Biển Cấm

Chương 32: Chương 30





Rời đi Long Hổ Sơn, thật ra ta cũng không có mục đích gì, nghĩ đến đi vào phía trong đất liền hẳn là lựa chọn an toàn nhất, liền nhích người đi về phía tây.
Dọc đường đi ta rất ít đi vào thành trấn của phàm nhân, chỉ đi lại trong rừng núi.
Ban ngày lên đường, buổi tối có sơn động, miếu hoang thì càng tốt, không có thì nằm ngủ vùng ngoại ô hoang dã, tùy ý tìm cây dựa vào.
Đi tầm mười ngày như vậy, cách Long Hổ Sơn càng ngày càng xa, mùa cũng dần chuyển sang thu.
Ngày hôm đó ta đang đi trong rừng, xông tới trước mặt là hai hán tử cao lớn mặc đồ tiều phu thợ săn.
Bọn họ thấy ta, lúc đầu vô cùng cảnh giác, dừng bước quan sát từ đằng xa, lúc sau có lẽ cảm thấy ta không có nguy hiểm, liền tiếp tục tới gần.
“Công tử là tới thăm người thân hay là dạo chơi?” Một tiều phu trong đó chắp tay hỏi ta.
Ta bị gã hỏi đến cũng thật khó hiểu, liền nói: “Thăm người thân thì sao, dạo chơi thì thế nào?”
Tiều phu cùng đồng bọn liếc nhìn nhau, người còn lại khích khí giải thích với ta: “Công tử chớ hiểu lầm, chúng ta thật sự không muốn cản trở Công tử đi chỗ nào.
Chỉ là gần đây nơi này có chút không yên ổn, tương truyền có đại yêu hung ác lui tới, thích ăn thịt người.
Nếu như Công tử thăm người thân, đến tận đây rồi cũng không còn cách nào, nhưng nếu là tới dạo chơi, chúng ta khuyên người tốt nhất vẫn là đổi nơi khác thôi.”
Đại yêu hung ác?
Ta lấy một tấm Dẫn hỏa phù từ trong ngực, dựng ở trước mặt hai người, chỉ thổi nhẹ một cái, phù liền bốc cháy, ngọn lửa hừng hực, hưởng thẳng về phía trước, theo thời gian trôi đi, phù cũng không thay đổi chút nào.
“Hung bằng ta không?” Ta lại thổi một hơi, ngọn lửa đánh về phía hai người đang đứng sững sờ ở bên kia, khó khăn lắm mới dừng cách ba tấc ở chóp mũi bọn họ, hai người giật mình đồng thời nhảy ra sau.
“Ta cùng với Hạc Thanh Chân Nhân của Long Hổ Sơn học qua hai năm đạo pháp, trong tay có chút bản lĩnh bắt yêu trừ ma, hai vị không cần phải lo lắng cho ta.” Ngón tay ta lắc một cái, phù kia liền giống như chưa từng bốc cháy, trở lại như lúc ban đầu, chỉ là phù văn dùng chu sa vẽ ra đã biến mất.
Tiều phu kia nuốt ngụm nước miếng, nói cũng nói không ra lời.
“Vậy, vậy là tốt rồi…” Gã lôi kéo thợ săn còn chưa tỉnh hồn cẩn thận vòng qua ta, đột nhiên hai người đồng thời nhanh hơn bước chân, giống như chạy trốn mà đi rồi.
Ta nhìn bọn họ chật vật chạy trốn, cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ tay tiếp tục đi về phía trước.
Ta cũng không có ấn tượng tốt gì đối với nhân tộc, tuy rằng Lữ Chi Lương cùng Tiếu Phi Vũ đều là người, nhưng trong lòng ta, đám người tu đạo bọn họ dù sao vẫn là khác với phàm nhân bình thường, càng giống như là đồng loại hơn.
Nói dễ hiểu một chút, thế gian này Nhân tộc ở trong mắt ta chỉ có hai loại, một loại là đạo sĩ của Bảo Linh Quan, còn một loại khác, đó là tiểu nhân âm hiểu năm đó khinh ta nhục ta cướp đoạt Giao nhân lệ của ta.
Mà đạo sĩ của Bảo Linh Quan đều ở Long Hổ Sơn, mỗi một phàm nhân ta nhìn thấy lúc này, đều không thể khiến ta sinh ra tín nhiệm.
Lại đi lên phía trước một đoạn, con đường này có một ngôi miếu hoang, sắc trời đã tối, ta cũng chuẩn bị qua đêm ở đây.
Bắt một con thỏ hoang bỏ lên lửa nướng, thịt thỏ nướng đến thơm nức, da vàng ánh giòn rụm, dầu nhỏ giọt, ngoài cửa khép hờ bỗng nhiên truyền đến tiếng người.
“Ta đã nói có mùi thơm, ngươi xem…” Một giọng nam trẻ tuổi từ xa mà đến, “Ta ngược lại muốn nhìn xem là đồ ngốc nào không sợ chết như vậy…”
Cửa gỗ vốn là lung lay sắp đổ bị người đẩy ra một cách thô bạo, hai quái nhân mặc áo choàng* xuất hiện ở trước mặt ta.
(*斗篷.)

Tên đi đầu cởi mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt hiện rõ dấu vết hóa hình, không, phải nói là ngoại trừ thân thể, đầu của gã căn bản vẫn là nguyên hình, cũng không hóa thành hình người.
“Là một tên tiểu bạch kiểm.” Nam nhân mang theo khuôn mặt của lươn biển giơ tay lên, từ dưới áo choàng giơ lên một thanh chùy sắt cực lớn.
Ta chậm rãi đứng dậy, thầm tụ lực.
Đi xa như vậy, trốn đến trong núi, thế nhưng còn có thể gặp được cùng tộc, ta đây rốt cuộc là vận khí gì?
Mặt lươn biển xoay chùy sắt muốn đi lên, ta nhảy lùi một bước, gọi Tê hà từ trong thân thể ra,
“A…” Một tên khác vóc dáng nhỏ xinh hơn, thân hình mặc áo choàng vẫn luôn tránh ở sau lưng lươn biển run lên, trong cổ họng phát ra một âm tiết ngắn ngủi mỏng manh.
Ta híp híp mắt, cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.
“Ồ? Xem ra còn có chút lợi hại.” Mặt lươn biển lại lỗ mãng vọt tới đây, cẩn thận lượn vòng quanh người ta.
Đầu gã như hạc trắng, miệng vừa mảnh vừa dài, đôi mắt giống như hai viên đậu nành, nhìn lâu liền có chút buồn cười.
Ta không nhịn được, khóe miệng hơi giơ lên, gã đột nhiên hét lớn một tiếng, lại là tìm đúng thời cơ này giơ chùy sắt liền nhào tới.
Nhưng nhào được một nửa, một sợi khói xanh vọt ra từ sau lưng gã, vòng một vòng quanh người gã, khóa gã lại giống như xiềng xích.
Hai mắt của Mặt lươn biển đảo một cái, ngay cả giãy giụa cũng chưa liền hôn mê, đổ ập xuống chân ta.
Sau khi gã ngã xuống, từ sau lưng lộ ra một thân hình nhỏ xinh.
Diện mạo của đối phương vẫn giấu dưới mũ trùm, chỉ có hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn là lộ ra ngoài, trong tay bưng một lư hương tinh xảo, khói xanh giống như vật sống chính là bay ra từ đó.
Hô hấp của mặt lươn biển đều đặn bằng phẳng, cũng không cần lo lắng về tính mạng.
Ta nhìn mặt lươn biển ngủ đến giống như lợn chết, lại nhìn người mặc áo choàng lặng im không một tiếng động ở đối diện.
“Lâu ngày gặp lại, không lộ mặt thật cho ta sao?” Vừa rồi đối phương phát ra âm thanh trong lúc vô ý, ta liền có suy đoán mơ hồ, lúc sau chẳng những nàng không công kích ta, còn xung đột nội bộ* đánh ngất mặt lươn biển, ta lại càng chắc chắn.
(*Nguyên văn 窝里反 oa lý phản.)
“Mặc Tước.”
Nếu nàng đã có thiện chí, ta đây cũng khách khí một chút, thu Tê Hà vào trong cơ thể.
Người áo choàng nhỏ xinh kia run lên, duỗi tay gỡ mũ trùm của mình xuống.
Mười năm đối với phàm nhân mà nói là một đoạn thời gian khá dài, nhưng đối với Giao nhân mà nói, căn bản sẽ không để lại dấu vết của năm tháng.
Quy luật “cơ bản” này dường như cũng không áp dụng ở trên người Mặc Tước…
Sắc mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc, hai má lõm sâu, môi khô quắt, cả người thoạt nhìn tiều tụy lại suy yếu, khiến ta khiếp sợ nhất là, tóc cùng lông mi của nàng đều biến thành màu trắng, thoạt nhìn, giống như một lõa phụ nhân gần đất xa trời.
“Huynh trưởng, có khỏe không?” Giọng nói nàng khàn đặc, lên xuống từng chữ đều lộ vẻ khó khăn.
Ta nhìn nàng một lúc lâu, bước qua thân người không có động tĩnh gì dưới đất, đi thẳng đến trước mặt nàng.
“Thật sự là ngươi…” Ta không nghĩ tới sẽ lại nhìn thấy nàng, còn là dưới tình huống thế này.
Đến lúc này ta mới phát hiện, những cảm xúc bị đè nén kia cũng không phải vì thời gian mà phai nhạt, chúng nó giống như mây sấm ngày hè, cất chứa, dồn nén, một ngày nào đó sẽ phát ra uy lực kinh người.
“Chát”, Một cái tát thật mạnh đánh vào trên mặt nàng, cũng đánh mặt nàng lệch qua một bên.
“Ngươi không có tư cách gọi ta là huynh trưởng.”

Ta đã từng tin vào nàng, nàng phụ lại tín nhiệm của ta đối với nàng.
Tuy rằng phản bội kia không đau bằng Linh Trạch cho ta, nhưng phiền lòng như nhau.
Hô hấp của nàng hơi dồn dập, dùng lòng bàn tay lau đi vết máu bên khóe môi, cười với ta.
“Phải, Mặc đại nhân.”
Ta nhớ đến lời của đám người tiều phu nói lúc trước, trong núi có đại yêu ăn thịt người, chẳng lẽ chỉ chính là Mặc Tước cùng mặt lươn biển?
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Lúc ta bị khắc Dẫn lôi chú, cột vào đá ngầm trên biển, nàng còn ở Bắc Hải, vì có thể ở lại bên cạnh Tử Vân Anh, vì không muốn trở lại cuộc sống lúc trước, ruồng bỏ ta ruồng bỏ đến yên tâm thoải mái.
Hiện tại mới qua mười năm, dung nhan nàng già nua, thân hình tiều tụy, thậm chí bộ dạng thoạt nhìn còn không bằng ở Dạ giao tộc năm đó.
Mặc Tước đi vài bước đến bên đống lửa, khi ánh lửa chiếu đến khuôn mặt nàng, rọi ra chút màu sắc ấm áp trên da thịt tái nhợt của nàng.
Nàng thở ra một hơi, cả người đều thả lỏng.
“… Sau trận chiến của mười năm trước, một mình Linh Trạch trở về Bắc Hải, A La Tàng dẫn theo tàn binh lui đến trên bờ, chỉ không thấy bóng dáng của GIáng Phong, ta liền biết sống sót nhất định là ngươi.” Giọng điệu nàng thong thả, “Ngươi cao chạy xa bay, sẽ không trở lại nữa.”
Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ này của nàng thật sự khiến ra dâng lên quá nhiều nghi vấn.
Ai biến nàng thành như vậy? A La Tàng, hay là một người khác?
Sương mù màu đen tràn ra từ trong thân thể ta, kề sát mặt đất giống như cái bóng, vòng đến bên cạnh Mặc Tước, hóa thành hung khí vô cùng bén nhọn.
Ta trầm giọng, không chút che dấu nguy hiểm của mình: “Ta hỏi ngươi lần nữa, vì sao ngươi ở chỗ này? Nếu như ngươi không muốn trả lời, liền vĩnh viễn không cần trả lời.”
Sương đen vốn vô hình, lúc này tụ thành thực thể, biến thành xúc cảm giống như đồ sắt ngọc thạch, thong thả xoay tròn tới gần.
“Động tác của ta quá nhiều, không qua được tra xét, ngươi mất tích không lâu, ta liền bị Bắc Hải Vương tra ra ngọn nguồn.” Mặc Tước nhìn ta, trên mặt hoàn toàn không có sợ hãi, “Tướng quân tự mình hành hình…”
Nàng chậm rãi cởi áo choàng, lộ ra áo bào cùng màu bên trong, động tác trên tay không ngừng, kéo cổ áo, cho ta xem vị trí chính giữa ngực nàng.
Đó là một vết thương hình tròn chỉ có thể dùng dữ tợn để hình dung, đen ngòm không thấy đáy, máu thịt xung quanh đều bị lật lên, da thịt xanh trắng trải rộng đốm đen, Cả lồng ngực nàng gần như đều hư thối, dường như vết thương kia đang chậm rãi ăn mòn thân thể nàng.
“Bọn họ ném ta ra khỏi mái vòm, mặc ta tự sinh tự diệt, nhưng ta lại không chết.”
Vết thương của nàng đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, theo huyết mạch lan rộng đến xương cốt tứ chi, sau khi ánh sáng này xuất hiện, sắc mặt nàng có thể thấy bằng mắt thường trở nên càng kém.
“Ngươi dùng cái gì?” Ta có chút chán ghét mà nhíu mày.
Thương nghiêm trọng như vậy, nàng tuyệt đối không thể sống sót, mà hiện tại nếu nàng còn sống, nhất định là dùng thủ đoạn phi thường gì.
Mặc Tước phủ áo lại, cười với ta: “Bọ xác* biển sâu.
Nó duy trì tính mạng của ta, lại hút máu thịt của ta mà sống.”
(*尸鳖.)
Bọ xác biển sâu, ăn thối rữa mà sống.

Loài cá chỉ cần bị nó ký sinh, sẽ chậm rãi biến thành con rối của nó, giống như xác sống.
Mặc Tước vì mạng sống thế nhưng để cho đồ vật ghê tởm như vậy ký sinh, ta nhất thời cũng không biết mình và nàng ai thảm hơn ai.
Ta lại hỏi nàng: “Ngươi cùng mặt cá chình sao lại thế này? Ngươi nương nhờ Hắc giao?”
Nếu đại yêu là Hắc giao, ta đây tiếp tục ở lại thật sự có chút không ổn.
“Hiện tại hắn đã không còn là Hắc giao nữa.” Mặc Tước nhìn ta nở nụ cười cổ quái, “Gã dùng cấm thuật hóa rồng, không ngờ bị Bắc Hải Vương cắt ngang, hiện tại cấm thuật phản phệ, đã thành Ma Long.
Hiện tại mỗi ngày đều phải ăn máu thịt mới mẻ, bằng không sẽ phát cuồng nổi điên…”
Vừa nghe được nơi này là địa bàn của A La Tàng, lòng ta thầm kêu hỏng bét, xoay người liền đi ra ngoài.
Lời của Mặc Tước vọng ở sau lưng: “… Ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để cho gã phát hiện.”
Đi mấy dặm trong rừng, ta không dám dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, chỉ muốn mau chóng đi ra khỏi cánh rừng này.
Chống cây nghỉ tạm, trong tầm mắt đều là một dạng đại thụ, một dạng lá vàng.
Ta thở hổn hển, nhảy xuống một cây đại thụ phía dưới, khóe mắt liếc đến một góc mái hiên, mắt chợt mở to, trong hoảng sợ cả người lệch qua, có vẻ chật vật mà rơi xuống dưới đất,
Đập vào trước mắt chính là ngôi miếu hoang ta rời đi vừa nãy, ngay cả tấm bảng cũ kỹ xiêu vẹo đều giống như đúc.
Ta lui từng bước về phía sau, biết mình là trúng mê thuật.
“A La Tàng, ta biết là ngươi…” Ta nhìn quanh bốn phía, muốn tìm ra chỗ A La Tàng ẩn mình, không biết sao lọt vào trong tầm mắt, đều là gỗ mục lá khô.
“Ngươi đi ra! Có chuyện… chúng ta nói rõ ràng, dù sao cũng là quen biết đã lâu.”
Nhớ lại lời của Mặc Tước, lòng ta có chút sợ hãi, Ma Long kia sẽ không… thật sự muốn bắt ta nhét kẽ răng đi?
Ta vừa dứt lời, trong rừng đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, cuốn lên một đống lá cây ở cách đó không xa.
Lá cây càng cuốn càng cao, hiện ra hình người, A La Tàng người mặc áo giáp màu đen, tay cầm đao lớn ma khí vờn quanh đi ra từ trong lá cây rợp trời.
Một bên mặt của gã có vết sẹo năm xưa, cắt ngang mắt phải, tròng mắt hiện ra màu trắng, không chiếu ra được bất luận hình ảnh gì, hẳn là mù.
Lần đầu tiên thấy gã ta còn chưa thấy vết sẹo này, không phải bị trong trận chiến mười năm trước, chính là bị trong mười năm này.
Ngũ quan của gã vẫn là ngũ quan lúc trước, mặt mày lại mang theo sát khí âm u, khiến người không dám nhìn thẳng.
“Mười năm này, ngươi nhưng khiến ta tìm thật khó a.”
Lúc gã nói ra chữ thứ nhất cách ta còn có mấy trượng, nói đến chữ cuối cùng, người đã đứng trước mặt ta bóp cổ ta.
“Ta chờ đợi ngàn năm, thật vất vả hồi sinh Xích chủ, thế nhưng đều bị phế vật ngươi làm hỏng!” Khói đen đặc sệt lao ra từ trong thân thể gã, “Ngươi nói ta phải xử lý ngươi thế nào mới tốt đây?”
Ta bị gã bóp cổ, dần dần hít thở không thông, mười ngón tay liều mạng cào cấu, tay trên cổ lại không chút sứt mẻ.
“Ma chủ, cứ giết y như vậy, có phải quá lãng phí rồi hay không.” Mặc Tước thong thả đi ra từ trong miếu hoang, nói bằng giọng khàn khàn.
A La Tàng liếc mắt nhìn qua, ánh mắt tàn ác đến cực điểm: “Ngươi có chủ ý càng tốt hơn?”
“Hiện tại chúng ta là kẻ địch của Bắc Hải Vương, chỉ có giết hắn, chúng ta mới xem như thật sự báo thù cho Xích chủ.
Người cũng có thể nhờ vào đó trở thành vua mới của Bắc Hải.” Mặc Tước dừng lại, “Y là sự lựa chọn tốt nhất.”
A La Tàng híp híp mắt, nhanh chóng hiểu ra ý đồ của nàng.
“Ngươi muốn ta mượn tay y giết chết Linh Trạch?”
Ta nhìn chằm chằm Mặc Tước, muốn bảo nàng câm miệng, cổ họng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ta hối hận, hối hận vừa rồi chỉ cho nàng một cái tát, ta hẳn là nên thọc một đao giết chết nàng.

Mặc Tước nói: “Y dễ dàng tiếp cận Bắc Hải Vương hơn chúng ta, ma chủ gieo ám chỉ trong cơ thể y, khiến y bất tri bất giác làm việc cho chúng ta.”
A La Tàng rất có hứng thú mà lại dời tầm mắt xuống khuôn mặt ta, nhìn chăm chú một lúc, cất giọng cười ha hả.
“Thật sự là diệu a! Diệu chiêu như thế, chỉ vừa nghĩ đều cảm thấy sảng khoái!” Dứt lời, gã ném ta xuống dưới đất, ngón tay vận chuyển ma khí quanh thân, chậm rãi tới gần phía ta.
Cổ họng đau đớn kịch liệt, ta sợ hãi mà không ngừng lùi về sau, dùng cả tay lẫn chân muốn trốn khỏi sương đen ùn ùn kéo tới.
“Vừa rồi ta đã cảm giác được, trong cơ thể ngươi có tâm ma.
Chỉ là ngươi vẫn luôn đè xuống, mới không hoàn toàn thành ma.
Để ta giúp ngươi một phen.”
Ma khí quấn quanh lấy ta, bao ta lại giống như kén ve.
Ta bị nhốt trong một hình cầu màu đen thật lớn, không có ánh sáng, cũng không có âm thanh.
“Thả ta… đi ra ngoài!” Ta gọi Tê Hà chém mạnh vào ma khí màu đen, những ma khí đó chỉ tán loạn một cái chớp mắt, sau đó lại nhanh chóng tụ lại, hơn nữa theo Tê Hà chui vào trong cơ thể ta.
Ta sợ hãi buông tay, nhưng Ma khí lại không ngừng xâm nhập, ngược lại càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai tay ta, toàn bộ da thịt trên người ta đều đã nhuộm thành màu đen.
Tâm ma bên trong vẫn luôn được khống chế hoàn toàn bùng nổ, ta quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt lên trời kêu gào thống khổ, thân thể đều giống như phải bị ma khí cuồn cuộn xé rách.
Cứu ta… cứu mạng…
Ai tới… mau cứu ta…
Vì sao cho dù ta kêu cứu thế nào, cũng chưa từng có ai tới cứu ta?
Vì cái gì không cứu ta?!
Oán hận cuồn cuộn, dục vọng giết chóc tối tăm tràn ngập toàn thân.
“Giết… giết…” Ta ôm lấy đầu căng đau, trên mặt nước mắt và nước mũi giàn giụa.
“Như vậy mới đúng, này mới là bộ dạng ngươi nên có…” Ma khí từ hình cầu tụ lại thành nửa hình người, kéo cái đuôi giống như phần thân dưới tiến đến bên tai ta, “Hiện tại…”
Đúng lúc này, hình cầu đột nhiên nổ tung, Ma khí tứ tán, ta bị ánh sáng chợt xuất hiện đâm đến mắt mở không ra, hai mắt nhắm chặt nghe được bên tai vang lên một tiếng lại một tiếng rồng ngâm.
Ta chống hai tay xuống đất, mồ hôi không ngừng trượt xuống từ thái dương, cố gắng làm cho mình không mất đi ý thức.
Trong tầm mắt lúc sáng lúc tối, giống như xông vào một luồng trắng cực hạn.
Ta thở gấp, dồn lực rống lên: “… Linh Trạch!”
Mạt trắng kia lướt đến trước mặt ta, bế bổng cả người ta lên.
Ta ném nguyên một hộp phù chú trong túi càn khôn về phía Ma khí dày đặc nhất, miệng hô: “Đi!”
Linh Trạch gần như là trong nháy mắt ta hô lên chữ “đi” liền nhảy ra ngoài, phía sau lần lượt vang lên tiếng sấm nổ, xen lẫn gào thét của Ma long, nghe đến lòng người run rẩy.
Ta ôm chặt Linh Trạch, móng tay sắc nhọn không tự chủ mà dùng sức, đâm vào máu thịt hắn.
Quần áo trắng tuyết dần nhiễm màu đỏ tươi, hắn lại không nói tiếng nào, giống như không cảm thấy.
“Linh Trạch… Linh Trạch…”
Ta dựa sát vào người hắn, dùng má cọ cọ hắn, thông qua gọi tên hắn khiến ta cảm thấy an lòng.
Ta có dự cảm, lần này cho dù bế quan một trăm năm, chỉ sợ đều khó có thể xua tan Ma khí trong cơ thể ta..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.