Bí Quyết Dưỡng Phượng

Chương 3:




Từ sau khoảnh khắc đó, đại sơn kê không còn cùng Trọng Cát nói nói thêm một câu nào nữa. Trọng Cát hỏi nó có tên hay không, rốt cuộc là có phải từ trên trời rớt xuống hay không vân vân, nó một chữ cũng không trả lời, chỉ thỉnh thoảng dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn Trọng Cát, rồi sau đó lập tức chuyển tầm nhìn đi chỗ khác, hoặc nhắm mắt lại. Trọng Cát đành phải tiếp tục gọi nó là sơn kê.
Trọng Cát luôn luôn cho rằng làm một con hồ ly tốt phải nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã hứa là phải dưỡng con sơn kê này thật tốt, thì nhất định phải tận tâm đối đãi với nó. Nó không biết sơn kê thích ăn cái gì, hỏi sơn kê, sơn kê cũng không trả lời. Nó liền nhổ về đủ loại cỏ dại, tìm về đủ loại quả dại và hạt giống cây cỏ dại đặt trước mặt sơn kê, sơn kê lúc đầu dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn nó, về sau nhìn cũng không thèm nhìn, hơn nữa một miếng cũng không thèm ăn, chỉ thỉnh thoảng uống vài ngụm nước trong đặt ở trước mặt.
Trọng Cát cảm thấy được thịt trên người sơn kê mỗi ngày một ít đi, đau lòng không thôi. Sơn kê không chịu ăn gì, cũng không chịu động đậy, Trọng Cát sợ nó ở trong động oi bức không tốt, đành phải mỗi ngày đều biến thành hình người lôi cái cánh của sơn kê, hì hà hì hục mà kéo nó ra ngoài sơn động, để cho nó phơi nắng một lát, rồi tới chạng vạng, lại hì hà hì hục lôi nó trở vào trong động.
Cứ như vậy mà qua mười ngày, sơn kê vẫn không ăn bất cứ thứ gì, không nói lời nào, ngay cả nhìn dường như cũng chẳng thèm nhìn Trọng Cát một cái.
Chủ nhân trước kia của sơn kê, nhất định là thần tiên, cho nên nó cảm thấy trở thành gà của con hồ ly như thế này, sẽ làm mất đi thân phận của nó. Trọng Cátsuy đoánnhư thế, nó như thường lệđưa một cái chân trước ra nâng thân thể sơn kê lên, thận trọng nói: “Sơn kê, ta sẽ luôn luôn đối tốt với ngươi.”Sơn kê vẫn không nhúc nhích, cũng không để ý nó.
Sáng hôm nay, Trọng Cátnhư thường lệ biến thành hình người, lôi sơn kê ra ngoài hang động nằm giữa một bụi cỏ mềm mại phơi nắng. Sau đó lại biến thành hình dáng hồ ly, đi đi về về (giống con cua đồng)ngậm quả dại và hạt giống cây cỏ đặt ở trước mặt sơn kê. Rồi sau đó nó lại lẻn vào trong bụi cây, phát hiện một quả màu đo đỏ, vừa mới ngậm vào trong miệng, bỗng nhiên lớp lông sau cánh cổ bị túm lên, bị xách lên giữa không trung.
Bốn cái chân cứ đạp loạn xạ, Trọng Cát liều mạng giãy giụa, bỗng nhiên rơi vào trong lòng ngực ấm áp, một bàn tay sờ sờ đầu của nó, rồi có một thanh âm cười tủm tỉm nói: “Ngoan, đừng sợ.”
Người ôm lấy Trọng Cát, là một thanh niên trẻ tuổi vận trường bào màu ngọc bích, hai mắt hắn cười cong cong lại: “Ngoan, ta không phải người xấu, ta thần tiên trên thiên đình, tên là Bích Hoa Linh Quân, ngươi là ấu hồ của thiên thực hồ, hẳn là có thể hóa thành hình người, cũng biết nói chuyện, nói cho bản quân biết, ngươi tên là gì?”
Sự sợ hãi của Trọng Cátdần dần được bình ổn lại, cảm thấy người đang ôm mình đây trên cơ thể quả nhiên có tiên khí tinh khiết trong trẻo đặc biệt nồng đậm.
Hắn thật là thần tiên, thần tiên không phải nên ở trên trời sao không? Vì cái gì lại vào trong ngọn núi này? Chẳng lẽ, hắn là chủ nhân trước kia của sơn kê, đến tìmsơn kê?
Trọng Cát bỗng nhiên có chút sợ hãi, nó cẩn thận mà nhả cái quả đang ngậm trong miệng ra rồi đưa hai chân trước lên, ôm thật chặt, rồi mới nhỏ giọng đáp lại: ‘Ta tên là Trọng Cát, vẫn ngụ trên ngọn núi này. Ngươi là thần tiên, đến nơi này làm gì?’
Thần tiên dịu dàng mà vuốt ve lớp lông của Trọng Cát: ‘ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, đúng lúc thì nhìn thấy ngươi. Tiểu hồ ly, bản quân cảm thấy được ngươi rất có tiên duyên, lại có tiên căn, ngươi có muốn cùng bản quân quay về thiên đình hay không? Trên thiên đình chơi rất vui, ở trong phủ đệ của ta, ta có thể dạy ngươi tu tiên, không cần vất vả như ở thế gian, cũng không cần trải qua thiên kiếp, vừa tiêu dao vừa tự tại, ngươi có nguyện ý hay không?’
Trọng Cát lập tức lắc đầu.
Thần tiên thở dài: ‘ngươi không muốn, bản quân cũng không miễn cưỡng ngươi.’ Dường như rất lưu luyến lại vuốt ve bộ lông của Trọng Cát vài cái, rồi mới thả nó xuống mặt đất.
Trọng Cát lập tức biến thành hình người, nó từng nghe các trưởng lão nói, nếu có duyên gặp được thần tiên, nhất định phải biến thành hình người, như vậy biểu thị được sự cung kính.
Thần tiên mỉm cười vỗ vỗ đầu của nó: ‘biến thành hình người cũng thật đáng yêu.’ lại nhìn nhìn cái quả trong tay nó, ‘ngươi thích ăn loại quả dại này sao?’
Trọng Cát lắc đầu: “Không phải, ta dưỡng một con sơn kê, quả này là nhặt về cho nó ăn.”
Thần tiên cười khanh khách nói: “A? Ngươi dưỡng sơn kê? Hồ ly dưỡng gà, thật đúng là thú vị, thú vị.”
Trọng Cát cúi đầu, hai cái tai hồ ly trên đỉnh đầu hơi hơi dựng thẳng lên: “Nhưng mà nó không thích ta, không để ý tới ta, vẫn không chịu ăn bất cứ thứ gì. Đúng rồi, ngươi là thần tiên, ngươi có biết sơn kê thích ăn thứ gì hay không?”
Thần tiên sờ cằm nói: “Bản quân thật ra chưa từng dưỡng qua sơn kê, trong thiên đình dường như cũng chưa có ai dưỡng qua, cho nên ta cũng không quá rõ.”
Trọng Cát nói: “A? Nhưng mà con sơn kê mà ta dưỡng chính là từ trên trời rơi xuống, bộ dáng so với sơn kê bình thường rất không giống nhau, vừa lớn lại vừa sặc sỡ, hẳn là con thần kê.”
Thần tiên có chút hứng thú mà nhíu mày: “Thần kê? Ngươi có nguyện ý đưa bản quân đi xem con sơn kê của ngươi hay không?”
Trọng Cát dẫn thần tiên ra khỏi rừng cây, chỉ vào vị trí hang động của mình nói: “Ngươi xem, cái con đang nằm ở đằng đó, chính là sơn kê ta nhặt về, rất lớn lại rất sặc sỡ nữa, nó không ăn gì hết, cho nên bây giờ có chút gầy.”
Thần tiên nhìn con sơn kê kia một lát, lại cúi đầu nhìn Trọng Cát: “Ngươi.... Nhặt được nó ở chỗ nào?”
Trọng Cát nói: “Ngay trong rừng cây, trên trời sét đánh, nó rơi xuống đây.”
Thần tiên lại nhìn nhìnnó: “Ngươi vì cái gì nghĩ rằng, nó là con sơn kê hả?”
Trọng Cátchớp mắt mấy cái: “Chẳng lẽ nó không phải sơn kê?”
Thần tiên khẽ cười nói: “Nó đương nhiên không phải sơn kê, nó là phượng hoàng.”
Trọng Cátgiữ chặt cái quả trong tay, choáng váng.
Phượng hoàng, đó là vua của trăm loài chim, là thần điểu, không phải thần kê, lại càng không phải là sơn kê.
Hèn chi nó lớn như vậy, hèn chi nó sặc sỡ như vậy.
Thần tiên nói: “Phượng hoàng đều rất tự ái, cho nên khi tinh thần nó sa sút như thế, thì thà rằng bị xem nhưsơn kê, cũng không nguyện thừa nhận mình là phượng hoàng. Ngươi vẫn gọi nó làsơn kê, khó trách nó không để ý tới ngươi.”
Hai cái tai Trọng Cát lại dựng thẳng lên, cúi đầu thật thấp.
Thần tiên lại vỗ vỗ đầu của nó: “Nhưng mà đừng lo, hồ ly như ngươi làm sao lại dưỡng gà, dưỡng một con phượng hoàng cũng không tồi, rất có tiền đồ.”
Trọng Cát ngẩng đầu nói: “Ta, ta vẫn có thể dưỡng nó sao?”Phượng hoàng là thần điểu rất kiêu ngạo, sao có thể để cho một con hồ ly dưỡng.
Thần tiên híp mắt mỉm cười nói: “Vi cái gì không thể, vạn vật chúng sinh đều bình đẳng, cũng không có phân cao thấp, ngươi đã nhặt được nó, cứu nó, bây giờ còn đang tận tâm mà chăm sóc nó, nó chính là phượng hoàng được ngươi dưỡng. Ừhm, phượng hoàng, bản quân thật cũng có dưỡng một con, tuy rằng tính khí so với cái con mà ngươi dưỡng hẳn là kém nhau rất nhiều, nhưng cùng là phượng hoàng, vẫn là có chút điểm chung.”Thần tiên tìm kiếm trong tay áo, lấy ra một quyển sách, đặt vào trong tay Trọng Cát, “Đây là một quyển dưỡng phượng hoàng mà bản quân tâm đắc viết ra, đại khái sẽ giúp được ngươi một chút.”
Trọng Cát cầm lấy sách, ngây ngốc mà nhìn thần tiên, thần tiên lại sờ sờ đỉnh đầu của nó: “Ôi, con tiểu hồ ly này thật đáng yêu, đáng tiếc không chịu theo bản quân quay về thiên đình, ưhm, tình cờ gặp được ngươi, xem như ngươi và ta có duyên, như vậy đi, ta lại tặng cho ngươi thứ này.”Thần tiên lại lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó đưa đến trước mặt nó, “Đây gọi là linh phù (*lá bùa chú) ngươi cầm lấy đi, nếu khi nào gặp nguy nan gì, chỉ cần xé nó ra, bản quân sẽ nhanh chóng chạy đến giúp ngươi.”
Trọng Cátnhận lấy linh phù, mang theo sách, nói tạ ơn, thần tiên nói rằng hắn còn có chuyện quan trọng, hóa thành một đạo tiên quang, biến mất không thấy đâu nữa.
Trọng Cát đi đến trước động, ngồi xổm xuống bên người phượng hoàng, sờ sờ lông vũ của nó: “Hoá ra, ngươi là phượng hoàng.”
Phượng hoàng mở đôi mắt đen láy ra, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
Trọng Cát thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta không biết ngươi là phượng hoàng, cứ gọi ngươi là sơn kê mãi. Từ nay về sau, ta sẽ dựa theo phương pháp dưỡng phượng hoàng, một lần nữa nuôi nấng ngươi thật tốt.”
Thân thể phượng hoàng bỗng nhiên động đậy, sau đó lại nhắm hai mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.