Bluebird Winter

Chương 7:




Nụ cười ấy còn đọng lại trong tâm trí cô tới tận sáng hôm sau, khi cô lái xe cẩn thận tới cửa hàng của Sarah Matthews, theo chỉ dẫn của Sarah cô nhận được chỉ 1 giờ trước. Risa ngủ một cách ấm áp trong ghế của cô, đã qua được đêm đầu tiên trong nôi của cô bé, cũng được chăm sóc bởi người cha khỏa thân một cách lộng lẫy của bé. Kathleen quá kinh ngạc để làm bất cứ việc gì ngoài ngồi im trong chiếc ghế xích đu (rocking chair- không biết em dịch đúng không nữa) và ôm Risa vào ngực. Derek đã làm mọi việc khác và sau khi Risa đã ngủ lại, Kathleen đã về giường một cách ngoan ngoãn và để anh kéo cô lại gần hơi ấm của anh, cơ thể cơ bắp trần truồng của anh và ... thích thú nó.
Thích thú dường như là cách diễn tả quá nhẹ sự hỗn loạn trong suy nghĩ và cảm xúc của cô. Một phần của cô muốn chạm vào anh, nếm vị của anh, chạy dọc bàn tay cô khắp cơ thể lộng lẫy của anh. Phần khác của cô vẫn còn hoảng sợ, sâu thẳm trong cô vẫn chưa hồi phục được từ cái cách tàn bạo, đầy khinh bỉ mà Larry đã làm nhục cô trước khi bỏ đi.
Cô không muốn nghĩ về điều đó, cô đẩy kí ức đó ra khỏi tâm trí và thấy khoảng trống nó để lại nhanh chóng được lấp đầy bởi nụ cười thấu hiểu, gợi cảm của Derek . Chính là nó! Sự thấu hiểu! Anh biết chính xác cô cảm thấy thế nào.
Cô tìm thấy cửa hàng thủ công ấm áp một cách khá dễ dàng so với việc cô đã không hoàn toàn để tâm tới nơi mình đang tới. Chỗ đỗ xe rộng rãi nhưng cô vẫn cẩn thận đỗ chiếc xe mới không tì vết của cô xa khỏi xe những người khác, sau đó bế Risa và hàng đống đồ linh tinh của trẻ con vào cửa hàng.
Có một số khách đang xem qua và chuyện trò với Sarah cũng như với nhau. Nhưng khi cô vào, một nụ cười rực rỡ sáng lên trên mặt Sarah, và cô ấy đi ngay tới để đón lấy em bé từ tay cô. "Thật là đáng yêu" cô thì thầm, nhìn đứa bé đang ngủ. "Cô bé thật đẹp. Missy và Jed sẽ làm hư cô bé mất, như là Derek đã từng làm hư chúng khi chúng còn nhỏ vậy. Cô đã mang cái rào chắn trẻ em cũ (playpen- em chẳng biết gọi nó là cái gì nữa, ss nào biết, giúp em với) của Jed đến và đặt ở phía sau, nơi cô đã từng giữ mấy đứa con của cô, nếu cháu muốn mang tất cả máy thứ của Risa tới".
Kathleen mang cái túi tã lót căng phồng vào phòng trong, nơi dự trữ đồ làm búp bê của cửa hàng, cũng là khu vực ấm áp với vài chiếc ghế xích đu để khách hàng của Sarah có thể ngồi tán gẫu nếu họ muốn. Đây là nơi được yêu thích nhất của cửa hàng và ấm hơn phía trước. Một cái rào chắn trẻ em chắc chắn đã được đặt cạnh mấy chiếc ghế xích đu và Kathleen nhìn vào nó một cách hoang mang.
"Cô đã lái xe về nhà để lấy cái rào chắn sau khi cháu gọi cho cô sáng nay à? Ai đã trông cửa hàng thế?"
Sarah cười, đôi mắt xanh lá ấm áp của cô long lanh. "Thật ra, cô đã đặt chiếc rào chắn ở đây vài ngày rồi. Cô đã gọi cho Derek vào ngày hai cháu cưới và nói với cậu ấy cô cần giúp đỡ ở đây, nếu cậu ấy nghĩ cháu quan tâm."
"Anh ấy đã không nói gì với cháu cho tới tận đêm qua," Kathleen nói, tự hỏi có nên giận dữ với mánh khóe của anh không và cũng tự hỏi làm vậy thì được ích lợi gì.
"Tất nhiên không, cô biết cậu ấy muốn chờ tới khi Risa về nhà và cháu thấy khỏe hơn. Nhưng đừng để cái rào chắn làm cháu nghĩ cháu phải nhận công việc mà cháu không muốn."
Kathleen hít một hơi thở sâu. "Cháu rất muốn có công việc này. Cháu không được đào tạo để làm bất cứ việc gì ngoài bồi bàn và làm việc ở trang trại, nhưng cháu có thể làm thu ngân."
Sarah sáng lên khi nhìn cô "Thế là thỏa thuận xong. Khi nào cháu có thể bắt đầu?"
Kathleen nhìn quanh cửa hàng ấm áp như một gia đình. Đây sẽ là nơi thật tốt để làm việc, mặc dù cô ghét cái ý tưởng xa Risa suốt cả ngày. Cô sẽ phải tìm một trung tâm chăm sóc trẻ ban ngày hoặc một người giữ trẻ, và cô có thể cho bé bú buổi trưa. Cô cho rằng Risa sẽ quen dần với viẹc bú bình, mặc dù chỉ nghĩ vậy cũng đã khiến cô muốn khóc. "Cháu sẽ tìm ai đó trông Risa trước khi bắt đầu," cô nói một cách miễn cưỡng.
Sarah chớp mắt ngạc nhiên. "Tại sao? Mấy đứa trẻ của cô đều lớn lên trong cửa hàng này. Đó là cách cô giữ chúng gần bên mình. Chỉ cần mang Risa theo cháu; cháu sẽ có nhiều người giúp đỡ hơn cháu có thể đếm được đấy. Bất cứ khi nào cháu thấy đủ khỏe để làm việc..."
"Cháu đủ khỏe để làm việc ngay bây giờ," Kathleen nói. "Sau khi làm việc ở trang trại toàn bộ cuộc đời, cháu thấy mình khỏe như một con ngựa thồ."
"Derek nghĩ gì về chuyện này?" Sarah hỏi, sau đó tự cười chính mình. "Đừng bận tâm. Cậu ấy sẽ không nói với cháu về công việc nếu như cậu ấy không nghĩ cháu đủ khỏe để đảm nhận nó. Đây không phải là một việc nặng nhọc; việc lao động thể chất duy nhất là nhập hàng hóa, và Jed thường xuyên bê mấy cái thùng giúp cô."
Kathleen lục lại trí nhớ về một hình ảnh của Jed, bởi cô biết cậu đã có mặt tại lễ cưới của cô. "Có phải Jed là cậu bé cao với mái tóc đen không ạ?"
"Ừ. Con cô đã cao gần sáu feet. Thật buồn cười khi chúng lớn nhanh như thế nào. Hãy thưởng thức mọi khoảnh khắc với Risa, bởi vì thời thơ ấu của cô bé chẳng kéo dài lắm đâu." Sarah mỉm cười nhìn xuống cái bọc đang ngủ trong tay cô, sau đó nhướn lên và đặt Risa vào trong rào chắn. "Cô bé thật đẹp đẽ. Derek chắc phải tự hào không chịu được về bé."
Nó đập vào Kathleen như một cái tát rằng tất cả mọi người đầu nghĩ Risa là con gái Derek thật sự, điều giải thích tại sao anh lại buộc Kathleen vào một cuộc hôn nhân vội vã. Sao họ lại không nghĩ vậy? Tóc Risa cũng đen như của Derek, cũng như của chính cô. Cô không biết phải nói gì, khi cô nhận ra cô cuối cùng phải nói gì đó. Cô không thể để cho bạn bè anh nghĩ anh là kiểu người sẽ bỏ một phụ nữ khi làm cô mang bầu con anh, không khi anh đã rất tốt với cô, đã trao cho cô quá nhiều. Cuối cùng cô chỉ là thốt ra. "Risa không phải con của Derek . Ý cháu là cháu chưa từng gặp anh ấy cho tới ngày bé ra đời."
Nhưng Sarah mỉm cười với cô nhẹ nhàng. "Cô biết; Derek đã nói với bọn cô. Nhưng bây giờ cô bé là con của cậu ấy, như là cháu vậy."
Ý tưởng thuộc về bất cứ ai thật xa lạ với Kathleen, vì cô chưa từng biết tới sự thân thiết như vậy. Ít nhất, cô chưa từng biết cho tới khi Risa sinh ra, và sau đó cô đã cảm thấy một sự chiếm hữu ngay tức thì và quá sức mạnh mẽ. Nó khác với Derek. Anh là một người đàn ông ... quá nhiều. Hình ảnh của cơ thể trần trụi, mạnh mẽ của anh lóe lên trong tâm trí cô, và cô cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Anh đã trao cho cô hoàn toàn, vì vậy trong sự tôn trọng đó, cô thuộc về anh. Kì lạ là cô đã nhảy lên để biện hộ cho anh, không bằng lòng để bạn bè anh nghĩ bất cứ điều gì xấu về anh Cô đã cảm thấy sự cần thiết phải bảo vệ anh, như thể anh thuộc về cô, và cảm giác chiếm hữu lẫn nhau này thật khá bối rối.
Cô đẩy suy nghĩ của cô ra xa, tập trung vào việc học về cửa hàng với sự nhiệt tình như khi cô học cách trở thành một bồi bàn. Như Sarah đã nói, đây không phải là một công việc nặng nhọc, cái khiến Kathleen mừng rỡ, vì cô thấy rằng cô khá dễ mệt mỏi. Hầu hết thời gian Risa ngủ một cách mãn nguyện, chỉ khóc thút thít khi cô bé cần thay tã hay bị đói, và đặc biệt nhìn quanh với đôi mắt mơ màng ngây thơ. Dường như tất cả các khách hàng đều biết Derek , và có rất nhiều tiếng ồ à trước đứa bé.
Giữa buổi chiều, khi tan học, mấy đứa trẻ của Sarah tới, với Jed theo sau một cách bảo vệ khiến cho chị gái cậu trở nên bé nhỏ. Missy, người đáng yêu một cách sửng sốt, với đôi mắt đen và mái tóc đen của bố cô, nhưng lại có khung xương mảnh mai của Sarah. Khi cô bé nhìn thấy Kathleen , cô bé đâm sầm vào cô và ôm cô như thể họ là những người bạn lâu ngày không gặp, sau đó yêu cầu lập tức đến không kịp thở để biết chỗ của em bé. Bật cười, Kathleen chỉ vào cái rào chắn, và Missy cúi mình trên Risa vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn khác.
Jed nhìn chị gái mình, và có vẻ giễu cợt trong đôi mắt đen của cậu. "Chị ấy phát điên lên vì trẻ con," cậu nói bằng giọng láu lỉnh, không có bất cứ tiếng rúc rích trẻ con nào. "Chị ấy sẽ đẩy cả chị và Derek ra khỏi cửa mỗi đêm chỉ để ngồi cạnh em bé đấy." Sau đó cậu quay lại và nói, "Chào mẹ" khi cậu ôm Sarah vào cánh tay cơ bắp của cậu.
Nhưng có sự tư lự trong mắt Sarah khi cô nhìn vào con trai mình. "Có chuyện gì vây? Con đang giận dữ cái gì đó." Cậu quá giống cha cậu để cô có thể đoán sai tâm trạng của cậu.
"Một kẻ say mê tầm thường đang làm phiền Miss," cậu nói thẳng thừng.
"Nó chẳng là gì đâu!" Missy khăng khăng, lại gần họ với Risa ngả trên vai cô. "Anh ấy thực sự chẳng nói gì cả. Anh ấy chỉ định mời con đi chơi."
"Con có muốn đi không?" Sarah hỏi bình thản.
"Không!" Câu trả lời của Missy đến quá nhanh, chống lại điệu bộ thưòng thấy của cô. "Con chỉ không muốn làm lớn chuyện lên thôi; con quá xấu hổ."
"Mẹ sẽ nói chuyện với Rome" Sarah nói.
"Ôi, mẹ!"
"Con có thể lo được chuyện này," Jed nói, giọng cậu bình tĩnh một cách chết người. Cậu với ra và cù vào cằm Risa , sau đó khéo léo cướp cô bé ra khỏi vòng tay Missy.
"Trả cô bé đây!" Missy nói tức tối.
Chúng chạy quanh phòng, tiếp tục tranh cãi xem ai sẽ được bế em bé, và Sarah lắc đầu. "Mấy đứa trẻ tuổi teen. Cứ chờ xem," cô nói với nụ cười dành cho Kathleen. "Sẽ đến lượt cháu thôi."
"Jed rất bảo vệ phải không?"
"Nó khá giống Rome, nhưng nó chưa đủ lớn để biết kiềm chế cảm xúc."
Mười phút sau Missy quay lại, đã chiếm lại được quyền sở hữu Risa. Jed đã ngồi trong phòng phía sau, đang xem TV và làm bài tập về nhà. "Mẹ, làm ơn đừng nói với bố bất cứ cái gì về anh chàng này," cô bắt đầu một cách nghiêm túc. "Mẹ biết bố thế nào mà. Mẹ hầu như không thể nói với bố để cho con hẹn hò, và con đã mười lăm !"
"Anh chàng nào?" một giọng sâu lắng hỏi lại một cách bình thản, và tất cả họ đều quay đầu lại để nhìn người mới tới.
"Derek!" Missy nói nhẹ nhõm, vươn tới để trao anh cái ôm mà anh đáp lại, giữ đầu cô trên vai anh trong một khắc.
Kathleen không thể nói bất cứ cái gì; cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh khi lưỡi cô như dính chặt trong miệng. Cơn gió nhẹ làm rối mái tóc đen của anh, và với nước da sẫm màu tự nhiên cho anh một vẻ ngoài phóng đãng hầu như làm tim cô ngừng đập theo đúng nghĩa đen. Đôi vai rộng của anh kéo căng chiếc áo khoác mỏng anh mặc, sự nhượng bộ duy nhất của anh với thời tiết tháng một.
Sarah đang cau mày với anh. "Sao chuông không kêu khi cháu vào nhỉ?"
"Bởi vì cháu đã với lên và ngắt nó," anh trả lời điềm tĩnh khi anh trượt cánh tay anh quanh eo Kathleen và kéo cô lại với anh. Đôi mắt màu vàng của anh trở lại Missy. "Anh chàng nào thế?"
"Một cái đuôi làm em khó chịu vì muốn em đi chơi với anh ta," cô giải thích. "Jed chơi trò anh hùng và mẹ đang dọa sẽ nói với bố, và nếu mẹ làm vậy bố sẽ không bao giờ để em hẹn hò với bất cứ ai nữa."
Derek nhướn lông mày. "Đó có phải một cái đuôi nguy hiểm không?"
Một vẻ không chắc chắn lướt qua nét mặt thanh tú của Missy. "Em không biết." cô thừa nhận bằng giọng nhỏ xíu. "Anh có nghĩ bố nên biết không?"
"Tất nhiên. Sao chú ấy lại trách với em vì những gì không phải lỗi của em? Trừ phi chú ấy muốn trách em vì đã làm nghẽn giao thông."
Cô đỏ mặt rồi lại cười. "Được thôi. Em đoán bố sẽ để em đi prom... nếu em có thể có một cuộc hẹn."
"Không bạn trai?" Kathleen hỏi, cuối cùng cũng tìm thấy lưỡi mình. Nói chuyện với Missy dường như là đủ an toàn, mặc dù sự chú ý của cô đã vỡ thành từng mảnh bởi hơi nóng cơ thể Derek dựa bên cạnh cô.
Missy nhún vai. "Không có ai đặc biệt. Họ đều dường như quá trẻ." Với sự chống đối thường thấy ở người cùng tuổi cô, cô đồng ý để Derek bế Risa và đi ra với Jed .
"Anh nghỉ làm sớm." Kathleen cuối cùng cũng xoay xở để nói với anh, từ khi anh giải thoát cô khi anh bế đứa bé.
"Anh đang chuẩn bị . Bọn anh có một bà mẹ đang cố chuyển dạ sớm 3 tháng. Nếu họ không thể ngừng nó lại, anh sẽ phải ở lại đó suốt đêm khi em bé sinh ra. Anh quyết định nghỉ một chút trong khi còn có thể và tới gặp những người phụ nữ của anh."
Cô cảm thấy một tiếng pang trước ý nghĩ cô có thể sẽ không ngủ cùng anh đêm nay, và thậm chí có một chút ghen tị với Risa đang dựa một cách đáng yêu trên vai anh. Well, anh đã làm rõ ngay từ đầu là Risa mới là người anh muốn. Vậy sao cô lại ghen tị? Có phải cô muốn Derek đòi hỏi nhiều hơn từ cô những gì cô có thể trao?
Có thể cô chỉ muốn anh đòi hỏi bất cứ cái gì từ cô, thế nên cô sẽ biết để trao đi cái gì .
"Mấy giờ em nghỉ làm?" anh hỏi khi nhìn đồng hồ.
Kathleen nhìn vào Sarah . Họ thậm chí còn chưa nói về chuyện giờ giấc. Nó giống như đi thăm bạn bè hơn là đi làm. "Cứ đi đi" Sarah nói, mỉm cười "Hôm nay cháu đã đi lại nhiều rồi, và bây giờ cũng có bọn trẻ ở đây giúp đỡ mà. Gặp lại cháu sáng mai lúc 9 giờ nhé. Chờ chút, để cô đưa cháu một chiếc chìa khóa." Sarah tìm thấy một chìa khóa phụ dưới đáy bàn thu tiền và Kathleen để nó vào ví của cô.
Derek lấy chăn và túi đựng tã lót từ cái vòng chắn trẻ em và ôm Risa một cách ấm áp vào cái chăn. Như đoán trước, cô bé bắt đầu nhặng xị lên khi bị che mặt và anh cười toe toét "Chúng cháu phải đi thôi" anh nói với Sarah khi dẫn Kathleen ra cửa "Bị che mặt khiến con bé phát điên lên."
Nhanh chóng anh mang bé ra ô tô và buộc cô bé vào ghế; cô bé yên ngay khi anh kéo cái chăn ra khỏi mặt cô. Sau đó anh đi vòng sang phía Kathleen và cúi xuống để hôn cô. "Cẩn thận trên đường về nhà, " anh nói, sau đó hôn cô lần nữa. "Anh sẽ đi mua bữa tối. Em thích gì nào? Đồ ăn Trung Quốc? Hay Mexico?"
Cô chưa bao giờ ăn đồ Trung Quốc, nhưng cô thích tacos, "Mexico?"
Anh đồng ý. "Anh sẽ mua đồ ăn và về thẳng nhà." Sau đó anh đóng cửa cho cô và đi thẳng tới chỗ chiếc Cherokee mà không nhìn lại.
Kathleen liếm môi khi cô khởi động ô tô, thưởng thức vị của miệng anh. Cô có thể cảm thấy một sự thắt chặt lạ lẫm bên trong cô, và lồng ngực cô đang đau nhói. Cô liếc nhìn Risa . "Con không đói chứ?"
Nắm đấm tí hon vung lên tứ tung khi cô bé cố tìm đến miệng mình. Cô bé cực kì không bận tâm đến sự cắt ngang của mẹ bé.
Derek về sau cô không đến nửa giờ, nhưng họ vừa mới ngồi xuống ăn thì máy nhắn tin của anh kêu. Anh ngập ngừng nhấc máy và gọi cho bệnh viện. "Được rồi. Tôi trên đường tới đây."
Anh không dừng lại để mặc áo khoác trên đường đi. "Đừng đợi anh" anh gọi lại qua vai; sau đó cửa đóng, và Kathleen ngồi đó với miếng đậu xào còn trong miệng, đột nhiên chẳng còn mùi vị gì.
Hàng giờ trôi qua chậm chạp khi cô chờ anh về nhà. Risa đã được cho ăn và đặt lại giường; sau đó Kathleen cố gắng để tâm xem TV. Khi thất bại, cô cố đọc sách. Nó cũng là một thất bại thảm hại, và cô giận dữ với chính mình. Cô vẫn quen ở một mình, và chẳng bao giờ thấy bực bội về điều đó trước đây. Có phải cô đã trở nên phụ thuộc vào anh khi cô không thể làm gì mà không có sự hiện diện của anh không?
Cuối cùng, chán nản, cô đi ngủ, và cơ thể cô đã đủ mệt mỏi để ngủ mặc cho những suy nghĩ của cô không ngơi nghỉ. Khi những tiếng khóc vì đói đầu tiên của Risa đánh thức cô lúc một rưỡi, phía bên giường còn lại vẫn trống không.
Nhưng khi cô vào phòng trẻ, cô nhảy lên vì ngạc nhiên, bởi Derek đang ngồi trong chiếc ghế đu, bế em bé trong khi con bé khóc, tay anh nắm lấy bàn tay tí hon của con bé. Có một sự trống rỗng khủng khiếp trong mắt anh làm cô đau đớn, nhưng cô nhận thấy anh thấy thoải mái khi ôm Risa .
"Đứa trẻ đã chết," anh nói bằng một giọng không có sinh khí. "Anh đã làm mọi thứ anh có thể, nhưng thằng bé không làm được. Thằng bé sẽ không có nhiều hơn một cơ hội dù nó có sinh đủ tháng; tim nó bị tật một cách vô vọng. Chết tiệt dù có xuống địa ngục rồi trở về, anh vẫn phải cố."
Cô chạm vào vai anh. "Em biết," cô thì thầm.
Anh nhìn xuống đứa bé đang giận dữ, sau đó nắm lấy cổ tay Kathleen và kéo cô lên lòng anh. Ôm cô vào ngực anh, anh mở khuy váy ngủ của cô, để trần ngực cô sau đó để cô bế Risa và dẫn miệng bé tới núm vú. Những tiếng khóc ngừng ngay lập tức. Derek nhìn xuống đứa trẻ đang bú mạnh mẽ và ôm cả hai mẹ con vào gần anh hơn, sau đó ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại.
Kathleen để đầu cô nghỉ ngơi trên vai anh, mắt cô khép lại khi cô đắm mình trong hơi ấm và sự gần gũi của anh. Anh cần cô. Lần đầu tiên, anh cần cô. Cô biết bất cứ cơ thể ấm áp nào cũng sẽ làm được thế cho anh vào lúc này, nhưng hơi ấm cơ thể đó là của cô, và cô sẽ ở đây lâu chừng nào sự đụng chạm của cô còn khiến anh thoải mái. Hoặc có thể Risa mới là người mang lại cho anh sự thoải mái, Risa mới là người anh không thể rời xa. Con bé bây giờ khỏe mạnh và tăng cân hàng ngày. Anh đã phải nhìn thấy cái chết và bây giờ anh cần thấy sự sống, sự sống kỳ diệu của đứa trẻ anh đã giúp đỡ để đến với thế giới này.
Kathleen phải cắn môi mình. Tại sao anh không vào giường họ? Với cô? Tại sao anh không cần cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.