Bóng Hình Tội Lỗi

Chương 116: Hoàn chính văn




Tháng 5 rất nhanh đã kết thúc, mở ra một tháng 6 càng nóng nực hơn nhiều.
Vụ án X đã dần phai nhạt trong mắt mọi người theo thời gian, thay vào đó điểm nóng của dư luận lại biến thành sự kiện ầm ĩ hồi cuối tháng 5 trên tháp Lạc Dương kia. Không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trên tháp cho đến khi có thông báo chính thức rằng Triệu Lương đã bị triệt hạ. Còn chuyện danh tính cụ thể của con tin và việc cô ấy còn sống hay đã chết, hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ của cư dân mạng.
Có người nói mình nhìn thấy bóng người rơi xuống từ đỉnh tháp, thậm chí còn thấy vết máu trên tường tháp, có người thì bảo rằng con tin đã được cảnh sát và cấm quân dùng kỹ thuật công nghệ cao gì đó để giải cứu. Nói cho cùng thì thứ họ quan tâm không phải là sống chết, mà là diện mạo của con tin đó.
Mặc dù công tác hạn chế tin tức đã được tiến hành tích cực, nhưng những bức ảnh trên không do các phương tiện truyền thông và du khách chụp được ngày hôm đó vẫn bị phát tán ra. Mặc dù hầu hết các bức ảnh đều bị mờ, nhưng cũng đủ để các bậc cao thủ khôi phục lại gương mặt ban đầu. Diện mạo được phục chế lại của con tin ngoài màu mắt và tóc đậm chất phương Tây ra thì rất giống với Lý Chỉ, con gái của Tử Trân công chúa. Nhưng màu mắt và tóc lại là những thứ hoàn toàn có thể thay đổi dựa vào công nghệ làm đẹp hiện nay.
Niềm tin vô hạn cứ thế được sinh ra.
Đâu mới là thật đây? Mắt đen tóc thẳng như những hình ảnh chính thức? Tóc xoăn mắt xanh như trong ảnh chụp?
Bất luận câu trả lời là thế nào thì bản chất con người vẫn luôn bị kích thích trước cảnh tượng người khác xui xẻo.
Cư dân mạng đoán ra được không dưới 10 phiên bản cung đấu tàn luyến, thậm chí còn liên kết với vụ án X và Paradise. Công việc của Tử Trân công chúa ở Đại học Nữ Hoàng một lần nữa lại bị giới truyền thông làm nhiễu loạn, nhưng có thông tin cho rằng giáo sư Lý đã xin nghỉ dài hạn vì vấn đề sức khỏe. Chính lúc trên mạng đang nghi ngờ “vấn đề sức khoẻ” của Tử Trân điện hạ có liên quan đến chuyện sinh tử của con gái thì không biết là vị cảnh sát nào ở Lạc Dương hay Trường An đã không tuân thủ nguyên tắc bảo mật mà để lộ thẻ ngành của Lý Trạch Phân ra ngoài.
Công chúa Lý Chỉ giống y đúc cảnh sát Lý Trạch Phân, tên và tự đều có cùng ý nghĩa. Rõ ràng, 2 người chính là 1.
Hoàng thất Lý Đường có một người làm cảnh sát hình sự, mà cảnh sát hình sự này lại là con lai, rất có thể cô vì “cha ruột” của mình mới tham gia điều tra vụ án Paradise, cuối cùng lại thành nạn nhân của vụ án X.
Sự tồn tại này đã phá vỡ những nhận thức của người dân Đường Quốc về 2 chữ “công chúa”, ngay lập tức khơi dậy lên sự tưởng tượng của cư dân mạng, cuộc thảo luận mới này cũng nhanh chóng át đi dư luận của vụ án X. Một số người viết ra tình yêu và thù hận của 3 thế hệ hoàng thất, một số người kể về cuộc sống cay đắng của một nàng công chúa mang dòng máu lai, một số lại viết về những thăng trầm trong đời người. Độ hot đến mức không thể kiểm soát được, hoàng thất và chính phủ cũng chỉ đành bất lực.
Ngay lúc Lý Trạch Phân gần như chuyển từ nhân vật 3D sang 2D trong miệng cư dân mạng thì một tin tức bùng nổ đã lặng lẽ được đưa vào cuộc thảo luận về Chỉ công chúa.
Nguồn của tin này là từ một đơn vị truyền thông không mấy nổi tiếng tên là “Sự Thật”, đơn vị truyền thông này lên án Thái tử đương triều giam cầm phóng viên, mưu hại công chúa tôn thất.
Một bài báo với ngôn từ sắc bén cùng với một đoạn ghi âm dài nửa tiếng. Đa số đoạn âm thanh là cuộc nói chuyện giữa 2-3 người, nhưng nội dung lại liên quan đến bắt cóc, buôn ma túy và thí nghiệm trên người, không khỏi khiến người ta e sợ.
Theo bài báo, đoạn ghi âm này chính là bản sao của người phóng viên điều tra nằm vùng trong một tổ chức tội phạm bí mật bị Thái tử giam cầm. Trong đoạn ghi âm thi thoảng có nhắc tới “những người đứng sau ủng hộ tổ chức”, bao gồm các công ty dược phẩm nổi tiếng, cũng có vài “người họ Lý” đầy ẩn ý. Tuy trong bài báo không hề xuất hiện nửa chữ tiếng Anh nào, nhưng rõ ràng đang chỉ tới vụ án X.
Những từ ngữ được nhắc tới trong đoạn ghi âm tuy đều là giọng điệu suy đoán và bàn tán, không hề có chứng cứ nào xác thực nhưng cũng đủ để mọi người suy nghĩ đủ thứ.
Người nhà họ Lý đứng sau lưng X, kết hợp với thân phận cảnh sát của tiểu công chúa Lý Chỉ, chuyện cô hy sinh vì đại nghĩa trên tháp Lạc Dương hơn 10 ngày trước trong nháy mắt đã đổi chiều.
Có lẽ để tránh giấu đầu lòi đuôi, hoặc vì lí do khác mà bài báo của Sự Thật không hề bị xóa bỏ. Trái lại là Hoàng thái tôn điện hạ đã thay mặt người cha bệnh nặng ra mặt, điều động đoàn luật sư ngự dụng, chính thức khởi tố Sự Thật, mặt khác tìm ra được chính chủ trong bài báo — Chân Vĩ, bảo anh ta lộ mặt trong họp báo của hoàng thất để chính miệng thừa nhận những hành vi PR đáng khinh của Sự Thật.
Từ trước đến nay “cư dân mạng” đều là những sinh vật cùng giống với “dây leo trên tường”, vừa họp báo xong, trừ một số ít vẫn khăng khăng Chân Vĩ bị ép buộc ra thì dư luận phần lớn đã xoay theo chiều ngược lại.
Những người ngay từ đầu vỗ tay khen ngợi cho sự dũng cảm dám nói ra của Sự Thật, giờ đã thành chuột chạy qua đường, thành những người sỉ vả họ.
Đúng lúc này, quả bom thứ 2 lại nổ ra.
Cũng là một đoạn ghi âm, chất lượng khá kém, tạp âm lớn như bị ném vào máy xay sinh tố vậy.
Lần này chủ nhân giọng nói không còn là Chân Vĩ nữa mà là Triệu Lương, người mà mọi người đều có thể mơ hồ nhận ra.
“1 chai chỉ đủ uống trong 1 tháng, nhưng để duy trì sự sống thì phải uống cả đời đấy. Tình hình kinh tế lúc đó của nhà chúng tôi cũng chỉ gắng cho mẹ tôi uống được 5 năm. Bà ấy sống không được 5 năm, vì năm thứ 3 bà ấy sợ liên lụy đến gia đình nên đã tự sát trước mặt tôi…”
“Không phải có một mình bà ấy, nhưng hàng nghìn hàng vạn người như thế…”
“Tôi muốn thay đổi những chuyện đó, vì thế nên tôi đã thành lập Giai Lương. Tôi muốn biến những loại thuốc trong câu chữ đó thành hiện thực, thành những loại thuốc được bảo hộ bằng bằng sáng chế nhưng không quá đắt tiền. Nhưng một công ty hoàn toàn vi phạm luật thị trường không thể nào tồn tại được, chúng tôi cũng cần tiền, trừ bước vào vũng bùn đó thì không còn lựa chọn nào khác. X đã hại bao nhiêu người thì Giai Lương sẽ cứu được nhiều hơn số đó…”
“Giờ Đường Quốc đã không thể dung túng cho Giai Lương nữa rồi, cần phải chặt đi cây lớn này để những mầm non phía dưới được vươn cao, tôi cũng chỉ có thể thích ứng với xu thế lịch sử này mà thôi. Quân bảo thần chết, thần không thể không chết, huống chi kết cục này đã được định sẵn từ đầu rồi…”
“Ha ha ha ha ha, những người họ Lý các cô đúng là nhẫn tâm, vì để nhổ cỏ tận gốc mà cả người nhà mình cũng lợi dụng được…”
Đoạn ghi âm vừa được tung ra, Thái tôn điện hạ lập tức bị giới truyền thông chĩa mũi dùi vào, đến cả cửa Cung cũng không ra được. Tử Vi Thành trở lại trạng thái được bảo vệ nghiêm ngặt, còn hơn cả lúc xảy ra vụ án Paradise vài tháng trước. Cấm quân được trang bị vũ trang đầy đủ canh gác mỗi ngày, chỉ sợ có kẻ liều mạng nào trèo tường đi gây rối.
Phong trào yêu cầu hoàng thất đưa ra giải thích ngày càng lan rộng, thậm chí Tể tướng phụ trách nội các cũng chĩa mũi súng vào Tử Vi Thành, lợi dụng lực lượng của phái cách tân để khiến hoàng thất suy yếu.
Lúc này, Hoàng thái tôn Lý Tiềm Chi từ trước đến nay trừ lễ Năm Mới mới ra mặt thì rất ít khi nhúng tay vào quốc sự, vậy mà lại đứng ra. Anh đứng cạnh các Tể tướng nội các, đối diện với cha mình và Tổ phụ để yêu cầu hoàng thất mở Đông cung, tiếp nhận các cuộc điều tra của cấm quân và đội hình sự phụ trách điều tra các vụ án hình sự ở Cục điều tra Lạc Dương.
Hai bên đã giằng co được gần 1 tháng, mọi người xem náo nhiệt cũng đã mệt mỏi, dần dần cơn bão này được lý giải như một cuộc “tranh giành quyền lực trên cao”, họ thấy hai bên đều đang làm những chuyện vô nghĩa, dù là vụ án X hay Chỉ công chúa, cũng chỉ đều là báng súng mà thôi.
Rất ít người nghĩ đến trận phong ba này có liên quan đến vụ án Paradise 1 năm trước, chứ đừng nói là chuyện Cao Kiển xuống ngựa. Họ đoán được kẻ chủ mưu trên tháp Lạc Dương có lẽ chính là Chỉ công chúa, họ nghĩ tiểu công chúa đã dùng hiệu ứng ngưỡng cửa*, lấy thân thế và nghề nghiệp của mình như ngọn đèn dò đường, lấy tính mạng để đấu tranh. Vở kịch lớn mà tiểu công chúa biên soạn có lẽ vẫn chưa kết thúc. Vì thế họ lặng lẽ chờ.
(*) Bé Đẹp: U là trời bà tác giả bả có chú thích thuật ngữ này nha, mà bả ghi là “Đây là một hiệu ứng tâm lý, nếu bạn thích có thể tra Baidu” =)))) Thui để Đẹp giải thích luôn cho nhe: Hiệu ứng này nói về tâm lý của con người, trong cuộc sống mọi người thường rất dễ chấp nhận những yêu cầu nhỏ, dễ hoàn thành hơn, sau đó mới từ từ chấp nhận những yêu cầu lớn hơn.
Sau đó, đoạn ghi âm thứ 3 cũng đúng hẹn xuất hiện.
Chủ nhân giọng nói trong đó không còn là Chân Vĩ hay Triệu Lương nữa, thay vào đó là một giọng hoàng thất tiêu chuẩn của 1 nam 1 nữ, 1 già 1 trẻ. Ông già nói chuyện với tốc độ rất chậm, mũi như bị thứ gì đó nhét kín, giọng nói rất rầu rĩ. Còn giọng nói của người phụ nữ rất êm tai, hoàn toàn có thể so sánh được với diễn viên lồng tiếng. Nhưng cô rất ít khi nói, cảm xúc giữa các từ ngữ rất lạnh nhạt khiến người khác vô thức liên tưởng tới đôi mắt màu xanh nhạt trong bức ảnh kia.
“Ta chẳng làm gì cả.”
“Đúng vậy, chẳng làm gì cả. Ở địa vị đó thì cần làm gì nữa.”

“ “Tội phạm có thể khống chế được” và “Quản lý bền vững” thời đó cũng là tiền đề cho vết chân châu chấu “Giai Lương” kia ra đời đấy.”

“Trong số những người đồng trang lứa, quan hệ giữa con và Tiềm Chi là tốt nhất, con cũng không biết thấy nó và Đông cung bị liên đới đúng không? Còn cả mẫu thân con nữa…”
“Ta không còn sống được bao lâu nữa, không quan tâm những chuyện xảy ra sau này. Chuyện đó có ảnh hưởng gì được đến ta nữa đâu? Sự bốc đồng của con cuối cùng sẽ chỉ khiến những người con quan tâm bị hại. Nhóc con, từ bỏ đi…”
Các cao thủ đã lấy đoạn ghi âm này so sánh với các bài diễn thuyết của Thái tử trong những năm qua, kết quả biến nó thành một lời thú tội không thể chối cãi của Thái tử.
Không ai quan tâm xem Chỉ công chúa đã ghi lại đoạn ghi âm này thế nào, cũng có rất ít những người để ý đến việc Chỉ công chúa đã bị Thái tử thuyết phục “từ bỏ những thứ này” nhưng sau đó lại bị Triệu Lương trói lên đỉnh tháp Lạc Dương. Đại đa số công chúng đều chỉ tay theo gió, nhắm mũi dùi vào hoàng thất, thậm chí còn có cả vạn người cùng nhau ký tên đòi cách chức Nữ hoàng.
Tới nước này, những người theo chủ nghĩa bảo vệ hoàng tộc đã triệt để bị phe cách tân của Lý Tiềm Chi và Tể tướng cầm đầu đánh bại.
Cửa Cung ở Tử Vi Thành mở toang, tiếp nhận một vài cuộc điều tra. Một số con trai và con gái của Thái tử cũng bị mời đến Cục điều tra làm khách, Thái tử nằm thở máy trong Thái y viện cũng lập tức bị chuyển đến bệnh viện trực thuộc Cục điều tra.
Lần đầu tiên trong lịch sử Đường Quốc hiện đại có một Thái tử phải vào ngồi trong Cục cảnh sát.
Trong 2 tháng ngắn ngủi sau khi mọi chuyện bại lộ, Nữ hoàng vội vàng viết chiếu xuống tội rồi thoái vị, ngôi vị Hoàng đế được truyền lại cho Lý Tiềm Chi, người đã được cảnh sát chứng minh là trong sạch.
Dù thế nào thì Lý Tiềm Chi vẫn là Trưởng tôn của Thái tử, trong tình thế Thái tử và Thái tôn gần như phải ngồi tù này, lễ đăng cơ của anh có thể dùng 2 chữ “thảm khốc” để hình dung. Thậm chí trong các cuộc họp báo sau khi đăng cơ còn có phóng viên ném trứng gà. Chuyện này khiến cấm quân xuýt chút nữa đã đề xuất mang dụng cụ dò tìm trứng gà đến.
Đối mặt với tình huống như thế nhưng anh cũng không viện cớ gì như mọi người vẫn tưởng. Anh chỉ từng bước làm những chuyện mình nên làm, dùng cái mặt nóng của mình áp vào trứng gà lạnh.
Đến lúc những trò hề này kết thúc thì đã là cuối năm 21. Đường Quốc nhân dịp năm mới ban hành một số dự luật mới. Trong đó có một số điều khoản hạn chế quyền lực hoàng thất do chính tay Lý Tiềm Chi ký, cũng như những cải cách để thân thiện hơn với cuộc sống của người dân bình thường, chẳng hạn như đổi chữ phồn thể trong văn thư chính thức của Đường Quốc thành chữ giản thể, hủy bỏ việc học chữ phồn thể trong chương trình bắt buộc của tiểu học.
Những người chỉ trích vị Hoàng đế trẻ tuổi này đã chuyển hướng từ đen sang trắng. Anh chính thức ghi tên vào sách giáo khoa môn Lịch sử Đường Quốc, trở thành người mở đường cho thời đại mới. Không ít nhà sử học còn phỏng đoán, theo xu thế cải cách hiện nay, Lý Tiềm Chi có thể trở thành “Hoàng đế cuối cùng” của Đường Quốc. Tất nhiên, những thứ này đều là chuyện tương lai.
So với tần suất xuất hiện của Lý Tiềm Chi, sự tồn tại của Lý Tiềm Chi đã triệt để biến mất trong trí nhớ của mọi người.
Trừ những thành viên đội điều tra đặc biệt của Cục điều tra Trường An mà cô hay tiếp xúc.
“Chà, lại sắp sang năm mới rồi. Tính ra chúng ta chưa từng đón năm mới với Tiểu Lý nhỉ.” Không biết là ai đã nói câu này.
“Đúng vậy, thời điểm này năm ngoái thì cô ấy đang nằm viện, còn năm nay thì…”
“Không phải đương kim Bệ hạ có quan hệ thanh mai trúc mã với cô ấy sao? Sao lại không cứu cô ấy trên tháp Lạc Dương chứ?”
“Ầy, chuyện đâu có đơn giản như thế. Nhìn những chuyện xoay vần phía sau đi, thậm chí tôi còn nghĩ sự kiện ở tháp Lạc Dương có thể gọi là “sự thay đổi của tháp Lạc Dương” rồi đấy.”
“Là sao? Chuyện đó chỉ là một vở kịch thôi ư? Lý Tiềm Chi lợi dụng Tiểu Lý à? Để đoạt quyền?”
“Không không không, nghĩ đi đâu vậy, ý của tôi là chẳng phải không có ai tận mắt trông thấy Tiểu Lý… như thế sao? Từ đầu tới cuối cô ấy cũng chỉ bị truyền thông gán cho cái mác đã chết thôi, nhưng thật ra lúc mọi chuyện đang xôn xao, người của cựu Thái tử cũng đến Cục điều tra điều tra lại hồ sơ của cô ấy rồi, nếu cô ấy thực sự chết trước mắt cấm quân thì cựu Thái tử điều tra những chuyện đấy có ích gì? Rõ ràng là người mất tích rồi nên ông ta mới đi tìm đấy. Rồi sau đó đến Lý Tiềm Chi đăng cơ cũng chưa từng trả lời thẳng thừng với truyền thông về vấn đề sống chết của Chỉ công chúa, càng không làm tang lễ, các người không thấy kỳ lạ sao? Nếu như người thật sự đã chết rồi, dù không muốn dậy sóng nhưng cũng phải làm cho đủ vì mặt mũi mình chứ. Mà lý do gánh chịu áp lực lên người, không làm tang lễ, chẳng lẽ không phải vì người vẫn còn sống, nếu làm như thế là xui rủi đấy ư?”
“Vậy Tiểu Lý thoát chết ư? Như Sherlock* vậy á?”
(*) Trong Sherlock Holmes, Conan Doyle đã quyết định cho Holmes và Moriarty rơi xuống thác nước, nhưng dưới sự phản đối của mẹ và độc giả, ông đã phải cứu Holmes trở lại.
“Sao lại phải dùng từ “thoát chết” thế chứ? Khó nghe lắm biết không? Nói như thể bọn đạo chích ấy. Rõ ràng cô ấy làm vậy là để sáng tỏ chân tướng, để Thái tử bị chế tài cơ mà.”
“Vâng vâng vâng… Haizz, nếu thật sự như thế thì tốt rồi. Cô ấy vẫn còn sống, ở một nơi mà chúng ta không biết được, mua cơm cho một đám người mà chúng ta không quen.”
“… Sao anh nhớ kỹ chuyện mua cơm vậy?”
Lan Khâm không tham gia vào cuộc trò chuyện trong văn phòng, chỉ ôm 3 cái thùng chất lên nhau còn cao hơn mình rồi bước vào văn phòng nhỏ.
Trái tim anh đập rộn ràng, vì anh biết những thùng đồ được gửi tới Cục điều tra này là do Trần Kiến gửi.
Anh dùng bàn tay run cầm cập của mình mở thùng thứ nhất ra. Sau đó nhìn thấy di vật của Lan Huệ mà mình đã đặt vào thùng của Lý Trạch Phân hơn nửa năm trước rồi lại không có cơ hội lấy về.
Anh mở thùng thứ hai ra, vẫn là di vật.
Anh mở thùng thứ ba ra, vẫn vậy.
Anh kiểm tra toàn bộ 3 thùng đồ lại một lần, sau đó thấy được một phong thư lạ lẫm trong góc. Phong thư được gấp lại bằng giấy A4, không hề có bất kỳ ký hiệu nào.
Anh mở phong thư ra, bên trong còn một tờ giấy A4 khác gấp lại.
Lan Khâm lại mở tờ giấy ra, thấy được nét chữ quen thuộc kia.— Đêm dài sẽ thật sự sáng tỏ sao? Cái bóng không tài nào biết được.
— Có lẽ là vậy, có lẽ những lời của ngọn nến không ngoa chút nào, có lẽ, ánh sáng thật sự có thể lan truyền. Cái bóng nhìn ngọn khói đen xấu xí trên người mình, nghiêng đầu suy nghĩ.
— Ngọn lửa trên người nó dần dần tắt lụi, nó lại tan vào trong góc tối vắng vẻ, ánh mắt mờ mịt nhìn ánh nến như vì sao phía xa xa.
— Nửa ngày sau, nó đeo túi lên, giơ bước chân cứng ngắc, dấn bước vào một cuộc hành trình vô định, đi về một nơi xa.
— Tạm biệt nhé, ngài Nến.
[HOÀN CHÍNH VĂN]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.