Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 52: Thế Giới Cổ Đại 22





Bạch Cảnh Từ hoảng hốt mở mắt, rèm sa vẫn yên lặng rũ xuống.
Dạ minh châu treo ở trên cao chưa từng tắt đi ánh sáng, xung quanh căn phòng có sương khói cùng đàn hương lượn lờ nhàn nhạt.
Bạch Cảnh Từ nhìn một lát, giật mình cho rằng bản thân đang ở trong phòng của nguyên chủ, nhưng nhìn kĩ lại hắn biết đây không phải phòng nguyên chủ...!Tuy bày trí là dựa theo phòng nguyên chủ để sắp xếp nhưng có vài chỗ bất đồng, ví như dạ minh châu treo ở trên và rèm sa rũ khắp phòng, cũng không có bình phong hay tiếng nước suối ở trong phòng hắn...
Hắn muốn ngồi dậy xem thử rốt cuộc đây là nơi nào nhưng vừa ngồi dậy liền choáng váng, tiếng leng keng của xiềng xích thanh thúy vang lên.
Bạch Cảnh Từ mày hơi nảy lên, cảm giác quen thuộc lại ùa về...!Hắn nhìn chính tay và chân đều bị xiềng xích khoá lại, một trận vô ngữ.
Bạch Cảnh Từ:...
Lạch cạch!
Tiếng khoá được mở ra, cánh cửa chậm rãi chuyển động.
Trên người nam nhân khoác lên long bào đen tuyền, vạt áo trước ngực tùy tiện rộng mở, một đầu tóc đen buông xuống cũng không có gì cố định lại cứ vậy giống như thác nước buông xuống.
Nam nhân cầm một khay gỗ, ở trên có một chén cháo cùng mấy món đồ ăn đang bốc lên hơi khói.
Hắn biết Bạch Cảnh Từ đã tỉnh, không nói gì chỉ cầm khay gỗ đi qua rèm sa tiến vào bên trong, đem khay đặt ở trên bàn xong mới đi tới gần y.
Bạch Cảnh Từ nhập diễn, y phẫn nộ nhìn hắn, muốn vươn tay túm lấy quần áo của đối phương nhưng lại nhịn xuống.
Thoáng qua một chút, Bạch Cảnh Từ vẻ mặt lại trở về như bình thường.
" Điện hạ...!À không, hiện tại phải gọi một tiếng bệ hạ? Bệ hạ vì sao lại nhốt ta ở đây? Hiện tại bệ hạ chính là tân hoàng đế cũng là người mà ta tộc nhân của tộc Tây Á phục vụ, trung thành.

Bệ hạ cũng không cần sợ ta sẽ không vâng theo mệnh lệnh...!"
Tô Tử Sâm đứng ở trên nhìn xuống nam nhân trên giường, vươn tay muốn sờ gương mặt của y bị Bạch Cảnh Từ nghiêng đầu né tránh.
Ánh mắt nhìn bàn tay của hắn cực kì chán ghét, Tô Tử Sâm đột nhiên nổi giận nắm lấy mặt y bắt y xoay qua cùng chính mình đối diện.
" Quốc sư đại nhân ngoài miệng nói chắc chắn trung thành cùng trẫm, ai biết được trong lòng đang nghĩ cái gì? Nghĩ làm cách nào để giết trẫm? Hay nghĩ cách để chạy trốn khỏi trẫm nhào vào lòng nam nhân khác? "
Mặt của Bạch Cảnh Từ bị hắn bóp đau, y nhíu mày muốn lần nữa tránh thoát tay hắn nhưng bị hắn mạnh mẽ giữ lấy.
" Trẫm nói cho ngươi biết đừng hòng có ý định muốn trốn khỏi trẫm, nên nhớ hiện tại giang sơn này là của trẫm cả ngươi cũng là của trẫm! Những kẻ kia sớm muộn gì cũng sẽ bị trẫm tóm được, đến lúc đó trẫm sẽ cho A Lập tận mắt nhìn trẫm lột da rút xương bọn chúng, được không? "
Đồng tử có hơi co rút lại, vẻ mắt thoáng có chút trắng bệch đi.
Bạch Cảnh Từ không tin được nhìn đối phương.
Ánh mắt hắn đỏ ngầu....!Tô Tử Sâm cười dữ tợn thoả mãn trước biểu cảm của y, ác ý của hắn rất nhiều, mỗi khi ở trước mặt của người này lúc nào cũng tăng không giảm...!Một phần cũng là tác dụng phụ của việc mạnh mẽ áp chế độc tính nhưng không cách nào đem nó bức ra ngoài, cổ độc là loại độc đặc biệt lúc trúng phải sẽ đau đớn tới chết...!Huống hồ đừng nói chi tới việc Tô Tử Sâm độc vẫn còn tàng ở trong người, nếu tích tụ quá lâu cũng không biết xảy ra cái gì.
Chỉ việc tâm tình dần trở nên dễ dàng thô bạo mất khống chế, còn cả mỗi khi đêm đến độc tố dư lại trong cơ thể của hắn tra tấn đau đớn.
Cơ thể hắn...!Bị độc dược tra tấn, bên ngoài không có gì bên trong lại mục nát bất kham.
Tô Tử Sâm tay rũ ở trong ống tay áo run rẩy siết chặt cố gắng kiềm chế, móng tay đâm thật sâu vào da thịt chậm rãi rướm ra máu tươi.
Hắn buông mặt Bạch Cảnh Từ ra, nhìn gương mặt của y chậm rãi đỏ lên hiện ra mấy dấu ngón tay, thương tiếc mà nhẹ nhàng vuốt ve.
" Xin lỗi A Lập, trẫm mạnh tay quá...!có đau không? Một lát trẫm sẽ kêu thái y cho trẫm thuốc bôi, bôi mấy ngày chắc sẽ không còn đau nữa.
Tới đây, trẫm kêu ngự thiện phòng nấu cháo cùng mấy món A Lập thích này.

"
Bạch Cảnh Từ ánh mắt phức tạp nhìn Tô Tử Sâm, người trước mặt ngũ quan anh tuấn soái khí, thân mặc long bào càng thêm khí chất.
Nhưng y có thể nhìn ra được, vẻ mệt mỏi có chút tiều tụy hiện trên mặt hắn, tới cả dưới mắt cũng có hai vết thâm đen giống như nhiều ngày vẫn chưa được ngủ an ổn...
Y từng nghe 256 nói qua, vai chính trúng cổ độc kịp thời áp chế mới giữ được tính mạng.
Nhưng cổ độc là loại độc lợi hại của tộc Tây Á sớm bị ngăn cấm, ngoài tộc trưởng tiền nhiệm cùng tộc trưởng hiện tại là cha của nguyên chủ hiểu biết về loại độc dược này ra thì không ai biết được làm cách nào để hoàn toàn giải được loại độc này.
Bởi vì độc này tính xâm nhập cùng ăn mòn rất mạnh, một khi tiếp xúc đến da thịt liền bắt đầu khuếch tán ra vì thế mới khiến người trúng phải cổ độc đau đớn, thống khổ mà chết.
Cho nên là ai đã giúp vai chính áp chế độc tố, và ai là người đem cổ độc hại vai chính? Người đó muốn đổ tội cho tộc Tây Á? Không phải...!Trước giờ chỉ có tộc Tây Á mới biết đến sự tồn tại của cổ độc, hình phạt tiết lộ không nhẹ cho nên không ai dám tiết lộ ra ngoài.
Mà cách chế độc cũng vô cùng khắt khe, người ngoài tộc chắc chắn không chịu được.
Chỉ sợ đợi tới khi chế ra cổ độc đã bị cổ trùng ăn thành một cái vỏ rỗng...
" A Lập, a nào.
"
Bạch Cảnh Từ đăm chiêu, trong đầu lung tung rối loạn suy nghĩ cùng suy đoán chân tướng của mấy sự việc kia, nghe được bên cạnh truyền tới giọng nói.

Bạch Cảnh Từ theo bản nâng há miệng ăn một muỗng cháo được Tô Tử Sâm đã thổi nguội đưa tới, ăn xong lại tiếp thêm một muỗng, Bạch Cảnh Từ rốt cuộc giật mình hồi lại thần liếc mắt nhìn Tô Tử Sâm.
Đối phương cầm chén cháo, ân cần vì chính mình mà thổi cháo trên muỗng tránh cho bị nóng, một bậc đế vương cao cao uy nghiêm sao có thể vì một kẻ hèn mà phục vụ đích thân đút cháo? Đặc biệt là cảnh tượng này rất quen...
Ở thế giới trước, Cao Tuấn cũng cẩn thận múc cháo thổi cho y muốn tự mình đút y.
Ánh mắt của cả hai người đều là vui sướng cùng say mê hướng y ngây ngô cười.
Bạch Cảnh Từ lắc lắc nhẹ đầu, sao có thể được.
Mỗi thế giới đều tồn tại độc lập riêng biệt được ý chí thế giới quản thúc, sẽ không có việc tùy tiện cho kẻ khác xâm nhập vào địa bàn của mình, nếu có thì cũng sẽ bị ý chí thế giới khai trừ mạnh mẽ đẩy ra ngoài.
Ngoại trừ kẻ đó chui được lỗ hỏng, còn có năng lực tránh được ý chí thế giới rà quét hay phát hiện...!Bạch Cảnh Từ ánh mắt hơi loé lên lại nhanh chóng bị y che giấu đi.
Tô Tử Sâm thấy Bạch Cảnh Từ chịu để bản thân đút cháo, hắn cẩn thận ân cần đưa đến muỗng cháo đã được thổi nguội đến bên miệng y.
Bạch Cảnh Từ ánh mắt phức tạp nhìn hắn, chỉ mím lại môi không tiếp tục ăn.
Vẻ mặt vui vẻ trong phút chốc ảm đạm xuống, Tô Tử Sâm cố gắng kiềm chế tính tình kiên trì giữ nguyên tư thế.
" A Lập mau ăn đi, ngươi đã một ngày chưa ăn gì rồi.
Hay là A Lập muốn ăn điểm tâm? Đây là bánh hoa quế trẫm cố ý cho mời ông chủ của tiệm Nguyệt Hoa ở trong kinh thành đến làm cho A Lập, trước kia A Lập chỉ thích ăn ở tiệm này thôi.
Đây, trẫm đút cho ngươi, mau ăn thử đi.
"
Hắn tươi cười cầm một cái bánh ngọt hình hoa quế trên dĩa đưa đến, Bạch Cảnh Từ lại nghiêng đầu tránh đi hơi trào phúng cười cười.
" Được bệ hạ sủng ái là phúc phận của thần, nhưng sự sủng ái này lớn quá thần không dám thận.
Bệ hạ khi nào mới chịu thả thần ra? Giang sơn này là của bệ hạ, bệ hạ còn sợ thần sẽ phản bội ngài sao? Vậy thì ngài cứ dứt khoát giết thần đi, như vậy sẽ không lo thần sẽ có ý định tạo phản.

"
Tô Tử Sâm tay cầm bánh dừng ở không trung, vụn bánh hoa quế dính một chút ở đầu ngón tay hắn sau đó bị hắn bóp nát rơi rụng xuống nền đất.
Hắn áp sát lại, tức giận bóp lấy cằm y bức y ngẩng cao đầu lên cùng hắn đối diện tầm mắt.
" Ái khanh thật rất biết cách chọc trẫm tức giận, muốn trẫm giết ngươi? Mơ tưởng! "
Nói, hắn vươn tới hai ngón tay còn dính lại bột đường hoa quế đem nó đưa vào trong miệng Bạch Cảnh Từ.
Hai đầu ngón tay khuấy động bên trong khoang miệng y, nắm lấy đầu lưỡi phấn nộn mềm mại qua lại chơi đùa.
Bạch Cảnh Từ mày nhíu chặt, cảm giác khó chịu dâng lên.
Hai tay y bắt lấy cánh tay đang giữ chặt lấy cằm y của hắn cố gắng muốn làm nó buông ra, nhưng sức lực của đối phương quá lớn y vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được.
" Ư...Ưm!...!"
Tô Tử Sâm nhìn xuống y, gương mặt Bạch Cảnh Từ chậm rãi đỏ lên, nước bọt vì bị ngăn cản không nuốt xuống được mà tràn ra một chút ở khoé môi nhuộm lên đôi môi đỏ, lưỡi nhỏ bị hắn hơi kéo ra nên y bắt buộc phải mở ra miệng, đầu ngón tay đều là hơi thở ẩm ướt nóng bỏng của y.
Đôi mắt hắn tối lại, hầu kết chậm rãi chuyển động một chút.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Xin chào, tôi đã trở lại rồi đây! Có ai nhớ tôi không?~ (⁠*⁠´⁠ω⁠`⁠*⁠)
Đợt hứa đền bù cho mọi người nhưng mà vẫn chưa có thời gian để đền bù lại.
Thật ra thì mấy hôm nay tôi vẫn viết nhưng tích lại để ở bản thảo, định hôm nào rảnh chút thì up luôn một lượt.
Nhưng mà có vẻ tôi quá đề cao bản thân rồi, rốt cuộc ý tưởng vẫn có hạn oa oa!.⁠·⁠´⁠¯⁠⁠(⁠>⁠▂⁠.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.