Bí Mật Nơi Góc Tối

Chương 4: Bạn cùng bàn tạm thời (4)




Liên quan đến cụm từ bạn cùng bàn này, từ xưa tới nay rất luôn mập mờ.
Mỗi một lớp đều sẽ có một đôi bạn cùng bàn có cảm tình với nhau, chuyện tình cảm trong những năm tháng tuổi trẻ vội vã, cũng hệt như phù vân thoáng qua. Nhiều năm sau, Đinh Tiễn vẫn nhớ cảnh tượng lúng túng khi mỗi bạn học trong lớp dẫn theo người yêu đến buổi họp mặt. Nhưng lại chẳng ngờ rằng, càng lúng túng hơn chính là cô cùng Chu thiếu gia ngồi bên cạnh này.
Có điều, chuyện này để sau hẵng nói.
Từ sau đêm đó, hai người chính thức trở thành “bạn cùng bàn tạm thời”. Đinh Tiễn lén quan sát từ quang minh đến âm thầm, phát hiện người này có thể thi được sáu trăm bảy là học thần thật, trong giờ học thì đọc sách gì đâu, ra tiết thì dựa lưng vào ghế tán gẫu cùng bạn, sau khi tan học lại chơi bóng, đến buổi tối tự học làm xong bài tập thì lại tiếp tục đọc sách.
Sách Chu Tư Việt đọc rất lộn xộn, cái gì cũng có cả, vi diệu nhất là Đinh Tiễn từng thấy trên bàn cậu ta đặt một cuốn sách tiếng anh —— “Fancy Coffins to Make Yourself”*.
(*Cuốn sách được Dale Power mô tả kỹ cách khám phá và lắp đặt quan tài kèm theo hình ảnh có màu cùng hướng dẫn chi tiết.)
Cô lặng lẽ nhớ kỹ cái tên, tối về giở từ điển kiểm tra mới biết cuốn sách kia tên là, Tự Thiết Kế Quan Tài Trong Mơ Của Mình.
Ngày hôm sau, cô lại thấy trên bàn cậu ta có cuốn “Nhân Gian Mỹ Vị”.
Không ngờ cậu ta còn mê ăn uống.
Chu thiếu gia kiến thúc uyên thâm, dĩ nhiên đầu óc không phải để người phàm như Đinh Tiễn có thể hiểu được.
“Nhân Gian Mỹ Vị” đã được xem một nửa, cứ để mở sách ở trên bàn như thế, Đinh Tiễn lặng lẽ dịch qua xem, lập tức bị đoạn đầu tiên làm cho mắc ói.
“Trong một trấn nhỏ ở Anh quốc, có một thời gian thịnh hành một loại phô mai rất đặc sắc, người ăn vào rồi sẽ nhớ mãi không quên mùi vị đó, thế nên rất thường xuyên đến tiệm nhỏ ấy, nhưng không lâu sau, tiệm nhỏ kia bị niêm phong kiểm tra, trên cửa dán một tấm thông báo, trong phô mai có trộn nước tiểu của thiếu nữ, nên mới khiến cho vị nó trở nên đặc biệt.
Lập tức tất cả mọi người đều nôn mửa không ngừng.
Nhưng mấy ngày sau, mọi người lại rất thèm cái vị khai kia, có muốn dừng cũng không được.”
Suýt nữa Đinh Tiễn đã nôn ọe cả ra, cô chán ghét dùng hai ngón tay nắm lấy một góc trang giấy lật qua, cứ như cả cuốn sách này đều dính nước tiểu thiếu nữ vậy.
Trang sách lặng lẽ lật một cái ở trên không trung, bỗng sau lưng truyền đến tiếng ho không nặng không nhẹ.
Cô nương đang làm “kẻ gian” chợt buông tay, trang sách rơi xuống vị trí cũ, từ từ quay đầu lại, chỉ thấy Chu thiếu gia hai tay đút túi dựa vào khung cửa, nửa cười nửa không nhìn cô.
Lại còn cười thế à.
Bộ mẹ cậu không dạy cậu, người dáng đẹp thì nên ít cười sao? Nếu thích cậu rồi cậu có chịu trách nhiệm không?
“Sao nào, cảm thấy có hứng với sách của tôi à?” Cậu đi đến, kéo ghế ra ngồi xuống, thờ ơ hỏi.
Đinh Tiễn nói nhỏ một tiếng, “Không.”
Dứt lời liền quay về chỗ của mình, rồi nghĩ gì đấy lại ngẩng đầu bổ sung thêm một câu: “Biến thái.”
Chu Tư Việt khẽ cười giễu, có thể đoán ra là cô đã đọc đoạn đầu tiên rồi, nhưng cũng lười giải thích thêm với cô là rốt cuộc cuốn sách này nói về điều gì. Lúc đó chỉ thấy cô gái này thật thú vị, nhất là lúc cố nín nhịn mà đối đầu với bạn, trông vui vô cùng, thế là thỉnh thoảng cậu lại không nhịn được mà trêu chọc cô.
Hơn nữa có bạn cùng bàn là cô lại rất bớt phiền, không nói nhiều không có áp lực, người cũng lạc quan vui vẻ, giải một bài toán thôi mà cũng có thể tự cười ngây ngô cả buổi, hề cứ nhìn là cậu lại cảm thấy buồn cười.
Cái đề kia từ năm cấp hai cậu đã có thể giải được rồi, thế mà đồ ngốc này còn viết kín một trang giấy nháp, nhưng kết quả lại cho ra sai, quả nhiên là ngốc.
Có điều dù chỉ là bạn cùng bàn “tạm thời”, Chu thiếu gia vẫn quyết định chỉ điểm cho cô, ngón trỏ gập lại, khẽ gõ lên mặt bàn: “Không phải, tôi nói cậu đấy, đừng có giữ thói quen cái gì cũng ghi vào vở này nữa, cứ thế sẽ bị loại khỏi lớp trọng điểm nhanh thôi.”
Con người cậu xưa nay toàn nói chuyện rất trực tiếp, không hề uyển chuyển.
Nếu là với người khác thì có lẽ còn có thể uyển chuyển được, nhưng với đồ ngốc này, chỉ sợ cậu mà uyển chuyển, cô lại không nghe hiểu.
Năm ấy Yến Tam vẫn thực thi quy chế đào thải: Kết thúc năm lớp mười, mười người chót lớp sẽ bị loại qua lớp bình thường, đây không phải để dọa người ta mà là quy củ của khóa trước. Nói là lớp trọng điểm, chẳng bằng nói là lớp trọng điểm dự bị. Đến khi số thành viên chắc chắn nằm trong khoảng bốn mươi người, kết thúc phân ban xã hội với tự nhiên, số người còn lại mới thật sự là người của lớp trọng điểm.
Đối với Đinh Tiễn mà nói thì điều này cực kỳ nguy hiểm, vì số điểm nhập học của cô chỉ xếp vị trí ba mươi tám, vị thiếu gia bên cạnh thì càng khỏi phải nói, điểm của cậu ta chỉ mới đủ qua điểm chết, có thể vào được lớp trọng điểm cũng đủ để cô mở rộng tầm mắt rồi.
Lúc trước cứ tưởng là chú Chu đút tiền, nhưng về sau cô nghe người ta nói, chỉ cần học sinh được tuyển thẳng từ trường liên cấp có thể qua điểm chết thì vào thẳng lớp trọng điểm, hơn nữa, còn sẽ không bị đào thải.
Cái quy củ chết tiệt gì vậy.
Sau đó lại nghe nói học phí trường liên cấp mười ngàn một học kỳ, có thể học ở đấy đều là con em nhà có tiền. Cũng đúng, nếu không vị thiếu gia này lấy đâu ra nhiều sách để đọc thế, thật ra cô cũng rất thích đọc sách, chẳng qua là ít khi mua thôi, mỗi lần đều là đứng ở tiệm sách đọc, đọc xong thì dè dặt trả lại chỗ cũ, rất sợ làm hư thì người khác sẽ bắt cô bồi thường.
Cô rất biết vị trí của mình, nhưng bị ta người chỉ rõ ra một cách trắng trợn như vậy, lại còn là thiếu nữ tâm tư nhạy cảm, cô không tránh khỏi khó chịu đỏ mặt, nhưng lại không muốn nhận thua, trợn tròn hai mắt nhìn Chu Tư Việt, thốt ra một câu từ kẽ răng:
“Tôi ba tám, cậu bốn năm, cậu có gì hay mà nói tôi?”
Hễ cứ quýnh quáng là cô lại rất dễ rút ngắn chữ với cứng cổ, vừa mở miệng, cái câu tôi ba tám cứ thế bật ra.
Chu Tư Việt ngớ người nhìn cô, đầu tiên là cúi đầu nín cười mấy tiếng, kết quả bạn học xung quanh đều nghe thấy, chừng mười cặp mắt đồng loạt đổ dồn về phía Đinh Tiễn, rồi lại cười thành tràng.
Chu Tư Việt quay sang cười to, vô cùng vui vẻ, lại còn gật đầu tán đồng.
Rốt cuộc Đinh Tiễn cũng sực tỉnh, xấu hổ nằm xuống úp mặt vào bàn, chỉ hận không tìm được kẽ hở nào để trốn vào.
Không biết là ai đã nói: “Tư Việt, bạn cùng bàn của mày buồn cười thật đấy.”
Đinh Tiễn làm như không nghe thấy gì, dán sát mặt vào bàn, rồi lại nghe thấy người bên cạnh nói một câu không mặn không nhạt, trong giọng còn chứa đứng sự bất đắc dĩ, “Xin lỗi, đã chê cười rồi.”
Ai cho phép cậu chê cười?
Được tôi cho phép chưa mà cậu chê cười hả, cậu có biết chê cười là ý gì không?
Các bạn học lại được một phen cười vỡ bụng.
Cho đến khi chuông vào tiết reo lên thì bên này mới chịu im lặng.
Giáo viên môn toán đi giày cao gót cộp cộp bước từ ngoài hành lang đi vào, đặt sách giáo khoa lên bàn, dịu dàng nói: “Nào, các em mở bài ba trong sách ra đi.”
Chu Tư Việt liếc nhìn Đinh Tiễn vẫn còn nằm, đỏ mặt đến tận cả cổ rồi, sao lại dễ đỏ mặt vậy chứ.
“Được rồi, không còn ai nhìn cậu đâu, học thôi.” Vừa nói cậu vừa giở cuốn Nhân Gian Mỹ Vị ra.
Đinh Tiễn lặng lẽ ngóc đầu dậy, để lộ đôi mắt trong suốt sạch sẽ, quan sát chung quanh, rồi sau đó thấy vị thiếu gia kia như cười như không nhìn cô.
Cô liếc cậu một cái rồi ngồi dậy, rút vở toán từ dưới học bàn ra, chỉ mới khai giảng mấy hôm mà vở đã chi chít chữ rồi, còn dán không ít tờ giấy xanh xanh đỏ đỏ.
Cô giáo ở trên bục giảng nhanh chóng lưu loát viết lên bảng, chữ cũng đẹp như người vậy.
“Hôm nay chúng ta sẽ học phép giao và tập hợp.”
Đinh Tiễn cầm bút lên hì hục ghi chép, thấy Chu thiếu gia không ngừng lắc đầu, khóe môi cong lên, nhưng không xen vào chuyện của cô nữa, tự giở sách trong tay mình.
Một tiết trôi qua, Đinh Tiễn lại viết đầy tập vở, chằng chịt chi chít.
Vô tình bị cô gái bàn trước trông thấy, cô ấy ngạc nhiên xoay đầu lại nói với cô: “Cậu viết nhanh thế Đinh Tiễn, mới một tiết mà cậu có thể nhớ được nhiều như vậy luôn hả?”
Vậy mới đúng chứ!
Học sinh giỏi mà thấy vở cô thì chắc gì cũng thán phục cô có thể ghi chép đầy đủ lời của thầy cô như thế.
Cô gái bàn trên tên là Khổng Sa Địch, số điểm nhập học là sáu trăm tám, hạng bốn mươi, hai cô gái ở ranh giới nguy hiểm chỉ mới gặp nhưng cứ như đã quen từ lâu, ăn nhịp với nhau, sau ba bốn lần trò chuyện đã xác định được trước mắt đối phương là bạn thân nhất ở Yến Tam.
“Đi vệ sinh với tớ nha!” Khổng Sa Địch thân thiết rủ rê.
“Được thôi!” Đinh Tiễn ngọt ngào đáp.
Thế là, hai người thân mật tay nắm tay đi nhà vệ sinh.
Dĩ nhiên, Chu thiếu gia ngồi cạnh thấy hết quá trình lại không cách nào hiểu nổi, tổng cộng cùng lắm chỉ mất ba phút từ một câu “cậu chép nhanh thật đấy” cho đến “cùng đi vệ sinh”, vậy mà mấy cô gái này lấy đâu ra thân mật như thế vậy.
Có điều cậu cũng không muốn hiểu.
Tống Tử Kỳ ngồi cùng bàn với Khổng Sa Địch cũng không hiểu, nghi ngờ quay đầu lại hỏi, “Có phải não của bọn con gái rất đơn giản không?”
Chu Tư Việt duỗi thẳng chân, dựa ra sau lưng ghế, chân đạp vào ghế trước đè lên đè xuống, cúi đầu lật sách trong tay, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Người khác thì không dám nói.” Rồi cậu ngẩng đầu, hất cằm chỉ vào chỗ của Đinh Tiễn, “Có điều chắc chắn đồ ngốc này không có não, chỉ toàn rễ không.”
Tống Tử Kỳ ngạc nhiên nhìn cậu, “Hiểu rõ thế à, không phải mày thích nó rồi chứ?”
Chu Tư Việt vớ đại cuốn sách trên bàn ném qua, vừa chế nhạo lại buồn cười đáp, “Thích cô ta? Còn không bằng tao thích mày.”
Tống Tử Kỳ nghiêng đầu né, cuốn sách rơi bịch xuống đất: “Được đấy được đấy.”
Chân dài của Chu Tư Việt xuyên qua gầm bàn, đạp vào ghế cậu ta, “Cút.”
Tống Tử Kỳ tự giác nhặt sách lên, để lại cho cậu: “Vừa rồi Tưởng Trầm rủ tan học chơi bóng.”
“Ừ.”
Tống Tử Kỳ nằm nhoài lên bàn cậu, lại hỏi: “Hai bọn mày vẫn chưa từ hôn à?”
“Chưa.” Chu Tư Việt lạnh nhạt đám.
“Vậy mày có từ không thế?”
“Ừ.” Giọng kiên định vô cùng, lại lật sách qua trang mới, cứ như chỉ là câu hỏi đơn giản có ăn cơm hay không.
“Cũng đúng, nhìn là biết cô ta không phải là mẫu người của mày rồi, nói thật, tao cảm thấy con nhóc này không đáng ghét như hôm gặp ở nhà mày, chủ yếu là mẹ nó thôi, thật ra nó cũng đáng yêu mà, mày xem nó vừa nãy đấy.” Thế là học dáng vẻ của Đinh Tiễn, uốn giọng kêu: “Tôi ba tám, đáng yêu lắm, ngốc nghếch lắm.”
Có điều lần này không ác ý thật.
Kết quả vừa dứt lời đã nhìn thấy Đinh Tiễn và Khổng Sa Địch tay trong tay đứng ở cửa, cô gái này một giây trước còn đang cười, một giây sau vừa thấy cậu ta đã sầm mặt.
Tống Tử Kỳ lúng túng quay đi chỗ khác.
Đinh Tiễn buông tay Khổng Sa Địch, tỉnh bơ kéo ghế ngồi vào chỗ.
Sau đó dời toàn bộ sách và đồ dùng của Chu Tư Việt sang bên kia, rồi lại nhích bàn của mình ra một chút, để hỡ khe trống ở giữa, cứ như đang vạch rõ giới hạn với cậu vậy.
Sau đó lại kéo ghế sang bên kia, chắc chắn không đụng vào thứ gì của Chu Tư Việt,  mới yên tâm hài lòng tiếp tục thân thiết thảo luận chuyện ghi chép với Khổng Sa Địch.
Chu Tư Việt biết cô nàng đang giận cá chém thớt với cậu đây mà, nhướn mày cười một cái, rồi đột nhiên:
“Tống Tử Kỳ.”
Người đằng trước ngoan ngoãn quay đầu xuống, “Hử?”
Chu Tư Việt rút chân, chiếc ghế đổ xuống đất “rầm” một tiếng, lại cuộn tròn sách trong tay ném lên bàn một cái, trơ tráo không cười nói: “Lại đây, dỗ bạn cùng bàn của tao đi, dỗ được vui thì tối nay nhường mày ba quả.”
Đinh Tiễn đang thảo luận với Khổng Sa Địch chợt sửng sốt.
Hình như đầu óc cô chập mạch rồi, vì sao có trong chớp mắt, cô lại nghe thành ——
Lại đây, dỗ bạn gái của tao đi.
Người này độc thật đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.