Bảy Thanh Hung Giản

Chương 13:




Một đường lảo đảo, thần hồn nát thần tính, trời đã tối đen, buổi tối lão Viêm khó phân biệt được đường, mấy lần dẫn nhầm lối, có hai lần, Mộc Đại thậm chí còn tưởng là đã đi ngược hướng vào sâu trong rừng hơn, nảy ra cảm giác khó mà thoát nạn, muốn khóc, lại cố sức dằn xuống.
Cô cảm thấy, mình là vệ sĩ, bên người có già có trẻ, cô nhất định không thể tỏ ra sợ hãi, dù có phải giả bộ thì cũng phải giả cho ra dáng vẻ tràn đầy lòng tin.
Họ ở trong rừng mờ mịt mất phương hướng, mò mẫm rất lâu, đến tận nửa đêm cuối cùng mới quay lại được con đường về căn nhà đá.
Dọc đường đi, ngoài thúc giục tìm đường, không ai nhắc nhỏm gì tới chuyện khác, thẳng đến khi trông thấy căn nhà đá thấp thoáng xa xa, đề tài đó mới được cởi thoát.
Viêm Hồng Sa hỏi cô: “Mộc Đại, đó là người rừng à? Sức lực lớn như vậy, một mình kéo cả hai bọn tôi, không giống người thường chút nào.”
Mộc Đại cũng cảm thấy đúng là vậy, da cũng dày, mũi tên gỗ vót nhọn cũng không thể làm nó bị thương.
Có điều, đột ngột xảy ra chuyện này lại khiến nghi ngờ vô căn cứ của cô đối về Tảo Tình Nương kia tan biến đi không ít.
Cô gọi Viêm Hồng Sa lại, hạ giọng kể lại chuyện Tảo Tình Nương.
Ý tưởng búp bê vải có thể bước đi dù sao cũng quá hoang đường, ngay từ ban đầu Mộc Đại đã tương đối nghiêng về khả năng xung quanh còn có người khác hơn, chuyện xảy ra trong rừng hôm nay coi như đã chứng minh cho suy nghĩ của cô.
Sống lưng Viêm Hồng Sa lạnh buốt: “Tức là, trở lại đây cũng không an toàn?”
“Dù sao cũng tốt hơn là ở trong rừng.”
***
Đúng vậy, dù sao cũng tốt hơn là ở trong rừng.
Trở lại nhà đá, đốt đuốc lên, ánh đuốc sáng trưng xua tan đi không ít những kinh hoàng của tăm tối, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa ra giếng lấy nước, nấu một nồi, rửa mặt rồi múc nước ra ngâm chân.
Lúc đi đường thì không cảm thấy gì, giờ mới phát hiện ra, trên chân có vài chỗ bị cọ sát nổi bọng nước.
Hơi nóng từ lòng bàn chân xông lên toàn thân, bánh mì cũng không còn khó gặm như vậy nữa, an ủi cơ thể an ủi dạ dày, thần kinh đó giờ vẫn căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng ra được phần nào.
Lão Viêm ngồi trong góc, lẩm bẩm: “Cái giếng, sao lại không có thi thể?”
Viêm Hồng Sa nghe vậy liền nổi đoá, cảm thấy cả đời dù có phải đi bán đồng nát hay ăn xin ngoài đường thì cô cũng không muốn đào bảo vật bảo veo gì nữa.
Mộc Đại hơi lưỡng lự, hỏi ông: “Ông ơi, người…bạn lúc đó ông chôn xuống giếng là nam hay nữ?”
Lão Viêm lặng im hồi lâu, khàn giọng đáp: “Nữ.”
“Là chuyện đã bao lâu rồi ạ?”
“Hơn mười… Hai mươi năm trước rồi.”
“Bà ấy thật sự…đã chết rồi ạ?”
Lão Viêm rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có ý gì?”
Mộc Đại đắn đo: “Vì trong giếng không có thi thể, cháu đang nghĩ, có phải bà ấy thoát ra được rồi không…”
Lão Viêm sẵng giọng: “Sao có thể! Cắt yết hầu, máu phun khắp giếng…”
Ông đột nhiên nhận ra mình lỡ miệng, ngừng bặt.
Trong phòng tĩnh lặng như chết.
Cả người Viêm Hồng Sa rét run, bỗng nghẹn ngào: “Nội, không phải nội nói là bệnh chết sao?”
Kỳ thực, lúc lão Viêm gạt Mộc Đại nói là người bệnh chết, trong lòng Viêm Hồng Sa cũng có ngờ vực, nhưng cô đã cưỡng ép bản thân phải tin tưởng. Dù sao cũng là người thân, cô không hi vọng nội mình thật sự giết người.
Giờ thì biết rồi, cắt yết hầu, máu phun khắp giếng.
Đây là mưu sát.
Trong tĩnh lặng, Viêm Hồng Sa bỗng ôm đầu gối, bật khóc rấm rứt.
***
Đêm nay, bất kể thế nào Mộc Đại cũng không dám ngủ, đương nhiên không riêng gì mình cô, cô nghe thấy tiếng Viêm Hồng Sa cũng đang liên tục trở mình trên ván giường, chỉ có lão Viêm là hít thở đều đều.
Ông ta lại ngủ an ổn được vậy.
Tí tách, tí tách.
Trời lại mưa à?
Mộc Đại lắng tai nghe một hồi, bỗng ngồi bật dậy, nhỏ giọng gọi: “Hồng Sa?”
Viêm Hồng Sa cũng ngồi dậy: “Sao thế?”
Cô bò từ giường mình qua.
Đây không phải tiếng trời mưa, mà là tiếng nhỏ nước.
Nghe rất gần, có vẻ như ngay trước cửa, tại sao lại nhỏ nước, là nước đọng trên mái nhà từ tối qua sao, sao bỗng nhiên lại nhỏ xuống?
Nghe mà lòng dạ không sao yên được cho nổi.
Viêm Hồng Sa khẩn trương, ôm lấy cánh tay Mộc Đại, thì thào: “Mộc Đại, chúng ta ở trong phòng đi, trời sáng rồi hẵng ra.”
Ở trong phòng? Mộc Đại nhìn tấm cửa gỗ, rất mỏng, còn bị nứt thành khe hở, chân đạp một cái là có thể bật ra.
Thế nhưng vẫn cảm thấy, ở trong phòng an toàn hơn phần nào.
Cô và Viêm Hồng Sa tựa sát vào nhau, lát sau, lão Viêm bỗng trở mình, ngồi dậy.
Viêm Hồng Sa hoảng hồn: “Nội, nội làm gì thế.”
Lão Viêm ồm ồm đáp: “Đi vệ sinh.”
Da đầu Viêm Hồng Sa tê rần, bất giác định nói “Đi trong phòng đi”, giây tiếp theo kịp phản ứng lại, nam là nam, nữ là nữ, trong phòng làm gì có chỗ nào để đi
Lão Viêm đã đi xong giày, mắt ông vốn không tốt, nhưng lại không cần bật đèn, mò mẫm đến cửa, mở cửa ra ngoài.
Mộc Đại do dự, hỏi Viêm Hồng Sa: “Tôi có phải ra cùng không?”
Viêm Hồng Sa nói: “Thế không được đâu, nội tôi để tiện sẽ…”
Cô không nói tiếp, bên ngoài vang lên tiếng đi tiểu, rất hiển nhiên, lão Viêm không xuống nhà mà đứng ở ngay trên lầu.
Nam nữ khác biệt, dù kém vai vế, nhưng nghe thấy âm thanh này, Mộc Đại vẫn có chút xấu hổ, Viêm Hồng Sa cũng cảm thấy ngượng ngùng, đầu hơi cúi, tay chân luống cuống.
Đúng lúc đó, Mộc Đại bỗng bắt lấy tay cô.
Tay Mộc Đại lành lạnh, Viêm Hồng Sa khó hiểu nhìn cô.
Mộc Đại đang nhìn cửa, Viêm Hồng Sa nhìn ra theo…
Ngoài trời tối mịt, trong phòng còn tối hơn bên ngoài, cửa mở ra, như một bức phông nền tối tăm, trên cửa treo…
Hình dáng đen kịt, là con búp bê vải Tảo Tình Nương, nhất định chính là nó, là từ cái giếng kia vớt lên, bởi nó vẫn đang nhỏ nước.
Viêm Hồng Sa sợ đến tắt tiếng, lúc này lão Viêm đã quay lại.
Ông đi tới cửa, Tảo Tình Nương treo ngay trên đỉnh đầu ông, dường như có giọt nước nhỏ vào cổ ông, lão Viêm theo bản năng ngẩng đầu lên.
Bất thình lình, bên trên chợt thò xuống một cánh tay thật dài, tóm lấy đầu ông, nhấc cả người ông lên.
Từ góc nhìn của Mộc Đại, lão Viêm cứ như cọng hành bị nhổ lên khỏi ruộng khô vậy, cơ thể nhoáng cái rời khỏi mặt đất, bỗng chốc không thấy đâu nữa.
Viêm Hồng Sa thét lên, Mộc Đại phản ứng lại, nhấc dao lên đuổi theo, đi tới cửa thì leo lên khung cửa, lộn người một cái, nháy mắt đã lên đến mái.
Trời đã hưng hửng sáng, một người rừng cao gần hai mét, dưới nách cắp theo lão Viêm, sải bước chạy lên núi.
Trong đầu Mộc Đại ong ong, đề khí đuổi theo, khinh công của cô tuy tốt, nhưng người rừng này hiển nhiên đã quen leo trèo trong rừng, trong khoảng thời gian ngắn đã kéo ra một khoảng cách lớn, Mộc Đại cắn răng, vận hết khí lực toàn thân, ném dao bầu trong tay về lưng người rừng.
Dao là dao, không phải gỗ, tuy không thể cắm sâu được vào lưng người rừng như dự tính, nhưng cũng vẫn khiến nó cả người run lên, vung tay ném lão Viêm đi, gào rú đánh về phía Mộc Đại.
Mộc Đại lộn người tại chỗ, tránh khỏi đòn thứ nhất, mũi ngửi thấy mùi trên người người rừng, tanh hôi đến ngạt thở.
Đầu kia, Viêm Hồng Sa đã kéo xẻng đuổi tới nơi, lúc thật sự mặt đối mặt trông thấy một người lớn như vậy, cả người bị kích động run lên, nhưng lúc này cũng chẳng còn lòng dạ gì mà sợ hãi nữa, quát to một tiếng, vung xẻng đập tới.
Có điều, xẻng dù sao cũng không thuận tay, người rừng duỗi tay nắm lấy cán xẻng, cứ thế ném Viêm Hồng Sa cả người cả xẻng ra hơn hai mét.
Mộc Đại nhìn vị trí dao bầu rơi xuống, lật người định nhặt lên, ai ngờ người rừng nhanh hơn cô, giẫm lên dao bầu, một cái tát vung về phía cô, Mộc Đại cúi người xuống, định luồn qua dưới nách người rừng, đầu đột nhiên bị kéo căng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Xong.
Tóc cô đã bị người rừng túm được.
Túm một bó lớn, giật cả người cô lại quăng xuống đất, Mộc Đại bị quăng, trước mắt tối thui, chưa kịp đứng lên cổ họng đã bị siết lại.
Sức lực này cực kỳ lớn, suýt nữa bẻ đứt cổ cô, trong nháy mắt mắt Mộc Đại đã trợn trắng, miệng không đóng lại được.
Trong đầu nảy ra một ý niệm: Bảo sao nói không thấy mình đâu, thì ra mình chết nhanh vậy.
Cô phí sức thò tay ra, tóm được gì đó, nắm chặt lại.
Đúng lúc đó, hai tiếng súng vang lên.
Pằng! Pằng!
Cô cảm giác được cơ thể người rừng chấn động, lại rung lên một lần nữa, sau đó, sức lực đè lên người và cổ đột nhiên biến mất, người rừng đau đớn gầm lên một tiếng, nháy mắt vọt vào rừng không thấy đâu nữa.
Mộc Đại nằm trên đất ho dữ dội, cô mở mắt, mơ hồ trông thấy ở chỗ cao có bóng hình quen thuộc.
La Nhận thu súng, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba một trước một sau chạy xuống, Tào Nghiêm Hoa gọi lớn: “Em Mộc Đại…”
Mộc Đại không bò dậy nổi, nỗi tủi thân khổng lồ bỗng chốc dâng ngập lòng, cô nằm trên mặt đất, nước mắt ào ào tuôn ra, Tào Nghiêm Hoa chạy vội tới trước mặt cô, luống cuống, hoảng hốt hỏi: “Em Mộc Đại, em có bị thương không…”
Mộc Đại khóc nói: “Tôi muốn về nhà.”
Cô khóc nức lên, lại ho dữ dội, La Nhận đi qua, ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Không sao nữa rồi, chúng ta về nhà thôi.”
***
Liểng xiểng rệu rã.
Có điều, căn nhà đá bởi bỗng nhiên xuất hiện những người này mà trở nên đông đúc náo nhiệt hơn hẳn.
Tảo Tình Nương treo trước cửa đã bị kéo xuống vứt sang một bên, Mộc Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa nấu nước, bình nước họ mang theo còn đầy, nấu một nồi lớn, múc một chậu cho La Nhận, còn dư lại thì nấu mì.
Mùi mì gói tỏa ra, quả đúng là thắng hết mọi cao lương mỹ vị trên đời, chùm trứng rốt cuộc cũng có đất dụng võ, Mộc Đại nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa giục Một Vạn Ba: “Đập thêm hai quả nữa vào đi, thêm hai quả nữa đi, để tiểu sư phụ bồi bổ.”
La Nhận nhúng băng gạc vào nước nóng vừa nấu, lau cổ cho Mộc Đại, vệt máu bầm trên cổ cô nhìn mà thấy sợ, bên cạnh có mấy vết cào đang rỉ máu.
Có thể là lúc người rừng trúng đạn, cơ thể khựng lại, móng tay cào phải.
La Nhận mở lọ cồn nhỏ, lấy bông chấm sạch máu cho cô, vết thương dính phải cồn, hơi xon xót, Mộc Đại bị kích thích đến xuýt xoa.
La Nhận nói: “Móng tay của người rừng chẳng biết có vi khuẩn gì không, để anh tiêm một mũi cho em.”
Anh giúp Mộc Đại quấn băng gạc rồi nhấc hòm thuốc lên, lấy một túi vải từ bên dưới mở ra, bên trong cắm những ống thuốc thủy tinh, và một ống tiêm.
La Nhận bẻ đầu ống thuốc, hút nước vào ống tiêm.
Viêm Hồng Sa đó giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Anh còn mang cả những thứ này theo à?”
La Nhận không nhìn cô, mặt sa sầm nói: “Không thì sao, bọn cô vào rừng sâu núi thẳm, dù không có dã thú thì lúc ngã bị trầy da cũng có thể bị uốn ván rất nguy hiểm. Các cô mang những gì theo hả? Tôi vừa xem rồi, không có thuốc men, không có vũ khí phòng thân, toàn ăn với ăn, các cô vào đây làm gì? Nghỉ dưỡng à?”
La Nhận chưa từng dùng giọng điệu này bao giờ, Viêm Hồng Sa không dám hé răng, Tào Nghiêm Hoa bưng một bát mì lớn qua, tự cảm thấy không nên chen mồm vào, đành tạm đặt sang một bên.
Mộc Đại cũng hơi xấu hổ, La Nhận kéo tay trái cô, vén ống tay áo lên, dùng bông thấm cồn xoa xoa lên tay cô sát trùng, tìm đúng mạch máu, từ từ cắm kim tiêm vào, tiêm hết thuốc rồi thì rút ra, đưa miếng bông vo tròn lại cho Mộc Đại, bảo cô tự ấn xuống vết tiêm.
Cả quá trình không đau chút nào, động tác La Nhận rất chuẩn xác, dứt khoát, trước đây sống trong rừng, anh đã quen tự tiêm cho mình.
Mộc Đại nháy mắt với Tào Nghiêm Hoa, bảo gã đưa Viêm Hồng Sa ra ngoài – Viêm Hồng Sa cứ đứng đó mãi, cúi đầu như tội phạm, nhìn cũng khiến người ta phải khó chịu.
Tào Nghiêm Hoa hiểu ý, đang định bắt chuyện với Viêm Hồng Sa, La Nhận chợt cúi đầu nhìn lão Viêm trong góc.
“Ông thực ra vốn chưa từng dẫn dắt đội đào bảo vật nào đúng không?”
“Tôi nghe Hồng Sa kể, ông luyện mắt, chuyên xem bảo khí, trong một đội, người xem bảo khí tương đương với kỹ thuật viên, những người khác nhất định sẽ châm chước tạo điều kiện cho ông, bởi vậy nên ông căn bản là không phải quan tâm đến chuyện lo liệu, cho rằng chỉ cần mang theo hai người, cầm theo cái xẻng là có thể đào được bảo vật, đúng không.”
Tào Nghiêm lúng túng, Viêm Hồng Sa không tiện nói gì, Mộc Đại cũng không mở lời được, chỉ có thể để mình gã chen vào: “Anh Tiểu La, ông nội Hồng Sa dù sao cũng là…trưởng bối…”
La Nhận cười gằn, nói: “Trưởng bối à.”
“Tự mình không muốn sống thì thôi, còn kéo cả cháu gái theo, liên lụy đến cả người ngoài.”
Anh nhịn xuống không nói nữa, ngừng lại, đứng dậy ra ngoài.
Viêm Hồng Sa thở dài một hơi, còn chưa thở dứt, Một Vạn Ba chợt ló đầu vào, gọi: “Hồng Sa, cô ra ngoài chút, La Nhận muốn nói chuyện với cô.”
Viêm Hồng Sa lập tức biến sắc, quay sang Mộc Đại giọng nức nở: “Toi rồi toi rồi, tôi biết ngay là không dễ qua vậy mà, La Nhận sẽ mắng chết tôi cho xem.”
Cô rất không tình nguyện, nhưng vẫn ra ngoài.
Lúc này Tào Nghiêm Hoa mới bưng bát lên cho Mộc Đại, nói: “Tiểu sư phụ, ăn thôi.”
Mộc Đại định đón lấy, lại vô thức liếc qua lão Viêm, Tào Nghiêm Hoa đoán được cô nghĩ gì, nhỏ giọng nói: “Trong nồi vẫn còn.”
Mộc Đại giơ tay lên đón, lúc này mới phát hiện ra, trong tay mình còn đang cầm vật gì.
Cô nhớ ra rồi, đây là ban nãy lúc giao đấu, cô túm xuống từ trên người người rừng, do quá mức căng thẳng nên vẫn nắm chặt trong tay đó giờ, quên khuấy mất.
Cô mở tay ra.
Là một miếng hổ phách màu son, thuôn dài, màu sắc trong ngoài đậm nhạt khác nhau, nằm trong lòng bàn tay trông như một…con mắt.


Đùa chứ các cậu ạ, có những lúc dịch động tác nào đó mà đầu óc tớ chưa kịp phản ứng ra trong tiếng Việt nó là động tác gì í, thường thì tớ sẽ giơ tay giơ chân lên làm động tác ấy đến tự gợi nhắc – trong quán cà phê mà cứ lúc lúc lại khua tay múa chân như con dở bệnh, bảo sao người ta nhìn mình như vừa trốn ra từ trại nào =))))))))))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.