Boss Là Nữ Phụ

Chương 249: Hồn ma nghịch ngợm (1)




Nghi thức thụ phong kết thúc, người khác bị người của Phong gia tiễn đi, chỉ còn lại người của Phong gia.
Đương gia của Phong gia là tiểu thúc của Phong Cẩm, mày rậm mắt to, mặt chữ quốc, trông có vẻ là một người rất nghiên khắc.
“Phong Cẩm, danh hiệu Tông sư này làm sao cháu có được chúng ta không nói nữa, nhưng việc cháu nuôi ma, có phải cháu cần có giao phó không?”
Ánh mắt của Phong Toàn đặt trên người Thời Sênh, mày chau lại.
“Phải giao phó điều gì?” Thời Sênh không chút sợ hãi trừng mắt lại.
Phong Cẩm kéo Thời Sênh, hơi hơi gục mặt trước Phong Toàn, “Chú, đây là lần cuối cùng cháu gọi người như vậy, điều cháu làm vì mọi người đã có thể báo đáp lại ân tình năm đó người cứu cháu, ơn dưỡng dục mấy năm nay, từ nay về sau, Phong Cẩm và các người không còn dây mơ rễ má gì nữa.”
“Phong Cẩm, cháu nói bậy gì vậy?” Phong Toàn đứng phắt dậy, có lẽ là cảm thấy mình quá dữ, thần sắc giãn ra một chút, “Chú cũng không có ý khác, giờ cháu có phong hiệu Tông sư, cháu làm việc không ai dám chất vấn, chú chỉ là muốn nhắc nhở cháu một chút, chú cũng là quan tâm cháu mà thôi.”
“Thật sự muốn quan tâm, phiền ông biểu cảm thành khấn một chút.” Thời Sênh ở bên cạnh phá đám.
“Đây là nơi cô có thể tùy tiện nói chuyện sao?” Đều tại yêu nghiệt này dụ dỗ Phong Cẩm, không thì hắn cũng không muốn rời khỏi Phong gia.
Giờ hắn có phong hiệu Tông sư, dù cách đạt được có chút không được đường hoàng, nhưng mọi người đề thừa nhận rồi, cái này vô hình sẽ mang tới cho Phong gia lợi ích rất lớn.
Càng huống hồ, Phong Cẩm vẫn là người có thiên phú tốt nhất trong đám trẻ Phong gia...
“Vậy thì cướp lại chỗ này, như vậy ta có thể tùy ý nói rồi.” Thời Sênh lộ ra một nụ cười ác ý, “Phong Cẩm, anh muốn ông ta sống đau khổ hay là muốn ông ta chết đau khổ?”
Phong Cẩm kéo Thời Sênh đang muốn xộng lên, thanh âm trầm thấp, “Nơi như vậy, bẩn.”
Hắn đã đợi ở đây 18 năm, đủ rồi.
Nếu danh hiệu Tông sư này không phải Thời Sênh cướp về cho hắn, hắn một bước cũng không muốn bước vào nơi đầy tính toán và bẩn thỉu này.
“Vậy cũng không thể dễ dàng cho chúng” Dám tính toán Phong Cẩm như vậy, coi cô ấy như chết rồi sao?
Thời Sênh thẳng tay cho nổ tan Phong gia, đã không cần vậy thì hủy đi là được.
Phong Cẩm ngoài không biết làm sao vẫn là không biết làm sao.
Vợ của mình quá bạo lực, làm thế nào cản nổi chứ.
Thời Sênh không ngừng hấp thụ sức mạnh của lệ quỷ, đợi khi cô đạt tới cấp Ma Vương, cô ấy có thể khống chế kích thích hút dương khí của mình.
Đây là cách cô ấy lật không biết bao nhiêu sách mới biết.
Lệ quỷ quanh đây gần như đều bị Thời Sênh bắt hết một lượt, một thời gian rất lâu, Thầy Trừ Ma ở đây đều không có việc làm ăn, bị ép rời khỏi.
Trước đây, ở ngôi nhà cổ, Ma Vương kia sau khi như rùa rụt đầu mấy tháng trời đã lại lộ diện, bắt đầu quanh quẩn bên cạnh Thời Sênh.
Thời Sênh thấy một lần đánh một lần, Phong Cẩm ở bên cạnh xem kịch.
An Tố cứ ngồi cảm thán, tình địch cũng không cần mình tự lên, sư phụ gảrất tốt.
Ủm, quan trọng là chị manữ uy võ bá khí.
Sau này An Tố bái Phong Cẩm làm thầy, không thểkhông nói vòng sáng nữ chính của cô vẫn còn tồn tại, đến Phong Cẩm cũng khen cô mấy câu.
Nạp Lan. Ảnh thường xuyên quấy rầy An Tố, nhưng thực lực của An Tổ càng ngày càng mạnh, mới bắt đầu còn phải dựa vào bùa của Phong Cẩm, sau này tự cô ấy có thể giải quyết một mình.
Có lẽ thứ không có được là thứ tốt nhất, càng huống hồ vẫn là nữ chính, Nạp Lan Ánh đối với An Tổ có thể nói là cố chấp.
Thời Sênh vẫn hơi sợ Nạp Lan. Ảnh quấy rầy như vậy, An Tổ đột nhiên đầu óc không tỉnh táo, lại nhắm trúng Nạp Lan Ánh.
Cho đến khi An Tổ và Tiểu Bạch của Thiên Đô Sơn đó tay nắm tay đi tới trước mặt cô, cô ngoài không dám nhìn thắng cũng bỏ qua hết.
Thời Sênh hoàn toàn không biết vì sao Tiểu Bạch có thể ở cùng An Tố, khi cô ấy đang nỗ lực tăng cấp, hai người này lại đang bồi dưỡng tình cảm, nghĩ tới vẫn là rất không thoải mái.
May mà Tiểu Bạch không phải nam chính, Thời Sênh không có ý muốn chia rẽ họ.
Đứa trẻ Tiểu Bạch này thiên phú rất không tồi, chỉ là phản ứng có hơi chậm chạp, còn có gương mặt búp bê, hoàn toàn không nhìn ra đượchắn cùng tuổi với An Tố.
Mỗi lần An Tổ và Tiểu Bạch ra ngoài, người bên cạnh đều cho rằng Tiểu Bạch là em trai của cô ấy.
Sau này An Tổ và Tiểu Bạch hợp lực phong ấn Nạp Lan Ảnh, việc lần đó, An Tổ bị thương rất nặng, khi tất cả mọi người đều bó tay hết cách, Thời Sênh vào phòng bệnh đợi một lúc, lúc đi ra, An Tổ liền thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Đến nay, sự sùng bái của An Tổ với Thời Sênh đã đạt tới một tầng cao mới, lúc nào cũng muốn đưa Tiểu Bạch ghé thăm nhà Phong Cẩm, làm phiền thế giới của hai người.
Phong Cẩm ghét cay ghét đắng việc này.
Hắn cũng không có cách nào, ai bảo nhà họ là bà xã quyết định.
Chỉ có thể lúc buổi tối lại thi triển uy phong đàn ông.
Phong Cẩm luôn muốn hoàn dương cho Thời Sênh, thứ trước đây hắn lấy ra từ trong biệt thự của Tề Mặc cùng với phần thưởng đứng đầu cuộc thi Thầy Trừ Ma đó đều là đạo cụ phải dùng đểhoàn dương.
“Lúc đó anh đã chuẩn bị cho em rồi? Thì ra anh thầm thích em lâu như thế?” Thời Sênh mặt này cảm thán.
“Không phải.” Phong Cẩm lắc đầu, “Vừa bắt đầu anh đã thu thập thứ này, là vì Nạp Lan Ảnh muốn hoàn dương, anh không muốn hắn đạt được ý nguyện mà thôi.”
Lật bàn, dù gì anh cũng cứ giả bộ một chút đi! Thành thực như vậy làm gì?
Nói tới Nạp Lan Ảnh, Thời Sênh có chút kì quái hỏi hắn, “Anh và hắn có thù gì?”
Lại khổtâm lớn như vậy đi ngăn cảnhắn.
Phong Cẩm chau mày, trong mắt có chút mơ màng, lát sau lắc đầu, “Không biết, lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền cảm thấy không thoải mái, hơn nữa anh thân là Thầy Trừ Ma, bắt ma là việc rất bình thường”
“... Lời này em không tin.” Thời Sênh trợn trừng mắt.
Dỗ dành đám An Tố và Tiểu Bạch đó còn được, dỗ cô ấy?
Trên mặt Phong Cẩm lộ ra một nụ cười, ôm Thời Sênh đi vào phòng ngủ, “Vậy anh bắt cho emXem.”
“Mẹ kiếp, Phong Cẩm anh đủ rồi, ban ngày ban mặt... ông nội nhà anh, thả em ra... em đến tháng rồi...”
“Ma làm gì có đến tháng” Phong Cẩm lạnh lùng tiêp một câu.
Thời sênh: "...” Vẫn là làm người đi, một tháng ít nhất còn có bảy ngày.
Thời Sênh tới cuối cùng cũng không hoàn dương, cô vô cùng trân trọng khoảng thời gian ở cùng với Phong Cẩm, dù sống cảnh gà bay chó chạy, nhưng cô cưng chiều Phong Cẩm như tiểu công chúa.
Bắt ma đánh nhau, cô lên. Việc nặng trong nhà, cô làm.
Phong Cẩm rất nghi ngờ, mình có phải đầu thai nhầm không?
Chưa được người ta cưng chiều, sẽ không hiếu loại cảm giác đó.
Nếu không phải có người tìm cái chết khiêu khích, Thời Sênh ở bên ngoài cũng sẽ rất nể mặt Phong Cẩm, gần như đều là để hắn làm chủ, không đểhắn lúng túng.
Nhưng chỉ cần có người dám tìm cái chết, xin lôi, Thời Sênh một chút là cho nổ tung.
Vì cô là người hắn thích, cho nên hắn rất sẵn lòng để cô chiều chuộng, cũng đồng ý cưng chiều cô.
Khi tử vong sắp tới, Phong Cẩm nắm tay Thời Sênh, “Chúng ta có thế gặp lại nhau không?”
Hắn luôn có loại cảm giác, một loại quen thuộc và giao ước ngầm đến từ linh hồn.
“Có thể” Khóe miệng Thời Sênh hơi hơi vểnh lên, lộ ra nụi cười hoàn mỹ nhất, "Em sẽ đi tìm anh, anh chỉ cần đợi em là được.”
Phong Cẩm cố gắng kéo khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười, nhưng hắn không còn sức nữa. Hắn sắp phải rời khỏi cô gái mình yêu nhất. Còn cô gái của hắn sẽ đợi hắn ở tương lai. Thời Sênh nhìn Phong Cẩm nhắm mắt, từ từ
đứng dậy, đóng dấu một nụ hôn trên trán hắn.
"Em sẽ tìm được anh, còn nữa, em tên Thời Sênh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.