Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu!

Chương 100: Ngoại Truyện Hạ Tử Lăng





Cá Basa
Hắn không có quá khứ, tất cả những gì hắn nhớ được chỉ là màu đen xám xịt của bầu trời mỗi khi hắn tỉnh lại từ bên trong đống rác bẩn thỉu, sau đó tự hỏi bản thân hắn là ai, là thứ gì.
 
 
Cái lạnh cái đói ăn mòn tâm trí của con người, hắn một mình lang bạt từ bao giờ, mà đói và lạnh đã không còn khiến hắn sợ hãi nữa.
 
 
Hơn cả, hắn sợ cô đơn.
 
 
Nấp bên trong góc tối xó xỉnh chỉ có chuột cùng gián, dùng đôi mắt đen thui trong hố sâu nhìn ra phía bên ngoài con phố, nơi ánh sáng tuyệt đẹp ngự trị, Hạ Tử Lăng tự hỏi, có lẽ nào cho đến khi xác hắn mục rữa, cũng sẽ không bao giờ có thể chạm tới những thứ ánh sáng chói mắt này không.
 
 
Cho đến khi hắn biết rằng hóa ra những kẻ khốn cùng đôi khi cũng sẽ được chúa ban phát cho một món quà, chúa gửi xuống cho hắn một thiên sứ.
 
 
Cho dù đã rất lâu rồi, thế nhưng ngày đó đối với hắn vẫn giống như ngày hôm qua, nụ cười không mang chút bụi bẩn kia vẫn cứ khiến cho hắn cảm thấy như bản thân được cứu rỗi.
 
 
Đúng thế, kể cả lúc hắn ôm thiên sứ nhỏ của hắn vào trong lòng, dùng đôi môi đầy máu tanh hôn lên đôi mắt nhắm nghiền kia như cầu xin sự cứu chuộc.
 
 
Thiên sứ của hắn đẹp quá, đẹp tới mức máu đỏ nhiễm lên đôi cánh trắng muốt vẫn thật xinh đẹp.
 
 
\===
 
 
Mùi hương thơm tanh ngọt của người con gái hắn yêu tràn vào khoang mũi hắn, ngọt ngào mê hoặc như một liều thuốc dụ tình, khiến cho cơ thể và đầu óc của Hạ Tử Lăng mộng mị.
 
 
Hắn cúi người xuống hít lấy mùi hương sữa trên tóc người hắn muốn dùng cả sinh mạng để yêu, lại bất đắc dĩ vuốt v e tia máu trên đôi môi đỏ mọng.
 

 
Đúng vậy, hắn đã giết mất người mà hắn đã từng thề nguyện sẽ dùng cả sinh mệnh để yêu mất rồi.
 
 
Cô gái nhỏ bé này...!thật sự không biết cách khiến cho hắn vui vẻ mà...
 
 
"Tiểu Hi ngu ngốc...!bây giờ e đã trở nên thật xấu xí rồi, sẽ chỉ có mình anh trai chịu chăm sóc em thôi." Hạ Tử Lăng vui vẻ cười, ôm cơ thể lạnh ngắt của cô rời khỏi bàn ăn nơi mà ánh nến lãng mạn vẫn còn đang nhảy múa, bàn chân trần trắng muốt của cô chạm đất, để lại một vệt máu thật dài đầy diêm dúa.
 
 
Hạ Tử Lăng mở cửa một căn phòng, bên trong đã đựng sẵn một chiếc lồng kính thủy tinh trải đầy cánh hoa hồng.
Hắn đặt cô vào bên trong chiếc lồng kính, si mê cầm lấy một cánh hoa vuốt v e làn da mịn màng đã lạnh ngắt.
 
 
"Không được rồi, anh trai luyến tiếc để cho Tiểu Hi trở nên xấu xí..."
 
 
Bên trong căn phòng truyền tới tiếng nước chảy tí tách đặc sệt, mùi hôi nồng của hóa chất, cùng với giai điệu du dương của một bản nhạc không tên.
 
 
Rất nhiều năm sau đó, khi mà Hạ thị đã trở thành một con quái vật cắn nuốt cả nền kinh tế của thế giới, Hạ Kính Lâm mang theo một lẵng quả đi tới một căn biệt thự cổ kính, nhẹ nhàng gõ cửa.
 
 
Hắn năm nay đã gần 50 tuổi, một đầu điểm bạc, nhưng con quái vật Hạ thị chính là hiện tại đang ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn.
 
 
Chính là Hạ Kính Lâm biết, nếu không có ngày đó cha nhặt hắn về từ một cái bãi rác, có lẽ Hạ Kính Lâm kia đã sớm thối rữa Ở một cái góc nào đó rồi
 
 
"Ngài Lâm." Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, vị quản gia mà Hạ Kính Lâm đã sớm quen thuộc tới mức phát chán với gương mặt vô cảm khẽ cúi mình chào hắn.
 
 

"Cha thế nào rồi?" Hạ Kính Lâm đi vào trong nhà, cởi xuống chiếc áo khoác đã hơi ướt sương lạnh hỏi.
 
 
Vị quản gia nhẹ nhàng làm một kí hiệu im lặng, sau đó dẫn Hạ Kính Lâm tới trước cửa một căn phòng.
 
 
Hắn "Ah" một tiếng, theo qua khe cửa, nhìn thấy người đàn ông đã từng hô mưa gọi gió kia, cha của hắn, vẫn tựa như ngày nào, trên tay cầm một chiếc lược chải vuốt mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp của người kia.
 
 
Hạ Kính Lâm chưa bao giờ được bước chân vào căn phòng này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy được diện mạo của "mẹ".
 
 
40 năm trước, thứ mà hắn nhìn thấy vẫn y như hiện tại, một mái tóc đen tuyền tựa như mái tóc của nàng bạch tuyết trong cổ tích.
 
 
Hạ Kính Lâm ngẩn người nhìn cha của hắn mặc lên người cho người phụ nữ một bộ váy màu đỏ, sau đó ôm bà đến bên cạnh khung cửa sổ ngắm nhìn ánh nắng chan hòa.
 
 
"Tách."
 
 
Tiếng động lạ khiến cho Hạ Kính Lâm giật bắn mình quay người lại, trên gương mặt người quản gia vô cảm như vỡ ra một vết nứt, mở đường cho một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ khóe mắt nhăn nheo.
 
 
Ông ta mở cửa phòng trong sự ngẩn người của Hạ Kính Lâm, bước tới bên cạnh người chủ nhật mà ông đã phục vụ hơn 70 năm, chậm rãi quỵ gối.
 
 
Lúc này Hạ Kính Lâm đã hiểu rồi, người cha đã cứu rỗi cuộc đời của hắn, đã đi tới nơi ông ấy luôn chờ đợi.
 
 
Hắn bước chân vào căn phòng mà lần đầu, cũng có lẽ là lần cuối hắn sẽ bước vào, nhìn người quản gia đã hơn 80 tuổi đem người kia đặt lên một chiếc ghế sát cạnh chiếc giường, sau đó ông ta mới đi tới ôm lấy cơ thể mềm mại của người phụ nữ trong bộ váy màu đỏ kia, nhẹ nhàng cẩn trọng đặt nàng lên giường.
 
 
Hạ Kính Lâm ngẩn ngơ nhìn không mặt xinh đẹp của người hắn nên gọi là "mẹ", nàng đẹp tựa như một con búp bê thượng hạng, với đôi mắt đen tuyền và khuôn mặt được tô vẽ tỉ mỉ.
 
 
Người mà cha hắn nnâg niu chăm sóc từng ngày mấy chục năm cho đến giây phút ngài chết, hóa ra chỉ là một con...!búp bê?
 
 
Mùi nhựa đập vào mặt khiến cho Hạ Kính Lâm ngẩn ngơ, hắn nhìn vào khuôn mặt điềm tĩnh của nàng, cuối cùng cũng đã hiểu ra chân tướng, tay chân lạnh ngắt không thể nói thêm một lời nào.
 
 
Sau đó khi Hạ Kính Lâm tỉnh ra, người đã bị ném ra khỏi căn biệt thự, cổng sắt lớn nhẹ khép lại dưới đôi tay già cỗi của người quản gia.
 
 
"Lão Tưởng!" Hạ Kính Lâm kinh ngạc thốt lên.
 
 
"Ngài Lâm, người ấy hi vọng, nơi này sẽ mãi mãi, không một ai có thể bước chân vào, từ nay về sau, Hạ gia của ngài, cho dù có xuống 18 tầng địa ngục, cũng phải bảo vệ được điều này."
 
 
Hạ Kính Lâm rùng mình.
Sau đó từ trong đôi mắt hắn, một ngọn lửa cực lớn cắn nuốt lấy ngôi nhà, người quản gia già điềm tĩnh gập mình cúi chào, sau đó áo bành tô quay ngược, nhẹ nhàng mở cánh cửa gỗ của căn biệt thự, bước vào.
 
 
Lão Tưởng đi tới căn phòng của hai người kia, nhìn hình ảnh của người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành, bên cạnh là người con gái lẳng lặng nhắm mắt ngủ, ông mỉm cười, bước tới nắm lấy hai bàn tay, chắp vào nhau, mười ngón đan xen.
 
 
Phút cuối khi ngọn lửa cắn nuốt một tia sáng cuối cùng, ông cảm khái một câu...
 
 
Đến khi chết đi cũng không muốn có người sở hữu được tro cốt của nàng, ông chủ của hắn thật là...
 
 
....
 
 
Hạ Tử Lăng giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, sau đó cúi người nhìn xuống cơ thể ấm áp mềm mại trong lồ ng ngực.
 
 

Ừm...!thực ra thì ấm một chút, sinh động một chút thế này hắn lại càng thích, so với làn da lạnh băng kia.
 
 
Trong đầu của Hạ Tử Lăng nhớ về một ngày kia, khi hắn nhắm mắt lại, trong trái tim tràn đầy nuối tiếc vì đã không còn được vuốt v e mái tóc đen tuyền, một tia sáng le lói khẽ thì thầm vào tai hắn.
 
 
"Có hối hận không?"
 
 
"Có tiếc nuối không?"
 
 
"Ngươi có muốn đem nàng trở về hay không?"
 
 
"Được, cái giá phải trả chính là, ngươi sẽ phải hóa thân thành những người mà nàng sẽ gặp, sẽ tự tay gi3t chết nàng rất nhiều rất nhiều lần, cũng sẽ phải chết dưới tay nàng rất nhiều lần, và sau khi chết đi thì những kí ức và cảm giác đó sẽ quay lại hành hạ ngươi."
 
 
"Giao dịch hoàn thành, chúc ngươi sớm đón được người trở về."
 
 
Hạ Tử Lăng nhắm mắt, ôm chặt lấy người trong ngực.
 
 
Ngày đó khi cô hoàn thành bài kiểm tra cuối cùng, hắn đã nhận được một lời cam đoan.
 
 
"Thể chất của cô ta sẽ không thể thay đổi, thế nhưng vận mệnh của ngươi sẽ luôn được bện chặt với cô ta, giết cô ta hay cứu cô ta, cũng sẽ chỉ do chính tay ngươi định đoạt."
 
 
Trong ánh nắng ấm áp chiếu rọi căn phòng, khóe miệng của người nào đó hài lòng khẽ nhếch.
 
 
Quả nhiên là giao dịch cả một đời đời kiếp kiếp, quá có lời.
 
 
Người này, cho dù còn sống hay chết đi, cũng sẽ không thể đào thoát được khỏi lòng bàn tay hắn rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.