Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 27: Tôi chưa từng chọc ghẹo ai




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

*nguồn: pinterest*
- --------------------------
Sau khi lau khô vũng nước lớn trên sàn nhà, Cố Ỷ mới có thời gian nói với Khương Tố Ngôn: Thật ra, em ấy không biết mình đã chết ra sao, là một chuyện tốt.
Kết hợp lời kể của Đầu Rong Biển trước đó cùng với lời của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ nghĩ có lẽ Nhân Nhân đã chết cực kỳ thảm nên em mới mạnh tới nỗi một con quỷ thâm niên như tên Đầu Rong cũng không đánh thắng em.
Tên nam sinh vừa chết kia chắc chắn đã làm chuyện rất quá đáng với Nhân Nhân. Cố Ỷ không muốn suy đoán việc làm của cậu ta, cũng không có hứng thú biết cậu ta đã làm gì. Cậu ta đã bị mẹ của Nhân Nhân – Lý Diễm Hồng - chém chết coi như đã trả giá đắt cho hành vi trước đó của mình, coi như đã lấy thù báo thù.
Sau khi thành quỷ, Nhân Nhân đã mất đi rất nhiều ký ức, đồng thời cũng quên mất bản thân em đã chết ra sao. Em chỉ nhớ tên cúng cơm của mình và số điện thoại của mẹ. Vậy là tốt rồi. Nếu như em nhớ lại cảnh tượng tử vong của mình, chắc chắn em sẽ vô cùng khó chịu.
Cố Ỷ không muốn chứng kiến cảnh tượng đó. Nhân Nhân là một đứa trẻ ngoan. Em luôn thấy áy náy khi bản thân mang lại phiền toái cho người khác. Đối với một cô bé dễ thương như em, Cố Ỷ không cảm thấy việc nhớ lại toàn bộ sẽ là một việc tốt.
Khương Tố Ngôn biết rõ suy nghĩ của Cố Ỷ. Dù có như thế nào, nàng cũng là một lão quỷ ngàn năm. Nếu nàng không có tài quan sát nhạy bén và tâm tư cẩn thận, chắc nàng đã bị mấy con quỷ khác ăn từ lâu rồi. Nàng nào có thể tồn tại cho tới bây giờ, làm một lão quỷ? Nàng cười đáp: "Làm quỷ đủ lâu rồi, tự nhiên sẽ nhớ lại vì sao mình chết. Nguyên nhân tử vong càng thảm, lòng thù hận càng sâu. Chính vì thế, đã có vô số con quỷ càng ngày càng không có nhân tính."

Cố Ỷ đang xách thùng nước đi về phía sau nhà. Khi nghe lời nói ấy của nàng, cô bỗng dừng bước và hỏi nàng: "Nhân Nhân sẽ nhớ lại cái chết của em ấy?"
Khương Tố Ngôn khẳng định chắc nịch: "Đúng vậy."
Cố Ỷ cúi đầu đổ thùng nước, sau đó lên lầu. Khương Tố Ngôn bay lơ lửng bên người cô, một bước không rời.
Khương Tố Ngôn bỗng thấy hào hứng khi thấy Cố Ỷ sa sút tinh thần: "Trước đó, nàng ưu sầu vì chuyện của Lý Diễm Hồng. Bây giờ lại đau buồn vì một cô bé xa lạ. Phu quân, nàng đúng là người tốt bụng."
Ý trào phúng thể hiện quá rõ trong lời nói của Khương Tố Ngôn. Cố Ỷ co chân ngồi trên giường nhìn nàng. Nàng đang treo ngược lên trần nhà. Áo cưới đỏ và mái tóc đen nghiêng xuống đất. Gương mặt nhợt nhạt của nàng đối diện mặt cô. Cảnh tượng ấy hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của một bộ phim kinh dị. Nếu cảnh đó bị người khác nhìn thấy, chắc kẻ đó sẽ bị hù sợ đến mặt mày trắng bệch. Tuy nhiên, Cố Ỷ đã quá quen với hình ảnh như thế của Khương Tố Ngôn. Hình ảnh khủng khiếp hơn nữa, cô cũng đã thấy rồi.
Cố Ỷ lắc đầu: "Tôi cũng không phải người tốt. Tôi rất rõ bản thân tôi là người thế nào, bẩm sinh vốn là người lãnh đạm. Ngay cả khi biết tin cha mẹ tôi mất tích, tôi cũng chỉ buồn bã một khoảng thời gian, cho tới bây giờ vẫn là dáng vẻ vô tư vô tâm đó thôi. Tôi sẽ không điên đảo đảo điên vì con gái giống như Lý Diễm Hồng, cũng sẽ không giống như Nhân Nhân chỉ vì sợ hù mẹ mình sợ mà không dám đi gặp.
Khương Tố Ngôn liền đáp trả: Nhưng nàng là người thích gì làm đó, không vô tình như nàng đã nói.
Cố Ỷ lặng thinh hồi lâu, mới giải thích: Có lẽ cô thấy tôi là người như vậy nhưng tôi thật sự không phải một người tốt đúng nghĩa. Ngay lúc nhìn đến xác tên nam sinh bị Lý Diễm Hồng chém chết, tôi không hề thấy tiếc hận vì một sinh mạng non trẻ đã bỏ mạng. Thậm chí sau đó khi tôi xem đoạn video than khóc của người nhà nam sinh đó, tôi cũng không thấy khó chịu. Sở dĩ, tôi ưu sầu cho Lý Diễm Hồng và Nhân Nhân bởi vì tôi đồng cảm với họ, vì tôi thấy hoàn cảnh của họ giống hoàn cảnh của tôi. Tôi không phải giúp họ mà giúp bản thân tôi.
Đôi mắt đen nghịt của Khương Tố Ngôn chăm chú nhìn Cố Ỷ. Một lúc sau, nàng nói: Nàng thật khó hiểu.
Cố Ỷ bỗng cảm thấy dễ chịu hơn sau cuộc đối thoại với Khương Tố Ngôn. Cô cười tươi đáp: Tôi vốn là người như thế.

Cố Ỷ kéo nhẹ tay áo của Khương Tố Ngôn thúc giục: Mau đi ngủ, khuya lắm rồi, sáng mai tôi còn phải đi thi nữa. Nàng tựa như cây lục bình không rễ, nhẹ nhàng bị cô kéo xuống giường. Nàng từ tư thế treo ngược lên trần nhà khôi phục lại trạng thái bình thường, sau đó nằm sát vào cô, nằm ngắm cô chìm vào giấc ngủ.
Khương Tố Ngôn thấy Cố Ỷ quá mâu thuẫn. Chính bản thân cô cũng biết rõ bản chất mình là người lãnh đạm nhưng không rõ vì sao cô luôn đi làm những việc bác ái. Nàng thở dài. Đợi khi Cố Ỷ ngủ say, nàng mới nhắm mắt lại. Thật ra nàng không hề ngủ. Nàng chỉ nhắm mắt để cho trước mắt là một mảng tối tăm. Mọi con quỷ đều sẽ không ngủ. Ngày đêm lẫn lộn đảo điên nên quỷ sẽ dần mất đi nhân tính, lâm vào trạng thái điên cuồng.
Tuy nhiên, khi ở cạnh Cố Ỷ, nàng sẽ vui vẻ giả bộ ngủ thật say giống như bây giờ. Nàng cũng sẽ giống như Cố Ỷ làm một người sống.
Sáng hôm sau, Cố Ỷ nhìn đồng hồ và gọi điện cho Trần Tư Nam: Có cách nào siêu độ quỷ không?
"1000"
"Mới sáng sớm đã nói chuyện tiền bạc quá tổn thương tình nghĩa."
"Muốn học nghề mới gọi điện thoại cho tôi, chị không có tư cách nói câu đó."
Cố Ỷ liền hiểu cô không thể trả giá thấp hơn.
Nhóc chờ chút. Cô không cúp cuộc gọi mà chỉ đăng nhập vào phần mềm thanh toán để kiểm tra số dư. Kiểm tra xong, cô liền hỏi: Nhận trả góp không?
Nhận.

Cố Ỷ chuyển tiền 200 tiền cọc cho Trần Tư Nam. Cô nhìn số dư hiển thị trên màn hình điện thoại, trái tim bỗng đau xót. Cô đã chi cho Trần Tư Nam hết 400, còn 1600 chưa trả. Coi như tháng này cô không thể tiêu xài thêm được nữa.
Nhận được, tối tôi tan học sẽ về chỉnh sửa lại rồi gửi cho chị, tôi vô tiết học rồi.
Đi đi. Cô còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ tới trường bóp cổ tên nhóc đó để lấy liền cách siêu độ. Trường của Trần Tư Nam nghỉ quá trễ. Cô đã thi gần xong trong khi đó cậu nhóc đó vẫn còn học.
Học sinh cấp hai bây giờ sao mà vội vã dữ thần. Cố Ỷ phàn nàn sau khi kết thúc cuộc gọi.
Sau khi thi xong, Cố Ỷ ăn cơm tại trường, sau đó đi ký túc xá ôn tập với bạn. Tầm 2h chiều, cô mới bắt xe về tiệm. Trời nắng gay gắt oi bức. Cô chỉ muốn nhanh nhanh về tiệm để hưởng máy lạnh di động là Khương Tố Ngôn. Nàng đã giúp cô tiêt kiệm rất nhiều tiền điện trong mùa nóng này. Điều ấy làm cho cô càng cảm thấy cô không thể sống thiếu nàng ngay lúc này.
Cố Ỷ chưa kịp hưởng thụ cảm giác mát lạnh của Khương Tố Ngôn. Cảm giác lạnh run của ả ác quỷ nhập vào Lý Diễm Hồng đã giành đến trước.
Cô đã nhìn thấy Lý Diễm Hồng từ đằng xa. Phố cũ vốn đã hiu quạnh, đa số cửa hàng trên phố đều cũ kỹ xập xệ nên không có nhiều có khách, huống chi lúc này chỉ mới 1h trưa. Giờ này vốn không có ai rảnh đi dạo giữa trời nắng gắt, đồng thời nó cũng là khung giờ nghỉ trưa của các chủ tiệm. Một người đứng giữa con phố hiu quạnh rất dễ thu hút tầm mắt của người khác.
Quần áo chính là đặc điểm nổi bật giúp Cố Ỷ nhận ra Lý Diễm Hồng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bà ta mặc quần áo quá dày. Trời hè tháng bảy nóng khủng khiếp, nhiệt độ trung bình tầm 34-35°. Vào mùa này, ai cũng chuộng mặc quần đùi và áo ngắn tay, cùng lắm là mặc thêm cái áo khoác chống nắng mà thôi. Trong khi đó, Lý Diễm Hồng lại mặc một lớp áo bông thật dày dành cho mùa đông. Chẳng lẽ nhiêu đó chưa đủ thái quá? chưa đủ nổi bật?
Chẳng cần đến gần, Cố Ỷ đã thấy một lớp sương đen bao phủ khắp người của Lý Diễm Hồng. Cô biết cái gì gọi là ấn đường biến đen, mây đen áp đỉnh. Cô không rõ cô có hình dạng gì trong mắt của Trần Tư Nam nhưng, trong mắt của cô bây giờ, Lý Diễm Hồng chính là một nhân vật siêu cấp nguy hiểm.
Bỗng nhiên, Cố Ỷ nhận được cuộc gọi của nữ cảnh sát hôm trước. Kể từ khi cuộc gọi được khai thông, giọng nói gấp gáp của nữ cảnh sát đã vang lên từ đầu bên kia: Cố Ỷ! Cô phải cẩn thận! Sáng nay Lý Diễm Hồng đã chém chết thêm một bạn nam cùng trường với con gái bà ta tại một khu chung cư. Chúng tôi đến đó điều tra và phát hiện hướng đi tiếp theo của bà ta chính là hướng về phía nhà cô. Đồng nghiệp của tôi đang chạy đến chỗ cô, cô phải cẩn thận Lý Diễm Hồng!
Cố Ỷ nuốt nuốt nước miếng đáp: Vấn đề bây giờ không phải là tôi phải cẩn thận bà ta hay không, Lý Diễm Hồng đang đứng ngay trước mặt tôi rồi đây, cách tôi tầm 70-80m, tôi chuần bị trốn chạy đây.

Chạy mau! Đầu bên kia vội vã thúc giục.
Cố Ỷ cúp điện thoại, lập tức xoay người chạy.
Tốc độ của Cố Ỷ nhanh nhưng Lý Diễm Hồng còn nhanh hơn. Trong giây phút Cố Ỷ co chân chạy, bà ta đã nhanh chóng xông tới. Tốc độ bắt kịp đó không phải là tốc độ và thể lực mà một người trung niên vốn có. Cố Ỷ giật mình khi quay đầu chứng kiến tốc độ khủng khiếp đó.
Bây giờ cô đã hiểu lý do vì sao tên nam sinh kia bị giết chết. Đây vốn không phải tốc độ vốn có của Lý Diễm Hồng. Tốc độ vung tay quá nhanh, mỗi sải chân chạy quá dài. Chúng vốn không phải là những động tác mà Lý Diễm Hồng có thể làm.
Cố Ỷ đang là sinh viên đại học, độ tuổi thanh xuân mơn mởn bừng bừng sức sống. Thuở nhỏ, cô còn được cha mẹ cho đi học võ trong thời gian dài, cô vốn tự tin mình là một người có năng khiếu thể dục. Mặc dù hôm nay đôi giày xăng-đan hôm nay cô mang sẽ làm chậm tốc độ chạy vốn có của cô nhưng việc cô bị một người đàn bà trung niên bắt kịp là chuyện không thể nào xảy ra.
Thế mà, cô cảm nhận mình đã bị đối phương đuổi kịp chỉ sau vài phút sau đó.
Cố Ỷ hít một hơi thật sâu, cứ tiếp tục như thế này cũng khỏng phải cách hay. Cô ngừng bước chân, quay người lại, chuẩn bị liều mạng với Lý Diễm Hồng. Giáo viên dạy võ cận chiến đã từng dạy cô rằng: Đánh không lại thì chạy, nhưng nếu em không thể chạy thoát, đối phương cứ đuổi theo không bỏ, khi đó lựa chọn duy nhất của em chính là phản kháng. Em là một cô gái, còn là cô gái đẹp, em nhất định phải tin rằng sẽ có người đến cứu em.
Thầy ơi thầy, trong hoàn cảnh này, em nghĩ dù người đến cứu em là thầy thì cũng không gì chuyển biến.
Cố Ỷ không chạy nữa. Cô đang đứng cách Lý Diễm Hồng tầm vài mét. Cô nhìn Lý Diễm Hồng, sau đó nhìn ả ác quỷ trên lưng bà ta.
Ả ác quỷ đột nhiên cười ghê rợn khà khà khà.
Cố Ỷ chợt nghĩ: nếu đã không chạy được, chỉ còn cách tiên lễ hậu binh.
Cô hít một hơi, dồn khí vào khoang bụng, tuyên bố dõng dạc trước ánh nhìn chết lặng của Lý Diễm Hồng: Tôi chưa từng chọc ghẹo các người!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.