Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 41: Chương 41





Cá Basa
Hạ Tiểu Hi trở về phòng mà hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của bản thân đã lọt vào mắt xanh của ai kia.
 
 
Giải quyết xong bữa tối, cô nằm ngẩn người trên giường, một lúc sau cơn buồn ngủ kéo tới, mặc dù rất cố gắng, thế nhưng cô vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại, ngủ thiếp đi.
 
 
"Không...!được ngủ..."
 
 
Trong cơn mơ, Hạ Tiểu Hi lạc bước vào một con đường thật dài thật dài, sau đó đứng trước một cánh cửa, bàn tay không nghe theo chỉ dẫn mở cửa ra.
 
 
"Ah, Tiểu Hi! Lại đây ăn sáng đi nào! Mẹ nấu rất nhiều món ngon đây!"
 
 
Hạ Tiểu Hi ngồi lên bàn, nhìn thấy một đ ĩa thịt bốc khói nghi ngút.
 
 
Cô nhìn thấy Hạ Tử Lăng ngồi ở phía đối diện, sắc mặt lãnh đạm vô cảm xúc nhìn đ ĩa thịt trước mắt.
 
 
"Nào, ăn đi nào con gái yêu!" Mẹ của cô đặt tay lên vai cô x0a nắn, giọng nói sau lưng như vặn vẹo tới cay độc.
 
 
"Ăn đi!!!"
 
 
Hạ Tiểu Hi cố hết sức nhét mớ thịt vào miệng, cảm giác muốn nôn tới cực điểm khiến cô như muốn phun hết cả ra.
 
 

Không...
 
 
Không muốn ăn...
 
 
Mẹ, con không muốn ăn...
 
 
Cô gắng sức nhìn qua Hạ Tử Lăng, phát hiện hắn cũng nhìn về phía cô.
 
 
Cứu em...
 
 
Cứu em thoát khỏi đây đi anh...
 
 
Tử Lăng...!cứu em...
 
 
"Agh!!!!" Hạ Tiểu Hi bật người dậy khỏi giường, lao như điên tới phòng vệ sinh nôn hết tất cả những gì ăn được ra ngoài.
 
 
"Hộc...!hộc..." Cảm giác ghê tởm khiến cho cô rùng mình, muốn khóc oà lên.
 
 
5 năm sống bên cạnh cha mẹ, cũng là 5 năm ăn thứ thịt người khủng khiếp kia...
 
 
"Cha mẹ...!hai người cũng đâu khác gì..." Hai người cha mẹ bức điên con gái mình kia chứ...
 
 
Linh hồn Hạ Tiểu Hi nguyên chủ bên trong cô cũng như muốn khóc than, hai người hai thế giới cùng một cái tên, lại có số phận giông nhau đến kì lạ.
 
 
Cô không dám ngủ nữa, đi ra khỏi phòng vệ sinh ngồi trên giường ngẩn người.
 
 
Mỗi giấc ngủ đều là một cơn ác mộng như thế này, làm cách nào để cho cô có thể có một giấc ngủ ngon đây...
 
 
Hình ảnh cô gái cả đêm không nhúc nhích chỉ ngồi ngẩn người trên camera, hai người đàn pong cũng theo dõi cả đêm.
 
 
Từ Phi Vũ không nói gì, người bên cạnh hắn thì lại than:
 
 
"Quả nhiên là bệnh không nhẹ!"
 
 
Đã mấy ngày rồi Hạ Tiểu Hi chưa được ngủ ngon giấc, thậm chí lúc tập thể dục còn làm sai một động tác, cuối cùng tuy rằng không bị giết, thế nhưng đã có vài ánh mắt bất thiện mang theo tìm tòi nhìn ngắm cô rồi.
 
 
"Haizz chỉ sợ mấy ngày tiếp theo sẽ không dễ dàng..." Cô thở dài.
 
 
Khi đến giờ lao động cải tạo, Hạ Tiểu Hi phải làm một công việc khá nguy hiểm, đó là lau cửa kính trên tầng 5.
 
 
Là lau ở phía trong và bên ngoài...
 
 
Cô chỉ có một sợi dây bảo vệ móc trên thắt lưng, sau đó bám người vào kính để lau.
 
 
Hạ Tiểu Hi tím mặt nghe tiếng gió thổi vun vút qua tai, tím mặt nhăn nhó, thật sự là phải cố gắng xong việc nhanh nhất có thể mới được!
 
 
Thế nhưng trời dường như muốn tuyệt đường cô, phía trên dây cáp bảo vệ có một quản tù, thế nhưng ổng lại đi đâu mất, bây giờ lại có một bóng người lén lút xuất hiện.
 
 
Chuông báo động vang lên trong lonhf Hạ Tiểu Hi!
 
 
Ha ha...!không phải chứ QAQ...
 
 
"Pực!" Một tiếng, dây cáp bị cắt đứt, Hạ Tiểu Hi rơi tự do xuống phía dưới, đầu não trống rỗng.
 
 
Chết tiệt...!cứ để ta biết ngươi là ai đi!!!
 
 
"Bạch!"
 
 
Máu thịt văng tung toé!
 
 
Lại qua vài giây, Hạ Tiểu Hi mở mắt ra, bản thân lại vẫn đang bị treo lơ lửng lau cửa kính.
 
 
"Con bà nó!" Cô ngẩng đầu lên nhìn, bóng đen kia đã lén lút lại nơi buộc dây cáp.
 

 
Không còn cách nào, Hạ Tiểu Hi đành phải gọi móng vuốt ra, ngay khi dây cáp bị cắt đứt, cơ thể rơi xuống thì dùng móng xuống hung hăng đâm xuống tường tìm một cái điểm tựa, lồ ng ngực cô vẫn còn căng thẳng tới thở hồng hộc.
 
 
Tên khốn phía trên nhìn thấy thế thit chửi thề một tiếng, sau đó móc từ trong ngực một cái khẩu súng nhằm xuống phía cô mà nã đạn.
 
 
Hạ Tiểu Hi trong phút thoáng chốc nhìn thấy một nơi có cửa kính cần đó không xa, dùng hết sức bình sinh lao vào.
 
 
"Ầm! Choang!" Cửa kính vỡ nát, cô một thân bị những mảnh kính vỡ cắt cho toàn thân đều là vết thương! Thế nhưng cơ thể khi bay vào lại không lăn ra mặt đất, rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
 
 
"Oh? Tôi rất được hâm mộ đấy, được một mỹ nữ lao vào lòng cầu yêu thương ôm ấp ~" Nam nhân tà ác cười.
Nói đoạn hắn dùng tay nâng cằm cô lên tỉ mỉ nhìn.
"Mỹ nhân, cho dù em yêu thương nhung nhớ gia, thế nhưng cũng không nên mạo hiểm tình mạng như vậy chỉ vì một cái ôm chứ?"
 
 
Hạ Tiểu Hi bị hắn siết chặt vào lòng.
 
 
"Dù sao chỉ cần em mở miệng một câu, tôi sẽ cho em những cái ôm nhiệt tình nhất!"
 
 
Cô trợn mắt nhìn hắn tự biên tự diễn.
 
 
"Xin chào, tôi là Phàm Ân, bác sĩ tâm lí sắp tới của em.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.