Edit: Kido
Quý Dư híp mắt, di chuyển từ vành tai ửng hồng chậm rãi tới gương mặt thanh tú.
Ôn Khinh có vẻ hơi xấu hổ, gương mặt đỏ lên, môi mỏng nhấp chặt, hàng lông mi run rẩy như động vật nhỏ không biết làm sao.
Đáng thương, đáng yêu…
Khiến người khác nổi lên dụng vọng muốn trêu đùa cậu.
“Phiếu tối qua, cậu bỏ quyền à?” Quý Dư hỏi.
Ôn Khinh gật đầu, chậm rì rì nói: “Tôi, tôi không nhìn ra ai cả.”
Quý Dư lại hỏi tiếp: “Kể cả Cung Vân Vân hại cậu, cậu cũng không nghi ngờ cô ta sao?”
Ôn Khinh nhỏ giọng giải thích: “Cô ấy chỉ đang nghi ngờ tôi…”
Tuy Cung Vân Vân rất đáng ghét cơ mà cô ta làm mọi thứ vì muốn rời khỏi đây, đã vậy còn bị căn biệt thự ảnh hưởng cảm xúc…
Càng nghĩ Ôn Khinh càng cảm thấy kẻ tội đồ thực sự là thứ hệ thống quái quỷ đã lôi bọn họ vào trò chơi này.
Ôn Khinh không giỏi che giấu cảm xúc, trong lòng nghĩ cái gì là mặt hiện hết, người khác đọc được rõ ràng.
Quý Dư thấp giọng thì thầm: “Thần thường ưu ái người trẻ tuổi…”
Hắn khẽ cười thành tiếng, chậm rãi bảo: “Chắc Tư Không thích cậu lắm nhóc ạ.”
Ôn Khinh ngẩn người, khó hiểu hỏi lại: “Thầy ơi, thầy quen Tư Không hả?”
Quý Dư đáp: “Nghe qua mấy lần, không thân lắm.”
Ôn Khinh càng buồn bực hơn, không thân sao biết loại người Tư Không thích?
Từ từ đã… Tư không thích cậu?
Ý hắn Tư Không cũng là gay á hả?
Quý Dư nhìn ra cậu nghĩ vớ nghĩ vẩn, làm bộ không rõ hỏi lại: “Sao thế?”
“Không, không có gì.” Ôn Khinh lắc đầu, khô cằn đáp: “Tôi cảm thấy thầy với Tư Không rất có duyên.”
“Cùng nhau bị kéo vào trò chơi này.”
Khóe môi Quý Dư nhếch cao, ừ một tiếng.
Rõ ràng, cái loại này cũng là dạng Úc Hình thích chơi đùa.
Ôn Khinh đang muốn tiếp tục đọc sách, cửa thư phòng đột nhiên bị ai đó mở ra.
Giày đạp lên nền gạch phát ra âm thanh chói tai, Ôn Khinh ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt tiều tụy của Lý Tư Văn.
Tóc tai cô nàng bù xù túm bừa ra sau đầu, trước mặt là hai quần thâm đen dày đặc tia máu, hiển nhiên tối qua không nghỉ ngơi tốt hoặc căn bản không ngủ.
Khoảnh khắc nhận ra Ôn Khinh, đôi mắt không tiêu cự của cô đột nhiên sáng lên, cười lạnh rít gào: “Ôn Khinh! Cậu lại kéo bè kéo cánh!”
“Thầy, thầy đừng bị Ôn Khinh lừa!” Lý Tư Văn chạy tới bên Quý Dư: “Đêm qua tôi nghĩ cả đêm, cuối cùng đã thông suốt.”
Đôi mắt Lý Tư Văn lóe lên ánh sáng, gương mặt đỏ lừ, thân thể toát ra loại hơi thở của tuổi trẻ như hồi quang phản chiếu.
“Vân Vân nói không sai, Ôn Khinh chắc chắn là người dẫn đường.”
“Bằng không tại sao Vân Vân muốn hại cậu ta? Chắc chắn cậu ấy đã phát hiện ra manh mối nào đó nhưng chưa tìm được chứng cứ đã bị Ôn Khinh hại chết!”
“Thầy, thầy tin tôi, đừng để cậu ta lừa!” – Nói xong, Lý Tư Văn càng kích động hơn, duỗi tay muốn bắt lấy bả vai Quý Dư.
Hắn hơi nghiêng người, kín đáo kéo dài khoảng cách giữa cả hai sau đó đứng lên, ý bảo Lý Tư Văn ngồi xuống.
Lý Tư Văn chậm rãi ngồi xuống, suốt cả quá trình, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi người Ôn Khinh.
Cậu nhận ra cảm xúc Lý Tư Văn không bình thường, chỉ sợ cô đã biến thành Cung Vân Vân thứ hai.
Biết nếu mình còn ở lại sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn, thôi thà ra khỏi đây trước, để thầy Quý bình tĩnh nói chuyện với Lý Tư Văn.
Do dự một lát, Ôn Khinh mở miệng bảo Quý Dư: “Thầy ơi, tôi ra ngoài nhé.”
“Được.” Quý Dư gật đầu.
Ôn Khinh nhanh chân đứng dậy, hiểu chuyện đóng cửa giúp bọn họ.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Quý Dư cười nhẹ, gấp quyển sách vào.
Lý Tư Văn vuốt tóc, tay đặt đầu gối như học trò ngoan, nhỏ giọng hỏi: “Thầy, vừa rồi thầy bảo có manh mối gì cơ?”
“Căn biệt thự có khả năng ảnh hưởng tới tâm lý người khác.” Quý Dư tiện tay nhét sách lên kệ, nhàn nhạt đáp: “Cô có cảm thấy cảm xúc của mình giao động không?”
Lý Tư Văn ngạc nhiên, gật đầu lia lịa: “Hình như là có.”
Quý Dư chậm rãi hướng dẫn: “Cô từng nghĩ tới trường hợp hệ thống đã cho chúng ta biết ai là người dẫn đường chưa?”
Lý Tư Văn: “Ai?”
Quý Dư cúi đầu, nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, nở nụ cười nói từng chữ: “Cô chưa từng nghi ngờ Trần Y Y hả?”
Lý Tư Văn hoảng hốt: “Chưa, chưa từng.”
“Ai lại đi nghi ngờ một kẻ điên, đúng không nhỉ?”
“Đúng…”
Thời điểm Ôn Khinh bước ra khỏi thư phòng, cậu phát hiện mình không có chỗ đi.
Muốn về phòng ngủ rửa mặt, lại sợ Chu Châu đang ở đó.
Cậu rón rén mở cửa phòng, cẩn thận đẩy ra, thấy Chu Châu vắng mặt, trái tim nhỏ treo cao mới dần trở lại chỗ cũ.
Ôn Khinh vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa, sau đó để cả đầu tóc ướt chạy thẳng lên tầng ba tìm Tư Không.
“Cộc cộc cộc.”
“Vào đi.”
Ôn Khinh đẩy cửa, chỉ thấy Tư Không đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn sương trắng bên ngoài như đang xem phong cảnh mỹ lệ nào đó. Sắc mặt hắn bình thản, thậm chí mang theo chút dịu dàng.
Ôn Khinh chớp mắt, chút dịu dàng đó tựa như ảo giác tan vào không khí, Tư Không bình tĩnh lại, trở về là người lạnh lùng cậu từng biết.
“Chuyện gì?” Hắn hỏi.
Ôn Khinh tiến lên một bước, giây tiếp theo trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói của Quý Dư.
Tư Không là gay.
Thích loại người giống cậu.
Bước chân Ôn Khinh hơi dừng lại, đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói vọng vào: “À…thì là lời hôm qua anh nói, tôi không hiểu lắm.”
Tư Không nhíu mày, ngữ khí kèm theo mấy phần ghét bỏ: “Không hiểu chỗ nào?”
Ôn Khinh mím môi lý nhí: “Anh nói ‘bọn họ’, là ai á?”
Tư Không lạnh lùng phun ra hai chữ: “Mọi người.”
“Mọi người?” Ôn Khinh ngạc nhiên hỏi lại: “Bao gồm cả anh sao?”
Tư Không: “Bao gồm cả tôi.”
Ôn Khinh:???
“Chẳng nhẽ vì cảm xúc của mọi người không đúng?” Hãi hùng một lúc lâu cậu mới dám hỏi: “Nãy ở phòng sách, tôi thấy thầy bảo anh để lại manh mối…”
Ôn Khinh chả rõ mình đang nói cái quỷ gì nữa, chỉ thấy mày Tư Không càng ngày càng nhăn, gương mặt càng ngày càng khó chịu.
Cậu không dám mở miệng, co quắp đứng tại chỗ.
Sau một lúc lâu, Tư Không lên tiếng giải thích: “Đứng gần bọn họ sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng.”
Ôn Khinh nhỏ giọng cảm ơn, lại hỏi: “Anh biết người dẫn đường là ai không? Hoặc là thứ gì đó?”
Nếu không biết thì sao dám chắc nịch cậu có thể qua cửa?
Tư Không nâng mí mắt, nhìn cậu chăm chú không nói lời nào.
Ôn Khinh nhớ hôm trước hắn bầu Úc Hình, hỏi luôn: “Là Úc Hình à?”
Tư Không cười nhạt đáp: “Không phải.”
Cậu không nhịn được ờ một tiếng, não rối bùng thành cuộn chỉ.
Cơ mà chưa đợi Ôn Khinh kịp mở miệng, Tư Không đã nói tiếp “Bởi vì phiếu của tôi không quan trọng.”
Có ý gì?
Chẳng nhẽ hắn đoán được số phiếu của Cung Vân Vân nhiều nhất sao? Hay có lý do khác?
Tại sao không nói toẹt ra nhỉ?
Là do thẻ Thần hạn chế quyền hạn?
Ôn Khinh còn đang cố gắng phân tích, đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng nói trầm thấp của Tư Không.
Không biết từ khi nào hắn đứng cách cậu rất gần, rũ mắt nhàn nhạt hỏi: “Đêm nay cậu bầu ai?”
Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Không biết.”
Tư Không lại nói: “Đêm nay cậu định bầu ai, tôi có thể bầu cùng cậu.”
Giọng nói của hắn cực kỳ bình tĩnh, kiểu như đang hỏi bạn bè đêm nay ăn gì.
Nếu Ôn Khinh có đối tượng nghi ngờ, những lời này sẽ cực kỳ mê người.
Nhưng Ôn Khinh không có, chỉ cảm thấy Tư Không trước mặt đang cầm con dao, ân cần rủ rê: “Đêm nay cậu định giết ai, tôi có thể giết cùng cậu.”
Lưng Ôn Khinh lạnh toát.
Cậu chậm rãi lùi về sau, lắp bắp trả lời: “Không, không cần…”
“Tôi không bầu đâu.”
Chờ cậu lùi ra bên ngoài, Tư Không chậm rãi giơ tay, đóng cửa phòng ngủ cái “ầm” một tiếng.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, chớp mắt Ôn Khinh tự dưng xuất hiện ý nghĩ: Chẳng nhẽ Tư Không cố tình dọa cậu?
“Ôn Khinh.”
Một giọng nói truyền tới từ sau lưng.
Khóe môi Chu Châu khẽ nhếch, con ngươi âm u tối đen như mực, biểu cảm trên mặt cậu ta cực kỳ quỷ dị.
Thân thể Ôn Khinh cứng đờ, đứng im tại chỗ không dám động đậy.
Cậu đột nhiên nhận ra vấn đề.
Chu Châu tìm Tư Không bảo hắn bầu Úc Hình… có lẽ không phải vì cậu ta nghi ngờ Úc Hình là người dẫn đường, mà chỉ đơn giản Chu Châu ghen ghét Úc Hình, muốn giết chết hắn ta.
Chu Châu nhanh chân đi tới trước mặt cậu, rũ mắt hỏi: “Sao đêm qua không về phòng?”
Ánh mắt Ôn Khinh tránh né: “Tôi, tôi…”
Chu Châu cúi đầu, lẳng lặng đối diện cậu: “Ừ, có chuyện gì?”
Ôn Khinh sợ tới mức run rẩy, hốc mắt hơi nóng lên.
Tóc cậu còn ướt, gục đầu xuống, hai bên tóc dán sát vào tai khiến khuôn mặt càng nhỏ hơn.
Rõ ràng, Ôn Khinh đang sợ.
Chu Châu nhấp môi, trầm giọng xuống, có chút không vui: “Cậu sợ tôi?”
Đại não Ôn Khinh trống rỗng, theo bản năng gật đầu.
Chu Châu giơ tay nắm chặt vai cậu, cúi người dán sát tới tai Ôn Khinh, nhẹ nhàng hỏi: “Nói cho tôi, cậu đang sợ gì?”
Hết chương 13 – Người dẫn đường 13