Chương 303: Đại Hạ Dân Quốc, quân phiệt cát cứ
- Dừng lại!
- Bỏ v·ũ k·hí xuống, đầu hàng!
Lý Trung Bình vừa mới dẫn người bước ra cổng thành liền bị phản quân Đại Hạ cùng người tây dương chĩa súng bao vây.
Hàng ngàn khẩu súng tối om ngắm chuẩn xung quanh khiến cho người yếu bóng vía phải sợ tè ra quần.
May mà trước đó Lý Trung Bình đã dặn dò kỹ rồi nên không ai manh động.
Chỉ thấy Lý Trung Bình tươi cười giang hai tay ra:
- Bình tĩnh nào các anh bạn!
- Chúng ta là cùng một phe, nhìn xem!
Nhận thấy cờ hiệu của Viên Thế Khải, phản quân Đại Hạ nhẹ nhàng hơn hẳn, vỗ vỗ vai:
- Phải không, thuộc đơn vị vào đấy!
- Chúng tôi là cánh quân của Tạ thiếu soái, bí mật thâm nhập vào Thiên Tân từ trước để cứu các con chiên ngoan đạo.
- Anh nhìn xem!
Một vài người dân đeo thập tự giá bước lên phía trước, quả nhiên, phản quân Đại Hạ nhìn thấy biểu tượng của tây dương liền sợ són ra quần, vội vàng tránh đường.
Lý Trung Bình mỉm cười vẫy tay chào, sau đó dẫn đoàn người khởi hành.
Tạ thiếu soát là thân tín quan trọng của Viên Thế Khải, được Lý Trung Bình theo dõi, giả dạng kỹ lưỡng, chắc chắn phản quân Đại Hạ không dám đánh liều vì sợ xung đột.
Nhưng đoàn người của Lý Trung Bình vừa dời bước thì có tiếng gọi lại:
- Khoan đã!
“Không lẽ bị phát hiện?”
Thở dài một hơi, Lý Trung Bình đút tay vào trong áo, chuẩn bị thực hiện phương án thứ 3 trong một trăm lẻ tám phương án thì phát hiện mọi việc không như mình nghĩ.
- Hóa ra đây là người thân của các quan tây à?
- Vậy sao có thể đi bộ được, mau, nhường xe ngựa cho các ông đây lên.
Từ đằng xa, phản quân Đại Hạ vội vàng dắt xe ngựa tới cho những người dân khoác cờ Anh, cầm thánh giá đứng giữa đội hình.
Đến tận lúc này, những chiến sĩ Nghĩa Hòa Đoàn mới hiểu lý do vì sao Lý Trung Bình âm thầm chuẩn bị những món đồ của tây dương dù cực kỳ nguy hiểm.
Anh ấy hiểu rất rõ phản quân Đại Hạ sẽ không dám đụng tới một cọng lông tơ của người liên quan đến tây dương nên đã tận dụng cơ hội đóng giả.
Mỉa mai làm sao khi chính những chiến binh Nghĩa Hòa Đoàn, trước đó chiến đấu vì Mãn Thanh lại đ·ánh đ·ập, chửi rủa trong khi chỉ cần khoác lớp da “phương tây” trên người liền được hưởng mọi ưu đãi.
Một quốc gia thần tượng ngoại bang hơn bổn quốc thì đó là thời điểm kề cận diệt vong.
- Đại Thanh tất vong!
Lý Trung Bình chỉ có thể thở dài dẫn đoàn xe ngựa rời xa, bỏ mặc Thiên Tân chìm trong biển lửa.
Tối hôm đó, Thiên Tân hoàn toàn thất thủ, chủ lực Nghĩa Hòa Đoàn gần như tan vỡ.
Sáng hôm sau, phản quân Đại Hạ theo chỉ thị của tây dương kéo đến bao vây Tử Cấm Thành, lật đổ triều đình Mãn Thanh.
Chúng chia quân ra nhiều hướng, từ Thiên An Môn, Đông Hoa Môn cùng tiến đánh Hoàng Cung.
Tàn quân Nghĩa Hòa Đoàn sót lại và một số binh sĩ bát kỳ trung thành tiến hành những cuộc chiến đấu phòng ngự, họ dùng trường mâu, đại đao, gậy gộc và một số súng lấy được của phản quân để chống lại.
Liên quân phản Thanh dùng các loại súng và pháo hiện đại tiến công, xác c·hết chất đầy tường thành, cuối cùng mới đẩy lui cuộc tổng tiến công của phản quân.
Binh sĩ cần vương từ nhiều nơi kéo đến, các phe phái thân Việt cũng nằm ở Giang Nam cũng nổi dậy phản đối chính quyền Đại Hạ thân tây dương.
Đúng lúc tình thế có lợi cho Mãn Thanh thì Đại Ngọc Nhi tiếp tục mắc sai lầm “lòng dạ đàn bà” ngây thơ tin lời của người Anh, đồng ý đầu hàng để phản quân Đại Hạ rút lui.
Chỉ chờ có thế, phản quân Đại Hạ ồ ạt tiến vào Hoàng Cung, rồi chia Bắc Kinh làm nhiều khu vực khác nhau để c·hiếm đ·óng, tiến hành c·ướp b·óc bất kể trên đường phố, chùa chiền hay nhà riêng của dân chúng.
Thậm chí những kỳ trân dị bảo, những văn vật quý hiếm trong Cố Cung và Di Hòa Viên đều b·ị c·ướp sạch để dâng tặng cho tây dương “siêu vĩ đại” “siêu tự do”.
Đến lúc này, triều đình nhà Thanh mới hốt hoảng quỳ liếm dưới chân của phản quân Đại Hạ, cầu hòa với phản quân nhưng đã quá muộn vì v·ũ k·hí đã bị Đại Ngọc Nhi giao nộp cho tây dương.
Người Anh lập tức phủ nhận mọi hứa hẹn, đồng thời tuyên bố phản quân “Đại Hạ” có quyền tự do lựa chọn.
Đại Ngọc Nhi là đứa nào?
Có ai biết gì, hứa gì đâu?
Kết quả rất dễ đoán, Mãn Thanh bị lật đổ, hoàng thất b·ị b·ắt g·iết tràn lan, nhiều cung nữ, thái giám chịu xâm hại nghiêm trọng chí tử.
Dân chúng c·hết la liệt, nhiều tài liệu quý giá, thư tịch cổ, di tích văn hóa đều bị phá hủy bởi tư tưởng “cách mạng màu” nhằm tẩy não, xóa bỏ văn hóa, theo tây dương tới cùng.
Riêng Đại Ngọc Nhi còn phải chịu hành hình cắt lưỡi, quất roi đầy nhục nhã.
Tới lúc này, nhiều người có lý trí bắt đầu hối hận vì tư tưởng me tây nhưng đã quá muộn.
Bởi vì điều đó không phải là thứ mà thế giới phương tây “siêu tự do” “siêu dân “chủ” cần quan tâm.
Mọi âm thanh phản đối chính sách tàn bạo, hãm h·iếp dân lành của đám người tây dương đều bị bịt mõm bằng lưỡi lê dân chủ và họng súng nhân quyền.
Hai ngày sau, nước Đại Hạ Dân Quốc chính thức thành lập với tổng thống đầu tiên là Viên Thế Khải.
Ngay sau khi thành lập, Đại Hạ Dân Quốc đã tuyên bố Đại Việt là kẻ thù không đội trời chung và kiên quyết yêu cầu tây dương bảo hộ Đại Hạ Dân Quốc, chấp nhận Đại Hạ Dân Quốc gia nhập liên minh quân sự với tây dương, một tổ chức tên “Á – TO” nhằm chống Đại Việt đến người Mãn thanh cuối cùng.
Và hiển nhiên, Đại Việt không để chuyện này xảy ra.
Cùng lúc với Đại Hạ Dân Quốc được thành lập, Long Quốc vốn đã chiếm giữ Quảng Tây và Quảng Đông nhận tín hiệu của Đại Việt, nhanh chóng mở rộng lên phía Bắc, chiếm giữ Giang Tây, Chiết Giang, tạo thành một thế lực quân sự lớn chống lại chính quyền thân tây dương của Viên Thế Khải.
Cùng lúc đó, những thế lực còn lại trên lãnh thổ Mãn Thanh liên tục tuyên bố độc lập dựa trên cơ sở quân sự, tạo thành thế quân sự cát cứ dù trên danh nghĩa vẫn thuộc Đại Hạ. (vì tây dương, trọng tài thế giới lúc này không công nhận chính quyền quân sự độc lập.)
Điều này dẫn tới Đại Hạ nhìn từ bề ngoài trông có vẻ như rộng lớn nhưng thực chất tràn đầy r·ối l·oạn và chia rẽ, buộc phải dựa vào đế quốc Nhật Bản cùng người tây dương để duy trì thống trị.
Quan trọng hơn hết, tất cả mọi người đang nhìn xem Đại Việt phản ứng như thế nào.
Với vị thế siêu cường quân sự, tất cả đang nhìn xem liệu Đại Việt có thực hiện tổng tiến công để tiêu diệt Đại Hạ hay không.
Nhưng họ không biết rằng, tình thế hiện tại của Đại Hạ là điều mà Trần tí mong muốn, thậm chí còn vỗ tay bảo hay:
- Can thiệp?
- Vì sao phải can thiệp?
- Mãn Thanh quá hủ bại, yếu kém, nên thay bớt đi vì tiến bộ của nhân loại.
- Lãnh thổ thì đã bị chia năm xẻ bảy, cát cứ quân phiệt, còn lâu mới hình thành được uy h·iếp tới Đại Việt dù tây dương có viện trợ cỡ nào.
- Long Quốc cũng mở rộng vừa phải, đủ sức chống lại Viên Thế Khải nhưng chưa mạnh tới mức khiến Đại Việt kiêng dè.
- Quan trọng nhất, dù chia năm xẻ bảy nhưng Đại Hạ lại thống thất trên mặt ngoài, không tạo ra quá nhiều hỗn loạn, bất ổn trong khu vực.
Trong phòng làm việc, Trần Tí mỉm cười trước bản đồ hiện tại.
Bởi vì lãnh thổ nằm ngay sát, Trần Tí cũng không muốn để Đại Hạ rơi vào hỗn loạn nghiêm trọng, gây bất ổn an ninh khu vực và nuôi dưỡng ổ t·ội p·hạm.
Tình thế như này là đẹp nhất, các phe quân phiệt trong Đại Hạ tự mình cai trị với q·uân đ·ội riêng, không thống nhất nhưng cũng phải hợp tác với nhau bởi nhiều mối đe dọa kiểu kiểu như Liên Bang.
Bản thân Đại Việt lại không cần phải tốn tiền bạc, nhân mạng để trực tiếp tham chiến mà chỉ cần viện trợ vật tư từ bên ngoài để duy trì lực ảnh hưởng là đủ.