Bloody Contract - Máu Hiếm

Chương 9:




Đau đớn. Xung quanh nhỏ chỉ là một bóng đen dày đặc, không ánh sáng, không hy vọng, chỉ là một nơi không thuộc về đâu trên thế gian này. Nhỏ cảm thấy làn da mình vẫn còn âm ỉ như lửa đốt, đôi mắt nặng trĩu khiến nhỏ không thể nhìn rõ mọi vật. Cơn đau và nỗi sợ hãi đã rút cạn sức lực của nhỏ, cộng thêm việc sử dụng quá giới hạn sức mạnh của mình làm nhỏ yếu đi rất nhiều. Nhỏ cứ lơ mơ trong nơi tận cùng sâu thẳm ấy, không cảm nhận được bất kỳ phần nào trên cơ thể mình, như nó không thuộc về nhỏ nữa, mà đag ở một nơi nào đó. Dần dần, nhỏ nghe được những giọng nói xa xa như không thể trả lời được. Những tiếng thì thầm đầy âu yếm và nhẹ nhàng. Ai? Natasy không bao giờ hoảng sợ đến mức phải nói những lời đó. Kaito? Mơ đi. Nhưng đó rõ ràng là giọng con trai, nhưng nhỏ không thể nhận dạng chính xác được. Giọng nói êm dịu ấy bắt đầu khiến nhỏ cảm thấy thoải mái hơn, những đầu ngón tay dần có cảm giac trở lại, mi mắt không còn nặng trĩu nữa. Bóng tối tan đi, nhường chỗ cho ánh sáng chói lòa.
Renata mở mắt, thở hắt ra. Ánh đèn làm nhỏ chói, đây là mùi….bệnh viện?
“Em tỉnh rồi à?”_Giọng nói cất lên ngay bên cạnh nhỏ.
Nhỏ quay sang và sững sờ.
Yuuki-san.
“Sao anh…?”
“Anh nghe về vụ tai nạn ở trường. Người ta bảo ống dẫn xăng bị rò rỉ nên phát nổ, nhưng sự thật không phải vậy đúng không?”_Yuui nghiêng đầu, nhìn nhỏ bằng đôi mắt hanh tím tuyệt vời của mình. Nhỏ cảm thấy tim mình muốn rớt khỏi lồng ngực.
“Chỉ là…em không kiểm soát được sức mạnh của mình thôi….”_Nhỏ ấp úng.
“Anh hiểu. Không sao rồi. Vết thương của Kaito cũng đã hồi phục vào sáng nay. Cậu ấy mạnh mẽ thật.”_Anh ấy lại cười “nụ cười chết người” của mình.
Không hiểu sao Kaito lại không thích Yuuki? Chỉ vì anh ấy là một Death Apostle sao?
“Em không quan tâm.”
“Đừng quá khắt khe với Kaito, cậu ta cũng đã rất lo cho em đấy!”
“Lo cho em? Hay cho thức ăn của anh ta?”_Nhỏ ngồi bật dậy, sự tức giận bỗng trào lên. Ý nghĩ Kaito lo cho nhỏ chỉ vì nhỏ là người hiến máu cho anh ta khiến nhỏ thấy tủi thân và đau đớn.
Yuuki có vẻ ngạc nhiên.
“Thôi được rồi. Anh xin lỗi. Em cứ nghỉ đi.”
“Không phải lỗi của anh. Chỉ là em hơi mệt…”
“Được rồi. Vậy anh ra ngoài một lát.”_Yuuki cười và đứng dậy.
Vừa nghe tiếng đóng cửa nhỏ đã ụp cái gối lên mặt, cố gắng thở đều. Vậy là người thì thầm những lời ấy là Yuuki không phải…..Tại sao nhỏ lại nghĩ đến Kaito chứ? Ngốc. Ngốc. Ngốc. Kaito đã có Arita rồi. Nhỏ chỉ đơn giản là người hiến máu, vậy thôi. Renata cảm thấy từng giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên má mình, nhỏ cứ để nó mặc sức chảy, không giấu diếm. Cũng thật kỳ lạ, nhỏ với Kaito rốt cuộc là tình cảm gì? Nhỏ không biết. Chỉ có điều nhỏ thấy rất buồn và đau khổ, như có ai đột nhiên cho nhỏ cả thế giới rồi lấy đi một cách không thương tiếc vậy. Nhưng….chuyện này có thật sự đáng để nhỏ buồn? Một đóa hồng Anh quốc được dạy dỗ cẩn thận để trở thành một thiên thần không chút vấy bẩn, nhỏ thật sự hành hạ bản thân mình vì chuyện không đâu có đúng không? Còn nữa, nhỏ chỉ mới quen biết Kaito vài tuàn, đó là tình cảm thật sự hay chỉ là chút thoáng qua nông nổi? Thật khó hiểu. Những ý nghỉ đó khiến mắt nhỏ khô đi, không còn khóc nữa. Và rồi, Renata chợt nhớ lại lời của Natasy, về việc ba định….
“Không. Không…..”_Nhỏ thì thào.
Cánh cửa phòng bật mở và Kaito cùng Arita bước vào.
“Renata! Em có sao không?”_Arita chạy tới ôm chầm lấy nhỏ.
“Dạ em cũng đỡ rồi. Natasy đâu ạ?”_Nhỏ hỏi, lờ phắt Kaito đi.
“Thằng bé….về Anh rồi. Nó nhận được thư bảo quay về gấp. Tuy nhiên, Natasy cũng đã chăm sóc em mấy ngày qua đấy.”_Arita lúng túng.
Nhỏ không biết nên vui hay buồn. Natasy luôn vậy.
“Em quen rồi.”_Nhỏ cười buồn. “Natasy và Syrena đều không bao giờ để lộ cảm xúc đâu, nhưng đó chỉ là vỏ bọc thôi.”
“Syrena? Người em đã thì thầm trước khi ngất đi?”
“Là chị gái em. Nếu chị ấy ở đó, chỉ cần chị búng tay thì ngọn lửa sẽ thiêu rụi hết bọn vampires đó mà không cần làm nổ thùng xăng.”_Dù sao Arita cũng thấy năng lực của nhỉ rồi, chả còn gì để mất cả.
“Tôi phải xử cô về tội dám giấu năng nlực của mình đấy.”_Kaito lên tiếng.
“Anh có bao giờ hỏi đâu.”_Nhỏ cau mày đáp lại.
Kaito lầm bầm.
“Thôi được rồi. Chắc em ấy mệt rồi. Em ngủ đi!”_Arita dỗ dành. Chị ấy quá tốt nên nhỏ không thể ghét đươc ( mà cũng chẳng có lý do gì để ghét ).
Renata cảm thấy mi mắt của mình lại trĩu nặng và nhỏ lại chìm vào giấc ngủ với bao suy nghĩ trong đầu.
****
1 tháng sau.
“Anh là đồ đáng ghét!!!!”_Nhỏ hét lên.
“Cô cũng vậy thôi! Sao lại lấy tập của tôi mà vẽ bậy hả?!”_Kaito đáp lại.
“Vì nó nằm trên bàn tôi!!! Trong phòng tôi!!! Ai biểu anh xâm nhập bất hợp pháp làm gì!?”
Nhỏ và Kaito cứ cãi nhau ầm trời trên đường đến trường như thế. Dạo này, tân suất cãi nhau bỗng trở nên dày đặc hơn, tỉ lệ nghịch với việc Kaito càng ngày càng ít nhận máu nhỏ hơn, điều đó làm nhỏ phát cáu, như thể anh ta tìm được một mùi hương nào khác rồi ấy. Vì vậy, nhỏ luôn tìm cách để Kaito không quên sự hiện diện của mình, dù sao thì dạo này anh ta cũng có vẻ lẩn tránh nhỏ và cường độ đi chơi với Arita thì tăng theo cấp số nhân! Tuy vậy, chung quy thì Kaito vẫn cùng nhỏ tới trường như từ trước đến giờ. Vừa bước tới cổng trường, nhỏ đã thấy một chiếc siêu xe màu đen bóng đang đậu trước đó.
Nhỏ tái mặt. Tuy không hiểu biết về xe nhưng nhỏ có thể kể vanh vách nội thất, tên gọi, giá cả của cái xe đó.
Lamborghini Aventador LP700-4. Được xem là một trong những siêu xe chạy nước rút nhanh nhất thế giới hiện nay, khi chỉ mất chưa đầy 3 giây để đạt vận tốc 100 km/h, 200 km/h trong 8,9 giây và vận tốc tối đa 350 km/h. Xe được trang bị động cơ V12 6,5 lít, công suất 700 mã lực tại vòng tua 8.250 vòng/phút và mô-men xoắn 690Nm tại vòng tua 5.500 vòng/phút, hộp số 7 cấp, ly hợp đơn.
Các trang bị trên mẫu siêu xe này bao gồm điều hòa tự động một vùng, sưởi ghế, màn hình TFT 7 inch trên bảng điều khiển trung tâm, các kết nối Bluetooth, iPod, USB, dàn loa Lamborghini Sound System LSS và camera hỗ trợ lùi. Ngoài ra, Lamborghini còn trang bị các hệ thống hỗ trợ cơ bản như cân bằng điện tử ESP, chống trượt, khởi động khi lên dốc, chống bó cứng phanh ABS,…blah, blah, blah…..
Vì sao nhỏ biết ư? Câu trả lời đơn giản….
Từ trên xe bước xuống một cậu trai với mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt thiên thần với những đường nét hoàn mĩ, trông như cậu ta vừa bước ra từ một bức họa của Botticelli. Cậu ta cao lớn và nước da trắng muốt nổi bật trong bộ đồng phục màu đen của trường. Đôi mắt xám như bầu trời lúc mây bão quét một lượt trước những học sinh đang nhìn cậu chăm chú với ánh mắt kinh ngạc và sững sờ, vài nữ học sinh bắt đầu cười khúc khích. Ánh mắt dò xét của cậu ta dừng lại khi nhìn thấy nhỏ. Renata chết điếng. Cậu ta bắt đầu cười nửa miệng và tiến về phía Renata.
“Cậu là ai?”_Kaito nhướng mày.
Renata thở dốc khi cậu ấy quàng tay vào vai nhỏ và nói:
-Edgard Blackmon. Học sinh mới chuyển đến từ trường cấp 3 Hurtwood House_Anh quốc. Tôi là hôn phu của Renata.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.