Bọn Họ Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Ta

Chương 30: Thế Giới Linh Dị Thần Quái 29





Cao Tuấn thống khổ nằm lăn ra đất, theo toà nhà rung động mới chậm rãi lấy về ý thức.
Bên tai gào thét cùng bàn tay từ dưới nền đất biến mất, Từ Gia Minh nhìn liền biết Cảnh Đình Lân thành công!
Nhưng không đợi anh vui mừng, bụi đất từ trên trần nhà rơi xuống xuất hiện vết nứt.
Kí túc xá có lệ khí cùng oán khí duy trì mới có thể không tổn hao gì dù nó đã qua rất nhiều năm, hiện giờ oán khí tan lệ quỷ bị tiêu trừ kí túc xá này cũng không thể trụ nổi nữa.
" Đi thôi...!"
Cảnh Đình Lân suy yếu đi lên từ thang lầu, hướng Từ Gia Minh gật đầu.
Từ Gia Minh vội vàng đi đỡ hắn, cẩn thận đem người đỡ đi lên.
Nhìn đã hôn mê Cao Tuấn, Từ Gia Minh thầm than khổ.
Một Cảnh Đình Lân anh đã đỡ không nổi, huống hồ tên oắt con này còn to hơn vai chính mấy lần!
" 011, trưởng ban đâu? "
[ Trưởng ban vừa đến, nhưng nhìn qua rất suy yếu...!]
Từ Gia Minh trầm ngâm không dám chậm trễ thêm phân phó kêu 011 cùng 256 giúp anh đỡ tên nhóc này ra ngoài, toà nhà sắp xụp đến nơi rồi không thể ở lâu.
011:...
Cộng sự, cậu đỡ không nổi thì hai tên hệ thống nhỏ bé như tôi và 256 sao đỡ nổi!
Bạch Cảnh Từ khẽ thở dốc, là hắn xem thường tác dụng của thuốc gây mê Cao Tuấn dùng.
Tên oắt đó, đợi xong việc phải đánh cho nhóc đó một trận hắn mới có thể hài lòng rời đi!
[ Cộng sự không xong rồi! Toà nhà sắp sụp rồi! ]
256 nhìn kí túc xá bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt có nguy cơ xụp đổ, hốt hoảng la lên.
Từ Gia Minh cùng vai chính vẫn chưa ra!
Bạch Cảnh Từ nghe xong cũng kinh ngạc, hắn vội vàng chạy tới mặc kệ bước chân có chút không xong.
Hắn hiểu vì sao 256 hốt hoảng, nhóm Từ Gia Minh vẫn chưa thấy ra.
Bạch Cảnh Từ vừa xông đến đã thấy Từ Gia Minh đỡ Cảnh Đình Lân chạy ra, hắn tâm vừa thả lỏng liền nhấc lên tới.
Cao Tuấn đâu? Không phải 011 nói Cao Tuấn tìm tới chỗ bọn họ sao?
" Cao Tuấn đâu? "
Từ Gia Minh đem đỡ Cảnh Đình Lân tạm thời ngồi dựa vào một bên thân cây, nghe Bạch Cảnh Từ hỏi anh cũng kinh ngạc.
Không phải kêu 011 đỡ ra sao?
Từ Gia Minh đột nhiên đập trán, loạn quá làm não có vấn đề rồi.
Bọn 011 sao đỡ nổi Cao Tuấn! Vậy là vẫn còn bên trong!
" Không xong rồi! Nhóc đó vẫn còn bên trong! "
Bạch Cảnh Từ không chần chừ liền chạy đi vào, Từ Gia Minh cùng Cảnh Đình Lân và hai cái hệ thống còn lại đều hoảng sợ.
Trưởng ban chạy quá nhanh, bọn họ chưa kịp ngăn!
256 gấp muốn chết bay vào lại bị 011 ngăn lại nói quá nguy hiểm.
Nguy hiểm thì nguy hiểm nhưng cộng sự của nó thuốc mê vẫn chưa tan hết! Vào đó cứu được người hay không thì không biết nhưng chắc chắn sẽ đáp cả mạng vào!
***

Bạch Cảnh Từ mơ hồ xông vào khắp nơi tìm kiếm, sau đó hắn nhìn thấy Cao Tuấn đang nằm hôn mê bất tỉnh ở trên đất.
Vẻ mặt thống khổ vẫn chưa tan đi, không dám chậm trễ đem người đỡ lên.
Cái tên này...!Sao lại nặng như vậy!
Hắn bị sức nặng của Cao Tuấn làm cho nói bậy.
Lớn như vậy nặng còn cao, Bạch Cảnh Từ chính là đỡ không động!
Cố gắng nhắc vài cái cũng không nổi, thấy trần nhà chỗ hắn đứng có dấu hiệu rớt xuống.
Bạch Cảnh Từ không nghĩ nhiều nữa túm Cao Tuấn cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh lôi ra.
Người vừa lôi động ra khỏi chỗ đó, trần nhà liền rơi xuống vỡ vụn.
Bạch Cảnh Từ thở hổn hển quơ quơ đầu, hắn không được...
" Trưởng ban! "
Vừa lúc tiếng của Từ Gia Minh truyền đến, Bạch Cảnh Từ liền yên tâm đôi chút.
Hắn lên tiếng đáp lại, Từ Gia Minh trong phút chốc đã chạy lại chỗ hắn.
Cả hai không nói nhiều cùng nhau đỡ Cao Tuấn dậy khó khăn mang ra, vừa đến cửa rốt cuộc cả khu kí túc xá đều trụ không nổi.
Bạch Cảnh Từ hốt hoảng nhanh chóng đem Từ Gia Minh dùng hết sức đẩy ra ngoài.
Từ Gia Minh loạng choạng mất thăng bằng cùng Cao Tuấn ngã sắp mặt xuống đất, Cảnh Đình Lân tâm trí đều hư không.
Ban nãy, cả hai chỉ còn một chút là ra ngoài nhưng mà rốt cuộc trụ không nổi.
Bạch Cảnh Từ không chần chừ đem Từ Gia Minh trước đẩy ra, còn bản thân không kịp chạy mà nhận mệnh chôn vùi dưới nền đất đá.
Cảnh Đình Lân không thể tin tưởng, mặc kệ bản thân cực kì suy yếu gắng gượng ngồi dậy đi vài bước lại té sau đó hắn lại tiếp tục đứng dậy.
Đến lúc đi tới gần đống đổ nát, cả người hắn đều chật vât bất kham trầy xước.
" Không...!Không thể....!"
Hắn lầm bầm, hoảng loạn đem đất đá đào ra.
Bàn tay đều bị cắt cho máu chảy đầm đìa nhưng Cảnh Đình Lân giống như không cảm nhận được đau đớn, tiếp tục không ngừng đào đến khi thấy một cái tay lộ ra khỏi gạch đá, Cảnh Đình Lân đôi mắt sáng lên đem gạch dùng sức đẩy qua một bên.
Hắn chết lặng...
Thiếu niên im lặng nằm dưới đất đá, gương mặt bị gạch đá cắt qua có vài chỗ hơi dập nát.
Máu từ phía dưới từng đợt tràn ra chói mắt vô cùng, Cảnh Đình Lân hai tay run rẩy vươn ra lại bị đẩy ra một bên.
Thân thể nặng nề ngã xuống, quần áo cũng bị cắt qua.
Cao Tuấn không biết tỉnh từ khi nào.
Cậu hoảng hốt, cậu nhìn thấy...Từ ca! Có phải Từ ca đang cùng bọn họ lừa cậu phải không? Từ ca vẫn còn tức giận nên mới lừa chọc hắn đúng không?...
" Từ ca...!"
Cao Tuấn cẩn thận nhẹ nhàng đem người nâng lên sợ làm đau hắn, thật nhẹ thật nhẹ đem người ôm tiến lồng ngực.
Mặc kệ cả người Bạch Cảnh Từ sớm bị đè có chút vặn vẹo, tóc bết dính đầy máu và tro bụi nhưng Cao Tuấn không chê.
Cậu khẽ cười cười cẩn thận vén tóc hắn sang một bên nhẹ giọng lầm bầm.
" Từ ca đừng giận nữa, em sai rồi.

Chúng ta về nhà nhé, em hứa sẽ không đem anh giam ở trong phòng.
Về nhà em nấu thật nhiều món ăn anh thích chuộc tội có được không? "
" Anh thật là nghịch ngợm quá, có phải mệt lắm phải không? Không sao, anh vẫn xinh đẹp lắm.
Không xấu...!"
" Đi về nhà thôi Từ ca, ở đây gió lạnh em sợ sẽ làm anh bệnh.
Từ ca sức khoẻ kém như vậy, kiều khí muốn chết.
Nhưng mà không sao, em không ngại chăm sóc anh đâu.
"
" Phải, phải.
Là em sai, em xin lỗi.
Từ ca đừng tức giận, đi thôi mình về nhà.
"
Cao Tuấn chậm rãi đứng dậy sợ làm thiếu niên đau còn đau lòng sờ sờ gương mặt hắn, Cảnh Đình Lân lúc này mới từ hoảng hốt hồi thần đột nhiên nhào đến muốn cướp lấy thiếu niên khỏi tay người kia.
Bị Cao Tuấn tránh né, nâng chân không ngại đối phương có là thầy Cảnh đem người đá đi ra.
Cảnh Đình Lân cảm giác xương đi theo vỡ vụn, hắn lại không thấy đau lần nữa nhào lên.
Cao Tuấn không kiêng nhẫn né đi, trên cao nhìn xuống Cảnh Đình Lân chật vật muốn bò đứng dậy.
Hắn khàn khàn vươn tay: " Không được đem...em ấy đi.
Trả em ấy cho...tôi...!".
truyện đam mỹ
Cao Tuấn cười lạnh không muốn để ý tới Cảnh Đình Lân, cậu không thể đánh nhau cùng hắn Từ ca sẽ lại tức giận.
Khó khăn lắm mới đem người dỗ hết giận, còn nữa cậu phải bồi bổ cho Từ ca.
Nhìn xem người đều gầy như vậy...
Cao Tuấn nhẹ giọng ủy khuất nhận sai: " Không giận, không giận.
Em sẽ không đánh thầy ấy, không chọc anh giận nữa.
"
Nhìn bóng dáng Cao Tuấn đi xa một bên còn lại sớm đã ngất xỉu vai chính, Từ Gia Minh khẽ thở dài nghiêng đầu nhìn một bên.
" Trưởng ban, anh doạ bọn tôi chết khiếp đấy.
"
Nếu hiện tại Cảnh Đình Lân thanh tỉnh sẽ thấy được đang đứng bên cạnh Từ Gia Minh không ai khác chính là Bạch Cảnh Từ, tiếc là một người không thể thấy một người thấy được sớm đã ngất.

Bạch Cảnh Từ cũng thật bất đắc dĩ, ban nãy vừa lúc thông báo tiến độ sửa bug đã được 50% vừa hay nhiệm vụ hoàn thành.
Hắn không muốn lại tiếp tục dây dưa mới làm ra quyết định đấy, Bạch Cảnh Từ nhìn hôn mê bất tỉnh vai chính tâm trạng phức tạp.
Sau đó vẫy vẫy tay kêu một bên vẫn còn khóc thút thít 256.
" Được rồi, ở đây mấy hôm cậu cũng quên mất chúng ta là người của cục quản lí sao? "
Quên thì có quên nhưng mà thật sự ban nãy nó bị doạ sợ mà, thật sự rất sợ.
Ô ô ô, cộng sự quá đáng! 。:゚(;∩;)゚:。
" Đi thôi? "
Bạch Cảnh Từ dỗ xong 256 quay đầu nhìn Từ Gia Minh, anh không ý kiến gật đầu.
256 cùng 011 kết nối với nhau đem toàn bộ bốn người bao phủ trong vầng ánh sáng nhạt, đợi một lúc ánh sáng ảm đạm đi xuống tại chỗ không còn một bóng người chỉ có Cảnh Đình Lân hiu quạnh nằm đó.
Một lát sau có người chạy đến, toàn bộ đều là vệ sĩ của Cảnh gia.
Ban nãy có người gọi cho Cảnh gia nói đại thiếu gia bị thương ngất xỉu ở khu bỏ hoang sau trường học, lão phu nhân lo lắng vội vàng cho bọn họ đến mang thiếu gia đi.
Sự kiện kí túc xá bỏ hoang đột nhiên sụp đổ, có một thầy giáo không cẩn thận bị thương nằm trong bệnh viện, lúc tỉnh dậy thầy giáo kia đột nhiên nổi điên muốn tới khu kí túc xá kia tìm người, mặc kệ ai cũng không ngăn được.
Tin tức nhanh chóng được đưa lên báo bị Cảnh gia đè ép đi xuống...
Cảnh Đình Lân nổi điên sức lực lớn khó khăn mới chế trụ được.
Bác sĩ đi theo tiêm cho hắn một muỗi thuốc an thần mới nhẹ nhõm thở ra, rốt cuộc Cảnh gia gia chủ chịu không nổi trực tiếp đem hắn đưa vào viện tâm thần.
Cảnh Đình Lân mỗi ngày ngây dại ngồi ở ghế đá ngoài sân, hắn ánh mắt trống rỗng phóng không giống bị rút đi linh hồn.
Đột nhiên lại ngây ngốc cười, lầm bầm rồi lại quay đầu đối với chỗ trống không bên cạnh nói chuyện.
" Hôm nay trời đẹp lắm phải không? Em cũng thấy vậy nhỉ? Bọn họ mới điên, rõ ràng em đang ở ngay bên cạnh tôi vậy mà.
"
" Không sao, đừng tức giận đừng để ý bọn họ nói.
Xin lỗi em, đáng lẽ tôi nên bày tỏ với em sớm hơn.
"
" Không phải, sao lại nói về vấn đề này rồi.
Bọn họ điên hết rồi mới nói vậy, em đừng để tâm mà.
Không xấu, em rất xinh đẹp.
"
Hộ sĩ đứng từ xa nhìn nam nhân ngây ngốc đối với không khí nói chuyện, bệnh nhân này đến đây cũng đã hai năm.
Lúc đầu bị đưa vào còn giãy giụa nói mê sảng sau lại dần an tĩnh, có điều luôn đối với không khí nói chuyện còn làm hành động thân mật.
Hộ sĩ bác sĩ nói gì hỏi gì hắn cũng đều không trả lời, hộ sĩ thấy nhiều cũng dần quen nhưng vẫn cảm thấy đáng tiếc.
" Nghe nói từng là Cảnh gia đại thiếu gia, không biết tại sao sau đó đột nhiên điên.
"
" Cảnh gia đại thiếu gia ai mà không biết tiền đồ vô lượng, là một người tài giỏi.
Đáng tiếc điên rồi...!"
***
Mẹ Cao nhìn trước mặt con mình xém nữa đều nhìn không ra, hai năm trước bà nghe được tin Trạch Cảnh Từ tử vong nhưng cha mẹ thằng bé lại không ai chịu về nước.
Chỉ nhờ bà thay họ tổ chức tang lễ, mẹ Cao đau lòng.

Đứa trẻ này từ nhỏ cha mẹ đã luôn bận rộn bên ngoài, mỗi lần như vậy nó sẽ chạy sang tìm Cao Tuấn nhà bà chơi.
Hai đứa nhỏ vui vẻ bên nhau, bà cũng nhìn bọn chúng lớn lên.
Bây giờ một đứa đã đi rồi, tới xác cũng không tìm thấy còn đứa còn lại lại không có tung tích.
Sau khi tổ chức hậu sự xong cho Trạch Cảnh Từ, mẹ Cao liên tục tìm con trai suốt hai năm.
Bà cũng tiều tụy không ít, nhưng nhìn Cao Tuấn đầy mặt lỏm chỏm râu ria, hốc mắt hãm sâu hiện lên tơ máu không có ánh sáng.
Vành mắt bà liền đỏ lên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu nghẹn ngào không biết nói cái gì.
Cao Tuấn thẩn thờ nhìn phía trước, từ sự kiện hai năm trước cậu ôm Từ ca đi đến căn nhà trước đây cả hai lúc còn nhỏ từng cùng nhau ở, ở đây trước kia có mẹ cậu có Từ ca.
Ba người vui vẻ vô cùng, đó cũng là khoảng thời gian tốt đẹp nhất đối với cậu.
Cao Tuấn mỗi ngày ôm lấy thiếu niên cùng thiếu niên lầm bầm nói chuyện, cũng sẽ nấu cơm vui vẻ đút thiếu niên ăn.
Thiếu niên có lúc không chịu ăn, đút như thế nào cũng đều nôn ra làm cậu lo muốn chết.
Nghĩ tới Từ ca Cao Tuấn liền ngốc ngốc cười, đem mẹ Cao nhẹ nhàng đẩy ra đứng lên lầm bầm đi lên lầu.
" Đúng rồi, ban nãy Từ ca nói gặp ác mộng.
Chắc anh ấy đang sợ hãi lắm, mình phải đi dỗ dành anh ấy...!"
Mẹ Cao bị con mình nhẹ nhàng đẩy ra còn chưa kịp ngơ ngác đã nghe được lời Cao Tuấn lầm bầm, cái gì Từ ca? Không phải Trạch Cảnh Từ thằng bé...mất hai năm trước rồi sao?
" Tuấn Tuấn...!"
Mẹ Cao nghẹn ngào nhưng kêu thế nào Cao Tuấn cũng không nghe, như người mất hồn lầm bầm đi lên lầu.
Bà hốt hoảng đuổi theo, theo Cao Tuấn mở cửa bước vào.
Một mùi hôi thối ập đến, mẹ Cao chịu không nổi bịt lại mũi mình quay đi không ngừng nôn.
Mùi hôi thối lan toả từ khi cánh cửa mở ra, hỗn tạp nhiều hương vị trộn lẫn trong nhau buồn nôn cực điểm.
Cao Tuấn vẫn ngây ngốc đi vào trong, mẹ Cao chịu đựng dạ dày lại cuồn cuộn vội vàng đem con mình kéo ra.
Nhưng Cao Tuấn thật sự sức quá lớn, bà kéo không động đậy.
Nhất thời vô tình nhìn thấy trên giường cảnh tượng, nước mắt bà từng viên không ngừng từ hốc mắt tràn ra.
Bà ôm mặt khóc không ra tiếng...
Trên giường thi thể thối rửa lúc nhúc đầy ruồi bọ, nước từ thi thể chảy ra thấm đẫm ga giường.
Xung quanh cũng toàn đồ ăn bị ôi thiu vươn vãi, mà Cao Tuấn chính ở bên cạnh nằm xuống ôm lấy thứ không rõ hình dạng kia.
Trên mặt thoả mãn mỉm cười...
" Ngoan, không sao đâu Từ ca.
Có em ở đây, không sợ...!"
Mọi người đều nói Cảnh Đình Lân điên rồi, nhưng không ai biết Cao Tuấn cũng điên rồi.
Kể từ giây phút thiếu niên kia rời đi, bọn họ hai cái đều điên.
Thiếu niên giống như ánh sáng của bọn họ, thiếu niên đi rồi ánh sáng không còn.
Bọn họ không thể chịu đựng nổi ngày tháng không có thiếu niên bên cạnh...
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Linh Dị Thần Quái Thế Giới kết thúc! Tung bông! ✧◝(⁰▿⁰)◜✧.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.