*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chút chần chừ lưỡng lự này của La Nhận kéo dài đến một ngày một đêm.
Kỳ thực đến cuối, anh cũng không còn suy nghĩ cẩn thận gì nữa, cảm thấy có nghĩ nữa cũng không đem lại bất kỳ thay đổi hay tiến triển gì, chẳng bằng làm chút gì đó còn hơn.
Rốt cuộc anh cũng đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy bóng lưng Mộc Đại, và màn hình game bay tung tóe những ánh lửa và máu thịt.
La Nhận tới gần hai bước, lưng Mộc Đại cứng lại, sau đó, tháo tai nghe xuống.
Nhìn xem, dù mắt đang sa vào hình ảnh hỗn loạn, tai bị quấy nhiễu bởi những tạp âm, nhưng thiên tính của người tập võ, cô vẫn có cảm giác.
Bốn mắt giao nhau, tựa như hai người xa lạ.
La Nhận biết vẻ mặt và ánh mắt mình nhất định là đang biểu lộ ra sự cứng ngắc và xa cách, anh cũng muốn thể hiện tốt hơn một chút, nhưng không giả bộ nổi, với người khác thì còn giả bộ được, nhưng với cô thì không nổi.
“Khỏe hơn chưa?”
“Anh biết cả rồi?”
Cùng cất tiếng hỏi, cuối cùng La Nhận gật đầu: “Biết cả rồi.”
Tẻ ngắt.
La Nhận nói: “Tôi chơi cùng em nhé, có chế độ chơi hai người không?”
Anh cúi đầu, tìm nút điều khiển trên máy, Mộc Đại nói: “Khó chơi lắm, hai người có thể cầm cự được lâu hơn một người sao?”
La Nhận đáp: “Có chứ.”
Về lại điểm bắt đầu, La Nhận cũng không nhìn Mộc Đại, tập trung chơi game, nhân vật của cô là một cô gái tóc vàng yểu điệu, áo hai dây bó sát người, trang phục hầm hố, kề vai sát cánh với anh, lăn xuống, nhảy lên, nổ súng, né đòn.
Ban đầu, chạy băng băng trên những con đường trong thành phố, sau đó qua màn lên cấp, rừng cây âm u, hầm mộ lạnh lẽo, quái càng ngày càng nhiều, từ mạnh đến biến thái, rốt cuộc người chơi cũng bắt đầu bị thương, bị cào, bị cắn, thanh máu dần tụt xuống.
Cô gái tóc vàng bị xúc tu của zombie hóa quái thù quấn lấy, La Nhận đổi nòng súng, bắt đầu tấn công quái thú.
Có zombie bổ nhào tới trước mặt cào cắn, anh làm ngơ coi như không thấy, nóng súng chĩa thẳng tắp về một hướng, vẫn nổ súng.
Mộc Đại tháo tai nghe xuống, nhìn anh kỳ quặc, nhịn không được cản lại: “Này!”
Anh không lên tiếng, thanh máu cạn hết, ngã xuống, bên kia, cô gái vẫn không tránh được bị quái thú kéo vào bóng tối sâu thẳm, chỉ còn lại loáng thoáng những tiếng kêu sợ hãi.
Game over, bên kinh doanh trò chơi lại kiếm được tiền.
La Nhận tháo tai nghe xuống, hỏi cô: “Trước đây từng qua được màn này chưa?”
“Chưa.”
“Bởi vậy nên có nhiều người giúp đỡ vẫn sẽ cầm cự được lâu hơn một chút.”
“Nhưng đều chết cả.”
La Nhận bỏ lại tai nghe lên trên bệ: “Ai rồi cũng sẽ chết.”
Lại hỏi: “Bác sĩ Hà đã nói với em chưa?”
“Rồi.”
“Không giấu giếm em nữa chứ?”
“Có cho em xem băng ghi hình.” Cô nhoẻn cười.
Từ lúc gặp mặt tới giờ, đây là lần đầu tiên thấy cô cười, cũng không giống Cái Túi Nhỏ, cười không có ý nghĩa gì, chỉ thuần có cơ mặt phối hợp hoạt động.
Cô hỏi: “Anh thích cái nào?”
Câu hỏi này thật sự rất khó trả lời, trong một chớp mắt, La Nhận cảm thấy mình muốn thốt lên: Biến trở lại thành Cái Túi Nhỏ đi được không?
Nhưng anh nhịn được.
Anh nói: “Đều là người trưởng thành rồi, thẳng thắn nói thật được không? Tôi thích cái nào, đối với em có quan trọng không?”
Cô đáp: “Không quan trọng lắm.”
La Nhận thoáng một chốc trầm mặc: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
***
Hoắc Tử Hồng đứng trên ban công tầng hai của câu lạc bộ, dõi mắt theo xe La Nhận rời đi, lúc anh chào tạm biệt bà, vẻ mặt rất bình tĩnh, nói: “Cháu về Lệ Giang trước, có gì cần giúp đỡ, hoặc Mộc Đại xảy ra chuyện gì, cô cứ gọi cho cháu.”
Hoắc Tử Hồng lờ mờ đoán được rằng kết quả gặp mặt cũng không có gì lý tưởng, nói: “La Nhận, cậu nghĩ thoáng một chút.”
La Nhận nở nụ cười: “Lẽ nào cháu lại nghĩ không thoáng, nếu hễ có chuyện gì là cháu đều nghĩ không thoáng thì đã chẳng sống đến tận bây giờ.”
Hoắc Tử Hồng trở về phòng, lại thổn thức đồng cảm, La Nhận cũng chỉ là người ngoài mà thôi, nhưng Mộc Đại là người nhà.
Mộc Đại sấp người nằm trên sàn, hai chân dạng ngang, thành chữ mã (马), tay khoanh lại, đặt dưới cằm, ánh mắt mềm mại và tĩnh lặng (*).
(*) Cái dáng nằm trông thế này này:
Hoắc Tử Hồng ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay vuốt tóc cô, nhớ đến hồi mới nhận nuối cô, xương sọ trẻ con dường như chỗ nào cũng mềm mại yếu ớt, mà nay, tóc cô vừa dài vừa dày, xương sọ cứng rắn, nói cô bị bệnh, cô vẫn có sự mạnh mẽ của riêng mình.
Mộc Đại nói: “Dì Hồng, La Nhận nói anh ấy đã biết hết, con đứng trước mặt anh ấy mà cứ như bị lột da vậy.”
Hoắc Tử Hồng buồn bã rơi lệ, nước mắt nhỏ lên sàn nhà, một giọt tròn đầy.
“Mộc Đại, dì Hồng không biết dạy con, rất nhiều chuyện, bản thân dì Hồng cũng rất kém cỏi. Bác sĩ Hà cũng nói với dì, tuy dì nhận nuôi con, nhưng trong lòng lại không thật sự tận tình chăm sóc, con thành thế này, dì có trách nhiệm rất lớn.”
Mộc Đại thở dài, cúi đầu, mắt như muốn nhìn xuyên qua sàn nhà.
Nói: “La Nhận rất thích nói, đều là người trưởng thành rồi, thẳng thắn nói thật đi.”
“Dì Hồng, con nói thật với dì, con cảm thấy dì cũng không có trách nhiệm gì hết. Dì nhận nuôi con, chăm sóc cho con, tránh cho co khỏi chết cóng chết đói, chết bất đắc kỳ tử, cho con cơ hội đi học, biết chữ, hiểu được lý lẽ trên đời. Con từng đọc báo, có vài người hành hạ đứa trẻ nhận nuôi về, còn có cầm thú chuyện mượn danh nhận nuôi bắt đứa trẻ làm giúp việc, dì đã ngăn cản rất nhiều mối họa cho con. Nếu con ở với mẹ ruột mà lớn lên, có thể đã sớm lưu lạc đầu đường, dì đã cho con một cuộc sống đầy đủ, không cần phải nghĩ đến chuyện phụ trách về mặt tinh thần của con đâu, dì cũng chẳng nợ nần gì con.”
Hoắc Tử Hồng hơi sửng sốt, lời này thật không giống như là của Mộc Đại.
Bà có phần không biết phải làm sao, giống như đối mặt với một đứa trưởng thành chỉ trong một buổi sáng, cảm thấy không chân thực.
Mộc Đại lại nói: “Đợt trước, con đã gặp mẹ Văn Văn ở Lệ Giang.”
Chuyện đó, chú Trương cũng từng đề cập với Hoắc Tử Hồng, nhưng không rõ ràng nên Hoắc Tử Hồng cũng không biết cặn kẽ: “Cô ấy…vẫn rất tức giận à?”
“Cô ấy nói, Văn Văn chết thảm như vậy mà con lại sống tốt như thế, sao con còn chưa chịu báo ứng.”
Môi Hoắc Tử Hồng mấp máy, Mộc Đại lại bình tĩnh hơn bà, nói: “Chắc là con sẽ gặp báo ứng thôi.”
Dừng lại một chút, cô hạ giọng thêm một câu: “Sớm muộn gì cũng gặp.”
Cô đứng lên, xoa xoa cổ, đứng bên tường, hai tay chống xuống đất, trồng cây chuối, mái tóc dài rũ lên mặt đất, tản ra như mây.
Dáng vẻ đang ngồi của Hoắc Tử Hồng in vào mắt cô thành ảnh ngược.
Hoắc Tử Hồng nói: “La Nhận đi rồi.”
“Vâng.”
“Nói chuyện không thuận lợi à?”
Cô ngẫm nghĩ, đáp: “Cũng chẳng có gì là thuận lợi hay không, La Nhận vốn không thích con, anh ấy thích Cái Túi Nhỏ, cháu nhìn ra được.”
“Có buồn không? Phải nói thật như người trưởng thành.”
“Không khó chịu mấy, cháu cảm thấy, con không nên nhận được quá nhiều yêu thương, như vậy không công bằng với Văn Văn.”
“Vậy con thì sao, con còn thích La Nhận không?”
Mộc Đại cười rộ lên, lúc này đây, cô cười đẹp vô ngần.
Đáp: “Con vẫn thích anh ấy.”
Nói đoạn, lộn người một cái, về tư thế ngồi thẳng.
“Dì Hồng, dì có cảm thấy con có bệnh không?”
Phải trả lời thế nào? Đáp có, có khi nào gây kích thích cho cô không? Nhưng nếu đáp không, chứng cứ trong băng ghi hình và sự khác thường của cô lại vô cùng xác thực như vậy…
Hoắc Tử Hồng luống cuống.
Mộc Đại nói: “Con cảm thấy cháu không có, nhưng mọi người lại nói là có, vậy thì cứ coi là có đi.”
Cô rất dửng dưng.
Hoắc Tử Hồng không tiếp nhận nổi, thoáng sững người rồi nói: “Hôm nay con nghỉ ngơi cho thật tốt, bác sĩ Hà nói, gần đây trên thị trường có vài loại thuốc mới, tiếp theo, chúng ta có thể thử một chút.”
Mộc Đại đáp: “Vâng.”
***
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, xe La Nhận chưa từng dừng lại, chạy suốt một đường, hoàn toàn không có ý định dừng lại nghỉ ngơi.
Phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ xe, vô số những chiếc xe, chở vô số người, không biết là đi về đâu, mặt trời dần lặn, bóng đêm dần buông, sau đó, điện thoại rung lên, có thông báo.
Anh thờ ơ cầm lên xem, là thông báo của nhóm WeChat, Đội biệt động Phượng Hoàng.
Thuận tay nhấn vào.
Là thông báo của hệ thống.
Mộc Đại đã rời khỏi nhóm chat.
La Nhận không nói năng gì, bỏ lại điện thoại về chỗ cũ, tiếp tục lái xe, lái lái một hồi, một cơn cáu kỉnh không nguyên do bỗng dậy lên, dừng xe lại lề đường, đẩy cửa ra ngoài, đập mạnh một cú lên cánh cửa, đi mấy bước ngồi lên lan can bên cạnh, há miệng từng hơi từng hơi thổ dốc.
Ngửa đầu lên nhìn, trên bầu trời lấm chấm vài đốm sao thưa thớt.
Điện thoại vẫn rung, hẳn là đám Tào Mập đang nói chuyện, đang thắc mắc, đang suy đoán.
La Nhận không muốn xem.
Có tiếng phanh xe vang lên, ngẩng đầu nhìn, một chiếc SUV dừng lại cách đó không xa, tài xế cường tráng nhô đầu ra từ cửa sổ xe, hỏi: “Người anh em, xe bị làm sao à?”
La Nhận ra hiệu, ý nói cảm ơn, chỉ là lái mệt dừng lại tạm nghỉ lấy tinh thần thôi.
Tài xế gật đầu, quay cửa sổ xe lên rồi khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Sau đó không còn ai dừng lại nữa, mọi chiếc xe lái qua đều kéo theo một cơn gió, La Nhận cứ đếm mãi, đếm được ba trăm xe, ba trăm người dưng.
Còn ngại anh người dưng chưa đủ nhiều à?
La Nhận đột nhiên căm phẫn khôn cùng.
Dựa vào đâu chứ?
Anh đứng bật dậy, quay đầu xe, một lần nữa đi về phía Côn Minh.
Lúc tới nơi, trời đã tảng sáng, bất ngờ là lại gặp được Hoắc Tử Hồng và chú Trương ngay ngoài cửa, hai người đều xách hành lí, như định đi đâu, trông thấy xe La Nhận, hai người đều có chút kinh ngạc.
La Nhận đỗ xe đi xuống, hỏi: “Mộc Đại đâu?”
Hoắc Tử Hồng nói: “Chạy rồi.”
Nhất thời, La Nhận lại không hiểu ngay được ý của hai chữ “chạy rồi” này.
Hoắc Tử Hồng quay đầu, chỉ lên cửa sổ tầng trên của câu lạc bộ.
“Cậu cũng biết rồi đó, Mộc Đại rất giỏi leo tường. Cửa không có dấu hiệu từng mở, chắc là đêm qua, lúc mọi người ngủ say, nó đã mở cửa sổ, chạy đi.”
“Không mang theo điện thoại, thẻ ngân hàng cũng không mang theo, chắc là trong người chỉ mang mỗi tiền mặt, để lại một tờ giấy.”
“Viết gì?”
Viết gì ư? Hoắc Tử Hồng cười khổ.
Cô viết: Đừng tìm con, có tìm cũng không thấy.
Cô đã lên kế hoạch xong xuôi, nói với cô là hai ngày tới muốn thử thuốc mới, lúc cô ngoan ngoãn đáp “Vâng”, đã sớm lên kế hoạch xong xuôi rồi.
La Nhận siết chặt nắm đấm, xoay người sải bước tới cạnh xe, vừa định kéo cửa xe ra, chú Trương nói: “Bỏ đi.”
“Đã hơn nửa đêm rồi, cậu biết đi hướng nào mà tìm? Tìm cũng chỉ phí công.”
***
Mặt trời dần lên cao, ánh nắng vàng vẩy lên mặt đất, tiếng xe cộ dần trở nên ầm ĩ, trên đường người đến người đi, cảnh tượng vội vã.
Mộc Đại lững thững thả bước đi ngang qua một sạp hoa quả, lại bước vòng về, hỏi: “Dâu bao tiền một cân?”
“Mười hai tệ.”
Cô lấy ví ra, bắt đầu đếm tiền, tiền chẵn chỉ có hai tờ, còn lại toàn tiền lẻ linh tinh, có cả tiền xu, leng ca leng keng.
Cô nhặt lấy một nắm tiền xu: “Cho hai cân.”