Bí Mật Của Đông Chí

Chương 130: Thanh Thụ (2)




Phòng ở nhỏ, hai đại nam nhân cùng đứng trong phòng, quả thực giống như muốn xoay người cũng khó.
Tả Hạc vì muốn gần quan được ban lộc, nên trên đường tới nhà Thanh Thụ sống chết không chịu tới khách sạn ở, cứ muốn ở cùng nhà với anh. Lúc này nhìn thấy phòng tập thể của Thanh Thụ, mới kịp phản ứng, Thanh Thụ kêu mình tới khách sạn ở không phải vì muốn giữ khoảng cách với mình mà là điều kiện ăn ở có chút chật vật. Tả Hạc lại có chút hối hận có phải mình đã quá nóng vội rồi không?
Thanh Thụ lại không nghĩ nhiều như vậy, nếu hắn không muốn ở khách sạn thì chịu khó ở trong phòng tập thể của mình vậy. Dù sao cùng là đàn ông con trai với nhau cũng không cần để ý quá nhiều, trước kia khi chấp hành nhiệm vụ, bảy tám nam nhân chen chúc trong một cái lều nơi hoang dã qua đêm cũng không phải chưa từng có. Hơn trong nhà anh trừ bỏ giường còn có sô pha cũng có thể nằm.
“Cậu tắm rửa trước đi.” Thanh Thụ đưa dép cho hắn thay, rồi tới bếp rửa tay pha trà, nấu cơm: “Tôi đi nấu cơm, cậu muốn ăn gì?”
Nhà hàng trên trấn cũng không nhiều lắm. Quán ăn ngon nhất mấy hôm trước bọn anh vừa mới tới cửa kiểm tra, bởi vì có người báo đằng sau quán ăn này có nuôi nhốt mấy lồng thú rừng. Lúc ấy Thanh Thụ dẫn đầu đoàn kiểm tra, những người trong quán khẳng định vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt này của anh, giờ mới qua vài ngày, vẫn nên hạn chế lui tới thì hơn.
Tả Hạc nghĩ nghĩ: “Tôi không kén chọn. Có thịt là được.” Nói xong híp mắt lại từ trên xuống dưới quét mắt liếc Thanh Thụ vài cái, có thâm ý mà liếm liếm môi. (Jer: anh có cần tỏ ra đói khát con người ta như vậy không =))) mất hình tượng quá đi)
Thanh Thụ tức giận trừng hắn một cái.
Xương sườn và thịt bò lúc sáng đã sớm bỏ ra dã đông, làm thêm chút thịt gà, củ cải trắng làm rau trộn, hai đại nam nhân ăn như vậy cũng đủ rồi. Thanh Thụ từ nhỏ được Nanh Sói nuôi lớn, trước đây khi Nanh Sói mở khách sạn cũng phải tự phục vụ ba bữa cơm, Nanh Sói không thuê nổi đầu bếp, chỉ có thể mỗi ngày tự mình xuống bếp. Thanh Thụ mưa dầm thấm đất, tay nghề tuy rằng không thể nói rất tốt nhưng làm mấy món ăn bình thường đều không thành vấn đề.
Tả Hạc tắm rửa xong đi ra, Thanh Thụ vẫn còn đang bề bộn rán sườn. Trừ tiếng dầu sôi xèo xèo, trong phòng còn tràn ngập mùi đồ ăn mê người. Tả Hạc đứng ở cửa bếp nhìn vào, cảm thấy Thanh Thụ mặc quần áo rộng thoải mái ở nhà thoạt nhìn so với khi mặc đồng phục trông càng thêm… ngon miệng.
Thanh Thụ ngẫu nhiên quay lại, bị ánh mắt sáng quắc như sói đói của hắn dọa sợ, sửng sốt một chút mới chỉ chỉ bên ngoài: “Có nước trà mới pha để trên bàn. Cậu nghỉ ngơi chờ một chút, cơm sắp xong rồi.”
Tả Hạc gật gật đầu, nhưng không động đậy. Suy nghĩ thật lâu mới quyết tâm đi gặp người này, hắn luyến tiếc ra ngoài ngồi một mình.
Thanh Thụ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, càng lúc càng cảm thấy mất tự nhiên. Anh tính toán sẽ chiêu đãi Tả Hạc trước, sau đó mới cùng hắn giảng đạo lý một chút. Hai người bọn họ đều là nam nhân không nói, hơn nữa khoảng cách địa lý lại quá xa, mà thời gian quen biết nhau lại khá ngắn ngủi, trong khoảng thời gian đó, căn bản không thể hiểu biết gì về nhau, rất có thể, tâm tình kia chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Thanh Thụ không ngờ rằng gần đây biểu hiện của Tả Hạc lại quá mức trắng trợn như vậy. Chuyện này khiến cho mọi kế hoạch trước nay của anh đều bị quấy rầy. Giảng đạo lý gì đó để sau rồi nói đi, việc đầu tiên cần làm chính là tay mắt lanh lẹ giữ chặt cái vuốt sói của hắn lại, miễn cho hắn dò xét không xong liền xông tới cắn xé mình ngay cả xương cốt cũng không còn.
Tả Hạc bỗng nhiên đi tới chỗ anh, Thanh Thụ dư quang khóe mắt liếc thấy thân ảnh hắn đang tới gần, tóc gáy phía sau nhất loạt dựng đứng lên.
“Tả Hạc…”
“Huh?” Tả Hạc đứng cách không xa sau lưng Thanh Thụ, giả bộ nhìn nhìn đống ớt đỏ đã được thái sẵn trên thớt. Khoảng cách này, hắn duỗi tay ra là có thể chạm tới cần cổ Thanh Thụ, có thể khiến cho người trước mặt có một loại áp lực vô hình.
Thanh Thụ lời nói ra đến miệng lại trở thành: “…Cậu ăn được cay không?”
Tả Hạc giật giật khóe miệng: “Bỏ nhiều chút.”
Thanh Thụ khó hiểu có chút nén giận, anh vặn lửa ở mức nhỏ nhất, đẩy Tả Hạc ra khỏi phòng bếp: “Nào, nào, hai ta nói chuyện.”
Tả Hạc thả lỏng lực đạo toàn thân, để Thanh Thụ đẩy mình ra ngoài, vừa lười biếng hỏi: “Nói chuyện gì?”
Thanh Thụ ấn hắn ngồi xuống ghế sô pha, còn mình cũng ngồi xuống bên cạnh. Kỳ thật anh muốn ngồi đối diện hắn cho nó có khí thế nhưng hết cách, phòng tập thể anh chỉ có một cái sô pha đôi, hai đại nam nhân ngồi xuống trông giống hệt như đang ngồi ghế tình nhân trong mấy rạp phim.
Thanh Thụ thở dài: “Tả Hạc, về sau đừng có gửi đồ cho tôi nữa.”
Tả Hạc một chút cũng không ngờ Thanh Thụ sẽ nói như vậy, trong lòng có vài phần khó chịu: “Không muốn nợ nhân tình của tôi?”
Thanh Thụ gật gật đầu, muốn đưa đề tài quay lại cục diện anh mong muốn: “Cậu xem, hai chúng ta đều là nam nhân. Tôi thì không sao cả, cậu cũng biết tôi được cha nuôi nhặt về, từ khi tôi lên đại học ông ấy liền không quản tôi, cho dù tôi có sống chung với khỉ ông ấy cũng không có ý kiến.”
Tả Hạc đen mặt một chút.
Thanh Thụ vẫn tiếp tục: “Nhưng cậu thì khác, trong nhà cậu còn có cha mẹ thân thích, cậu định nói thế nào với bọn họ?” Anh nhìn Tả Hạc như muốn mở miệng, liền vội vàng đoạt trước: “Hơn nữa khoảng cách giữa hai chúng ta không phải chỉ mười cây, hai mươi cây, lái xe là có thể đến được. Chúng ta cách nhau tận hai tỉnh đấy. Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, nếu không có gì thay đổi, chắc cũng không có khả năng sẽ được điều động tới Tân Hải. Còn cậu, công việc ổn định, cũng không có khả năng buông bỏ công tác ở Tân Hải mà chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này đi. Cậu nói xem, nếu tôi chấp nhận cậu, sau này chúng ta sẽ thế nào?”
Tả Hạc không chớp mắt nhìn chằm chằm Thanh Thụ, trong mắt lóe sáng thần thái khác thường: “Ý cậu là, nếu mấy vấn đề này đều được giải quyết, cậu liền chấp nhận tôi?”
Thanh Thụ: “…”
Mình có nói như vậy sao? Mình căn bản không phải có ý này có được không?!
“Ý tôi là…”
Tả Hạc một phen kéo tay Thanh Thụ lại. Thanh Thụ muốn tránh lại tránh không được, ngược lại tay càng bị Tả Hạc nắm chặt hơn. Lòng bàn tay Tả Hạc khô ráo mà ấm áp, xúc giác va chạm có cảm giác vi diệu khó tả nổi, tựa như trong cuộc sống vốn có của bản thân lại đột nhiên nhiều thêm ra cái gì đó, khiến lòng người yêu thích lại ân ẩn có chút kháng cự.
“Được rồi, tôi sẽ giải thích từng cái cho cậu nghe.” Tả Hạc nhéo nhéo tay Thanh Thụ, ý bảo anh tập trung nghe hắn nói: “Đầu tiên là nhà tôi. Ba mẹ tôi đều là cảnh sát. Trước kia ba tôi là hình cảnh, mẹ tôi làm ở phòng hậu cần. Khi tôi học tiểu học có một lần tội phạm từng bị ba tôi bắt tìm tới nhà trả thù, hướng về phía tôi và mẹ bắn ba phát súng. Mẹ tôi trúng hai phát, một ở xương bả vai, một ở trên đùi. Tôi trúng một phát, ở bụng.” Tả Hạc nói xong còn vén áo mình lên, để Thanh Thụ nhìn vết sẹo năm xưa trên bụng mình.
“Dù sao lúc ấy nguy hiểm vô cùng, suýt chút nữa còn không cứu được.” Tả Hạc đón nhận ánh mắt có chút lo lắng của Thanh Thụ, tươi cười nói: “Tội phạm là do ba đưa tới, cho nên ba tôi đặc biệt hối lỗi. Mẹ tôi cũng tự tìm áy náy, bà ấy cảm thấy bà ấy đã không thể bảo vệ được tôi. Kỳ thật lúc ấy hắn ta chỉ muốn đe dọa thôi, nhưng mẹ tôi lại cãi nhau om sòm với hắn, khiến hai mẹ con suýt chút nữa liền không xong.”
Tả Hạc nói xong nhếch miệng cười một chút: “Dù sao từ sau chuyện lần đó, ba mẹ tôi đều cảm thấy đặc biệt có lỗi với tôi. Lúc lên đại học, tôi cũng đã comeout với bọn họ, nói sau này muốn tìm nam nhân cùng chung sống qua ngày. Hai người bọn họ rối rắm suốt nửa năm. Lúc đầu còn rất không tình nguyện, còn ép tôi đi gặp mặt nhằm muốn uốn thẳng tôi trở lại, nhưng lầu dần rồi cũng đã chấp nhận. Sau đó hai ông bà thấy hết năm này qua năm khác, bên cạnh tôi vẫn không có ai, bọn họ lại bắt đầu sốt ruột. Đợt nghỉ tết vừa rồi, mẹ tôi còn oán giận với tôi, nếu để ý ai, con trai, con gái hay con gì cũng đều được, chỉ cần là người đứng đắn, đưa về nhà bà ấy liền chấp nhận.”
Thanh Thụ trợn tròn mắt nhìn hắn, đây là đang muốn trả thù anh nói muốn sống cùng khỉ sao?
Tả Hạc cười nói: “Cho nên thái độ người nhà tôi không phải chướng ngại. Chúng ta nói tiếp tới vấn đề thứ hai. Thanh Thụ, tôi hỏi cậu, câu thích nghề này chứ?”
Thanh Thụ gật đầu, trừ bạo an dân đó là lý tưởng từ nhỏ của anh.
“Vậy tôi hỏi cậu, Thanh Thạch trấn có bao nhiêu nhân khẩu? mười vạn? cùng lắm là mười lăm vạn đi? Cậu làm cảnh sát ở đây, nhiệm vụ nhiều nhất là cái gì? Tuần phố? Bắt kẻ trộm? hay là lên núi bắt săn trộm? Chắc cũng chỉ có mấy việc đó đi? Khi tới Tân Hải, cậu cũng thấy cảnh cục chỗ tôi như thế nào rồi. Thành phố lớn, nhân khẩu hơn trăm vạn người, án tử sẽ càng nhiều, trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cậu có thể cống hiến rất nhiều cho xã hội. Không sai đi?”
Thanh Thụ bị hắn nói có chút mơ màng. Nhưng những gì Tả Hạc nói đều có lý, so với thành phố lớn nhân khẩu phức tạp mà nói, Thanh Thạch trấn dân phong thuần phác đích xác có vẻ an nhàn hơn nhiều lắm.
Tả Hạc còn nói: “Họp giao ban toàn cục tuần vừa rồi, cục trưởng có nói muốn thành lập một đội điều tra chuyên xử lý các vụ án lớn, chủ yếu là các vụ án hình sự đặc biệt nghiêm trọng. Chính vì chuyện này mà sẽ khảo sát toàn ngành để chọn người, tiêu chuẩn khảo sát đặc biệt cao, tôi vừa xem qua liền nghĩ tới cậu.”
Thanh Thụ bị hắn nói liền nóng lòng muốn thử: “Tôi có thể tham gia sao?”
“Tôi thấy có thể.” Tả Hạc nhịn không được, vươn tay gạt gạt tóc mái Thanh Thụ: “Cậu có thể đánh ngang cơ tôi. Trong cục chúng ta không ai có thể mạnh hơn cậu. Sao, có dám thử không?”
Thanh Thụ tâm động.
Tả Hạc còn nói thêm: “Còn một chuyện nữa, thành viên đội điều tra đặc biệt năm năm sẽ lại khảo hạch một lần. Nếu bị thương hoặc tình trạng sức khỏe không đủ tiêu chuẩn nhất định sẽ phải rời khỏi đội. Yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc.”
Thanh Thụ xoa xoa mặt mình: “Cậu để tôi nghĩ đã.”
Đề tài dường như lại rơi vào ngõ cụt.
Tả Hạc bất động thanh sắc ngồi một bên đổ thêm dầu vào lửa: “Dù sao khảo hạch này đặc biệt khó, thật đó, không lừa cậu. Yêu cầu đặc biệt cao. Trước khi tôi tới đây, trong cục mới thông qua vòng chọn lựa, như tôi mà bọn họ còn không coi trọng nữa là. Nói thế là cậu đủ hiểu những người trong đội phải tinh anh cỡ nào rồi đi.”
Thanh Thụ mi tâm nhảy dựng.
“Đương nhiên, những vụ án thụ lý sau này cũng đặc biệt nguy hiểm. Khẳng định không phải mấy vụ án phổ thông bình thường, phỏng chừng còn có cơ hội hợp tác với rất nhiều cảnh sát hình sự quốc tế nữa ấy chứ.”
Thanh Thụ vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.
Tả Hạc bật người giơ một bàn tay lên như muốn tuyên thệ: “Tôi cam đoan không có một lời nói dối.”
Hắn quả thật không nói dối, chẳng qua che giấu một phần sự thật mà thôi. Nếu Thanh Thụ không thông qua khảo hạch, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp cậu ấy vào công ty Hải Hâm. Công ty Hải Hâm trên danh nghĩa là một công ty thương mại, nhưng lại âm thầm hợp tác với cảnh sát, phụ trách xử lý một số nghiệp vụ mà cảnh sát không tiện ra mặt. Rất nhiều cảnh vụ sau khi rời khỏi ngành đều tới công ty Hải Hâm. Với thân thủ của Thanh Thụ, vào trong đó làm việc là không thành vấn đề.
“Cho nên hiện tại không phải cậu nên suy xét sau này sẽ cùng tôi trải qua như thế nào…” Tả Hạc đối với với sự rối rắm của Thanh Thục có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn từ từ giải thích: “Mà là cậu có nguyện ý nắm chắc cơ hội này hay không. Nên tiếp tục ở lại Thanh Thạch trấn xử lý mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, hay là nguyện ý phấn đấu một chút, trở thành đồng nghiệp của những cảnh sát tinh anh nhất cảnh cục, xử lý các vụ án nghiêm trọng, nguy hiểm.”
“Thanh Thụ, đây không phải vấn đề cậu sống cùng tôi thế nào mà là lựa chọn mười năm kế tiếp của cậu sẽ ra sao.” Tả Hạc ngưng mắt nhìn Thanh Thụ, thâm tình đong đầy trong mắt: “Tâm ý của tôi, cậu hẳn đã hiểu được. Nhưng Thanh Thụ à, cho tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng có ý định cường bách cậu chấp nhận tôi. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể chú ý tới tôi, phát hiện con người tôi tốt thế nào —  tôi có nhiều ưu điểm lắm. Nếu một ngày kia cậu muốn tìm một người đồng hành bên cạnh, cùng sống cùng sinh hoạt với cậu, tôi hy vọng người đó là tôi.”
Thanh Thụ nhìn hắn, sau một lúc lâu, chậm rãi gật đầu.
Hết phiên ngoại 9.2
Jeremy: Hai anh về chung một nhà lẹ lẹ cho con dân nhờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.