớ gì phải gả đi xa như vậy, Xa rời quê hương, chưa biết chừng cả đời này đều không quay về Nam Tấn được nữa, cũng không thể gặp lại người nhà”
“Nửa đêm cô trèo cửa sổ vào phòng bản cung, là để khen bản cung sao? Lẽ nào cô thích bản cung?” Mặt Thời Sênh đầy vẻ châm biếm.
Cô ta cũng không nghĩ xem, nếu như thật sự quay về như thế, người của Nam Tấn và Thần quốc sẽ nhìn cô như thế nào? Là nói cô không Xứng với Thương Lan, hay là suy đoán bản thân cô có vấn đề gì mới bị Thương Lan ghét bỏ?
Thời đại này, danh dự quan trọng hơn cả, mà người nhiều chuyện cũng không hề ít hơn hiện đại, nữ chính đại nhân muốn để cho bản cô nương bị huỷ thanh danh sao?
()
Nguyệt Dao: “...” vấn đề chính là ở vế sau mà!!!
Nguyệt Dao cảm thấy bản thân mình không có cách nào trao đối được với cô công chúa này.
“Công chúa Thanh Hoan, thật ra Thương Lan... tướng quân hơi quái gở, ngài ấy thường xuyên không rửa mặt không rửa chân, còn thích đánh phụ nữ nữa. Ta đều là vì muốn tốt cho cô, nếu như cô thật sự gả cho ngài ấy, vậy thì người phải chịu khổ chính là cô...” Nguyệt Dao không ngừng cố gắng, trước đó có bao nhiêu người cô ta đều xử lý được, một người này cô ta không tin không xử được.
“Cô biết rõ như thế, cô là gì của hắn?” Thời Sênh liếc Nguyệt Dao.
Vì phá bỏ nhân duyên của nam chính, nữ chính đại nhân cũng dã man thật.
Thế nhưng... điều cô muốn làm là hủy couple của nữ chính đại nhân và nam chính đại nhân.
“Tôi chỉ là một người tốt không muốn nhìn thây mây người bị lừa thôi.” Nguyệt Dao trưng ra nụ cười hữu hảo.
“Có thể làm thế này vì một người xa lạ, cô không cảm thấy rất nực cười sao? Cô có biết bị bắt sẽ là tội gì không? Bản cung có thể trực tiếp giết chết cô vì lý do ám sát, dù ngày mai có người biết được thì bản cung cũng là công chúa của Nam Tấn, cũng không có ai dám gây chuyện với bản cung”
Nữ chính làm việc lỗ mãng như thế này, mà nguyên chủ có hậu đài tốt như thế, thật không biết vì sao trong nguyên tác lại bị cô ta làm ra nông nỗi đó nữa.
Nguyệt Dao hơi lạnh sống lưng, sợ hãi nhìn cô gái đang ngồi xếp bằng chân trên giường, khoé miệng cô khe khẽ nhếch lên, nụ cười trào phúng và ác ý đan xen vào nhau nở ra trên khuôn mặt xinh đẹp, khiến cho da đầu cô ta tê dại.
“Ta... Ta chỉ có ý tốt thôi, sao cô lại không biết điều như thế chứ.” Nguyệt Dao cắn cắn răng, căng thăng nhìn Thời Sênh.
“Nửa đêm cô nhảy vào cửa sổ phòng bản cung, còn muốn bản cung biết điều?” Thời Sênh nhảy xuống giường, cổ tay xoay một cái lấy thanh kiếm sắt ra, “Hôm nay ta sẽ để cho cô nhìn xem thế nào là không biết điều.”
Thời Sênh vung thanh kiếm sắt về phía nữ chính.
“A!” Nữ chính đại nhân kinh hãi phát ra một tiếng hô nhỏ, ôm đầu tránh cây kiếm sắt.
Thời Sênh đại khái là thực sự bị chọc tức, thanh kiếm sắt không hề khách khí vung ra chào hỏi cô ta.
Mẹ nó chứ, nửa đêm nửa hôn không ngủ, chạy đến đây định tẩy não lão tử, tẩy não không được liền nói lão tử không biết điều!
Rốt cuộc là không biết điều chỗ nào hả?
Chắc chắn là ban nãy lão tử quá dịu dàng khiến cho nữ chính đại nhân cảm thấy bản thân mình dễ bắt nạtrồi phải không.
Nguyệt Dao căn bản không ngờ Thời Sênh nói động thủ là động thủ, cô ta phản ứng lại lập tức muốn sử dụng pháp thuật.
Thế nhưng mỗi lần cô ta bấm tay niệm thần chú đều bị Thời Sênh cắt ngang chính xác. Trên người Nguyệt Dao bị chém mấy đao, trong phòng phảng phất mùi máu tanh.
“Công chúa Thanh Hoan, ta là tiểu thư của phủ thừa tướng... cô không thể giết ta.” Không thể sử dụng pháp thuật, sức chiến đấu của Nguyệt Dao gần như bằng không, làm sao có thể so với Thời Sênh được.
"Ai nói bản cung muốn giết cô, bản cung chỉ muốn giáo huấn thích khách thôi.” Bản cô nương đâu có ngốc, cô ta có hào quang của nữ chính, có giết cô ta được đâu, nhưng nếu không có ý định giết người mà chỉ làm cho cô ta thành nửa tàn phế thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Thời Sênh ra tay rất có chừng mực, sẽ không chết người, nhưng sẽ chảy rất nhiều máu, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đợi xử lý xong Nguyệt Dao, Thời Sênh ra ngoài đánh thức Bích Hỷ dậy.
Bích Hỷ bị từng vũng từng vũng máu trong phòng dọa cho biến sắc.
“Điện hạ người không sao chứ?” Bích Hỷ căng thẳng nhìn Thời Sênh một lượt từ đầu đến chân, không nhìn thấy vết máu nào trên người cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó lại thấy nghi hoặc, vừa nãy sao cô lại ngủ quên nhỉ? May mà điện hạ không có chuyện gì, nếu như điện hạ xảy ra chuyện gì, cô biết ăn nói thế nào với bệ hạ đây.
“Không sao, em đi gọi mấy người đó dậy đi.”
Bích Hỷ nhìn Nguyệt Dao nằm trên mặt đất, không biết là còn sống hay đã chết, nhắc nhở: “Điện hạ đứng ở bên ngoài đi, trong này mùi máu tanh nồng quá.”
Bích Hỷ tuy còn trẻ như vậy nhưng cũng từng trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, nếu không cũng sẽ không được phái đi theo nguyên chủ cùng đến Thần quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.