Bảy Thanh Hung Giản

Chương 11:




Hoắc Tử Hồng thoạt đầu còn hoảng loạn luống cuống, nhưng sau thấy La Nhận bình tĩnh như vậy, rốt cuộc cũng dần dần lắng lòng lại.
Con người là như vậy, “thoạt đầu” và “sau đó” luôn là hai khái niệm bất đồng.
La Nhận hỏi số khu vực, vậy hẳn là nơi khác rồi, cậu ta trấn định hơn mình, chỉ hai ba câu đã tóm lược làm rõ được hướng đi của chuyện, Hoắc Tử Hồng muốn để anh đứng ra sắp xếp, anh đứng ra thích hợp hơn bà nhiều.
Bà nghĩ xem nên lựa lời thế nào.
“La Nhận, tuy cậu và Mộc Đại…đã không còn…”
“Nhưng hai đứa dù sao cũng vẫn là bạn bè, nếu Mộc Đại có chuyện gì, cảm phiền cậu…”
La Nhận ngắt lời bà: “Cô không cần phải nhắc nhở cháu như vậy, phải làm thế nào, cháu tự biết rõ trong lòng.”
Anh đỡ Hoắc Tử Hồng đứng dậy: “Cháu sẽ qua đó trước thử xem, có chuyện gì sẽ liên lạc với cô. Cô cũng đừng khẩn trướng quá, tính tình Mộc Đại cô cũng biết rồi đó, có thể là cô ấy đột ngột biết tin, tỉnh táo lại rồi sẽ không sao đâu.”
Hoắc Tử Hồng đờ đẫn đứng một hồi, ý thức dần quay trở lại.
Trước đây hình như đã từng xem một đoạn phim tuyên truyền phòng chống AIDS, nói thế nào nhỉ?
Có thời kỳ ủ bệnh, trung bình hình như là mười năm, nhưng năm nay Mộc Đại đã sắp 24 rồi.
Còn nữa, AIDS hình như sẽ phá hủy hệ thống miễn dịch của cơ thể, sức đề kháng của người bệnh sẽ rất kém, nhưng sức khỏe Mộc Đại vẫn rất tốt, hơn nữa vì có tập võ mà rất ít khi sinh bệnh.
Bà thở ra một hơi, cảm thấy mấy phút vừa rồi, mình giống như bị người ta xốc ngược lên, đầu chúi xuống dưới, tư duy hỗn loạn không nghĩ thông suốt được, nhưng giờ đã ổn định lại được rồi.
Bà lúng túng cười gượng với La Nhận: “Con người đúng là dễ tự mình dọa mình.”
La Nhận vâng một tiếng, liếc nhìn cái đồng hồ treo tường mỹ nghệ phía sau quầy bar: “Không còn sớm nữa, cháu đưa Sính Đình về trước.”
Anh xoay người rời đi, mới được hai bước, Hoắc Tử Hồng đằng sau gọi anh.
La Nhận quay đầu.
Hoắc Tử Hồng nói: “La Nhận, cậu không thấy hoảng sợ à?”
Trong đầu Hoắc Tử Hồng thu thập những ấn tượng về La Nhận từ khi mới gặp anh tới nay, anh từng nổi giận, từng ăn nói kịch liệt, nhưng kể ra thì, nhiều chuyện xảy ra như vậy nhưng thật sự lại chưa từng thấy anh hoảng sợ bao giờ.
Cậu không hoảng sợ gì hết sao?
La Nhận đáp: “Hoảng sợ có tác dụng gì sao?”
***
Mộc Đại hoảng hốt cúp máy, thẫn thờ đi về một hướng, bản thân cũng chẳng biết mình muốn đi đâu.
Hình như cô đang đi theo người khác, tùy tiện chọn theo mọt người, theo một hồi không thấy đâu nữa thì lại chọn một người khác, máy móc đi theo, nhưng ít nhất thì cũng đang di chuyển.
AIDS, từ này đã nghe rất nhiều, nhưng cô cũng không chú ý, chỉ biết là căn bệnh thế kỷ, hình như là truyền qua đường tình dục, đường máu và từ mẹ sang con.
Vất vả mãi mới dám bắt đầu lại từ đầu, lấy hết dũng khí để thắp lên cho mình một tia hi vọng leo lét, vậy nhưng lại dễ bị dập tắt như vậy.
Nước mắt chậm rãi chảy xuống, cô đón gió hong khô, nghĩ: Đừng mắc bệnh được không?
Lại cảm thấy, chuyện này là không thể khống chế, thù hận còn có thể hóa giải chứ cái chuyện có thứ gì đó lạnh lẽo vô tình xâm nhập vào cơ thể thế này thì đánh thế nào cũng không lại được.
Cô hít thật sâu từng hơi thở, nhắc nhở mình phải bình tĩnh lại.
Chỉ là lời của một bà già mà thôi, mọi thứ đều chưa rõ ràng, hẳn là nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, biết đâu mình không lây bệnh thì sao?
Nếu như quả thật lây bệnh…
Kỳ lạ là, lúc này đây, tâm trạng lại lắng xuống.
Nếu quả thật lây bệnh, có lẽ đời này chẳng mấy chốc sẽ đặt dấu chấm hết, hình như cũng chẳng đáng sợ đến thế, Văn Văn đã đi từ tám năm trước kia mà, cô sống vậy cũng đủ rồi.
Cô đút hai tay vào túi, nghĩ đến cái nghĩa trang trước đây từng thấy, bia mộ ngàn cái như một, bên trên khắc tên, thêm năm sinh năm mất.
Nếu viết một cuốn tự truyện về cuộc đời thì sao?
Khi còn bé bị mẹ ruột vứt bỏ, thời niên thiếu phạm lỗi lầm, bạn thân qua đời, trạng thái tâm lý mất cân bằng, tập võ tám năm, từng yêu một người.
Gió thổi qua, thổi tung mái tóc của cô lên che trước mắt.
Cuộc đời gì mà mỏng manh vãi cả chưởng thế nhỉ, chẳng có thành tựu gì, cũng chẳng có cống hiến gì, đẻ ra trên đời làm gì thế không biết.
Cô hung hăng đá bay cục đất vón dưới chân.
Cục đất vón vỡ tung trên không trung, vụn đất tán loạn, người đi phsia trước quay đầu lại nhìn cô một cái, rảo bước nhanh hơn.
Sao thế? Sợ cô ăn cướp?
Mộc Đại quay đầu lại nhìn, ánh đèn đường đã bị bỏ lại sau lưng, chẳng biết mình đã đi theo người thứ bao nhiêu rồi, cũng chẳng biết anh ta là ai, vậy mà lại đi ra ngoại ô.
Xa xa đen như mực, lác đác có những căn nhà nhỏ, bên tay phải là bờ ruộng, gió luồn qua ruộng lúa, cây lua rung rinh, phát ra những tiếng xào xạc.
Thực sự rất có không khí kinh dị và gây án.
Mộc Đại dừng bước, vén lại lọn tóc bị gió thổi rối tung ra sau tai, người phía trước càng đi càng nhanh, đi thêm một đoạn nữa, bỗng đi xuống ruộng, gấp gáp đi xuyên qua ruộng lúa.
Làm gì thế? Đi hẹn hò à?
Mộc Đại nhìn về phía đó, có thứ gì đó dựng đứng cao ngất, như một con ngựa nhấc hai chân trước nhảy chồm lên.
Trong ruộng lúa lại có con ngựa nhảy chồm lên? Mộc Đại cảm thấy chắc mình nhìn lầm rồi, cô nghĩ ngợi rồi cũng xuống ruộng, đi về phía đó.
Đến gần mới phát hiện ra đúng là vậy.
Bên dưới là một cái đài xi măng hình trụ, bên trên là một bức tượng tạc hình con ngựa, hình dạng cái đầu trông hơi kỳ quái, người ban nãy cầm đèn pin, quỳ gối dưới đài xi măng, run rẩy viết gì đó, nghe thấy động tĩnh, hét lên một tiếng, đèn pin lắc lư rọi tới: “Ai? Ai!”
Ánh đèn chiếu vào mắt, Mộc Đại giơ tay lên che.
Nghe thấy người nọ “ớ” một tiếng, hỏi: “Chị không phải là…cô nhân viên kia sao?”
Mộc Đại bỏ tay xuống, tới gần nhìn cậu ta.
Nhớ ra, là cậu nhóc mập bị tên đầu húi cua tát gáy mắng “có phải đàn ông không” hôm qua.
Cậu ta thở dài một hơi: “Mẹ ơi, chị đi theo tôi à, dọa chết tôi rồi.”
Tuy nói vậy nhưng giọng điệu đã thoải mái hơn rõ ràng, tối lửa tắt đèn, gặp được một người quen mặt, giống như có thêm một người đồng hành vậy.
Cậu ta một lần nữa quỳ xuống, run run cầm bút xóa trong tay, tiếp tục viết lên đài.
Mộc Đại tiến lại xem, lúc này mới phát hiện ra trên đài xi măng chằng chịt nét mực, vô số những nét bút nguệch ngoạc lưu lại, tên mập đang miễn cưỡng chen chữ vào một góc nhỏ tí xíu.
Đã từng qua đây, Trương Thông.
Thì ra cậu nhóc này tên là Trương Thông.
Chung quy là để chứng minh mình dũng cảm, là đàn ông.
Mộc Đại nói: “Cậu có thể đợi đến ban ngày rồi viết cũng được mà.”
Trương Thông hừ mũi: “Chị tưởng là chúng nó bị ngu cả lũ hả? Chúng nó đang đứng ở đầu cầu, nhìn tôi đi, chờ tôi quay lại rồi sẽ cho người tới kiểm tra.”
Mộc Đại thở dài, cô cảm thấy cũng giống như với Trịnh Lê vậy, cô và đám này đại khái là có sự khác biệt, không thể hiểu được dăm ba cái trò này.
Viết xong, Trương Thông nghiêng mặt, áp tai lên đài nghe.
Cậu cảm thấy thật may mắn khi có Mộc Đại ở đây, nếu thật sự chỉ có một mình, chẳng biết đáng sợ đến mức nào.
Mộc Đại khó hiểu: “Nghe gì thế?”
Trương Thông “xuỵt” một tiếng, nói: “Tiếng tim đập.”
Trong đài xi măng có thể nghe thấy tiếng tim đập?
Mộc Đại không biết nên khóc hay nên cười, cô thấy Trương Thông đúng là sợ thật, mình lại chẳng cần phải về ngay, không bằng dẫn cậu ta về cùng.
Cô bắt chước theo, cũng áp tai lên nghe, mặt dán lên xi măng, lành lạnh.
Sao có tiếng tim đập được nhỉ?
Đột nhiên, một luồng gió quái lạ thổi thẳng vào gáy.
Mộc Đại cảm thấy khó hiểu, thực ra cũng không nói rõ được, nhưng vô thức cảm thấy, gió đáng ra không phải thổi thế này.
Gần như theo bản năng, hoặc là phản ứng cảnh giác của cơ thể, cô tức khắc quay người lại, tay tung thế gạt đòn.
Sau đó thuận thế đứng lên.
Cách đó không xa là cây lúa, đong đưa trong bóng tối, có con chuột chui ra khỏi cây lúa, kêu chít chít.
Mộc Đại cảm thấy, dường như mình thực sự đã đụng phải cái gì đó, nhưng vừa đụng tới đã bỗng biến vô hình.
Đa nghi? Nghĩ nhiều rồi?
Phía sau, Trương Thông đánh cái rùng mình, sau đó siết lấy cái bút xóa, đứng lên, nói: “Luồng gió này quái đản thật.”
Mộc Đại hỏi: “Cậu sợ rồi?”
Dù Mộc Đại lớn hơn cậu ta vài tuổi nhưng trước mặt người khác phái, Trương Thông vẫn không nhịn được muốn vớt vát lại mặt mũi: “Ai sợ chứ?”
Mộc Đại bảo: “Không khí lưu động thôi.”
Cô dẫn Trương Thông, xuyên qua ruộng lúa, một lần nữa quay lại đường lớn, Trương Thông hoàn thành xong nhiệm vụ, tâm trạng rất tốt, thậm chí còn huýt sáo một tiếng lanh lảnh, nói với cô: “Thì ra lại đơn giản vậy, mấy ngày nay tôi cứ bồn chồn mãi, ngủ cũng không yên.”
“Tôi siêu thoát rồi, tỉnh ngộ, thăng hoa.”
Mộc Đại liếc cậu ta: Loại ranh con này thật là, có chút chuyện nhỏ thôi cũng phát sầu, tương lai nếu thật sự gặp phải chuyện đau buồn thật sự, sẽ cảm thấy việc này chẳng là cái thá gì sất.
Đương nhiên, đạo lí này cũng chẳng phải do cô thông ra, cổ nhân đã sớm có lời vậy rồi.
Cái này gọi là, mà nay thấu tận vị sầu, thu về gió lạnh mới là tiết thu (*).
(*) Hán Việt: “Nhi kim thức tận sầu tư vị, khước đạo thiên lương hảo cái thu”, hai câu trong bài từ “Thư bá sơn đạo trung bích” của nhà thơ Tân Khí Tật thời Nam Tống.
Mộc Đại theo Trương Thông trở lại cây cầu vào nội thành, nơi đó giống như một ranh giới phân chia giữa thành thị và nông thôn, một đầu đèn đuốc sáng trưng, một đầu tối tăm mù mịt.
Sạp ăn khuya bên cầu nóng rực ánh lửa, một nhóm người ngồi trên ghế thấp ăn đồ nướng, có gương mặt đã gặp hôm qua, cũng có những gương mặt lạ hoắc.
Cả đám trông thấy Trương Thông, hú lên ố là la, Mộc Đại đi ngang qua, loáng thoáng nghe thấy tiếng Trương Thông khoác lác: “Tao đã bảo tao đi là đi mà, có gái đẹp đi đường đêm thấy sợ, tao còn dẫn người ta cùng trở về nữa cơ mà, chính là con bé vừa đi qua đó…”
Đầu húi cua nói: “Không phải cái đứa đi đằng sau à?”
Trương Thông lập tức rợn hết cả tóc gáy: “Gì cơ?”
Cậu ta quay phắt lại nhìn về phía con đường vừa đi, người chung quanh cười vang, có một tên mặc áo ca-rô thụi cho đầu húi cua một cú, nói: “Anh Siêu đừng dọa nó nữa, anh xem nó sợ đến mức nào kìa…”
Đầu húi cua lấy làm khó hiểu, nói: “Tao nói thật mà…”
Lại thêm một trận cười ầm ĩ át mất tiếng hắn.
***
Quay lại quán cơm, ca ăn khuya đã gần kết thúc, sắc mặt Trịnh Thủy Ngọc có phần khó coi, nhưng cũng không nói gì cô.
Trước khi ngủ, Trịnh Lê sán lại, hỏi: “Chị Mộc Mộc, chị đi đâu thế?”
Mộc Đại vô thức rụt ra sau, ngăn cô bé lại.
Trịnh Lê sửng sốt.
Mộc Đại cũng hơi xấu hổ, thoáng khựng lại rồi nói: “Cách xa tôi một chút, hai ngày nay tôi đang bị cảm cúm.”
Trịnh Lê ồ một tiếng, lui trở về giường mình, lúc nằm xuống, nói: “Chắc là bác em có thuốc cảm đó, để mai em lấy cho chị hai vỉ.”
Mộc Đại đáp: “Để tôi tự đi bệnh viện khám xem.”
Đầy một bụng tâm sự, đáng ra phải trằn trọc hồi lâu, nhưng kỳ lạ thay lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, sáng mở mắt ra đã là hơn mười giờ.”
Cô đi rửa mặt, nghe thấy tiếng Trịnh Lê ở dưới nhà cao giọng: “Chị Mộc Mộc của cháu là bị cảm.”
Có lẽ là vì ca ăn trưa còn chưa tới nên trong quán có vẻ nhàn nhã, Trịnh Thủy Ngọc và Hà Cường đều đứng ngoài cửa, túm tụm lại với láng giếng bàn tán gì đó.
Trịnh Lê đang lau bàn, động tác rất chậm, vẫn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.
Cảm giác rất vi diệu, cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Thấy Mộc Đại đi xuống, cô bé vội đi qua nghênh đón, lúc tới gần mới nhớ ra lời Mộc Đại dặn, sợ cô không vui, lại lùi bước ra sau.
Nói: “Chị Mộc Mộc, trong huyện xảy ra chuyện.”
Cô hạ giọng: “Hình như là án giết người.”
Huyện Nam Điền là giao giới giữa Du, Tương, Quý (*), nhưng trị an vẫn tốt, không phải là chưa từng xảy ra án mạng nhưng cũng chỉ là tự mình tìm chết, say rượu trượt chân ngã xuống sông chết đuối hoặc bị tai nạn giao thông đâm chết, dù sao cũng không coi là ác tính.
(*) Lần lượt là tên gọi tắt của ba tỉnh Trùng Khánh, Hồ Nam, Quý Châu.
Án mạng giết người, đã nhiều năm nay chưa từng xảy ra.
Xảy ra vào tối qua sao?
Trịnh Lê nói: “Sáng nay truyền ra, ở cái huyện nhỏ này, xảy ra chuyện gì là có thể xôn xao tới mấy tháng. Nghe nói là học sinh, lớp mười hai, rơi từ trên cầu xuống, ngã chết.”
“Vì không biết bơi à?”
“Không phải rơi xuống nước, là ngã xuống đê cầu, cách bờ nước còn mấy mét.” Trịnh Lê cũng chỉ là nghe nói, nhưng không hiểu sao lại thấy hưng phấn, tựa hồ như cảm thấy ngày thường quá nhạt nhẽo, xảy ra chút chuyện gì đều có thể thành đề tài tán phét, “Cũng là do xui xẻo, chưa biết chừng ngã vào nước thì đã chẳng chết rồi.”
Mộc Đại nói: “Tại sao lại nói là do người giết, lỡ là tự mình ngã xuống thì sao.”
Trịnh Lê đáp: “Bởi vì có người trông thấy.”
Thì ra là vậy, vậy thì chẳng còn gì để nói nữa cả.
Trịnh Lê chỉ vào đám đông túm tụm bên ngoài: “Nói là một người phụ nữ đẩy, có người thấy được.”
Mộc Đại cười cười, tiện tay cũng vắt một cái giẻ lau, bắt đầu lau từ một cái bàn khác.
Hai ngày trước lúc đi dạo trong huyện, cô có thấy bệnh viện huyện, nhưng dạng kiểm tra sức khỏe này, có phải là nên tới chỗ nào lớn hơn cho chắc ăn không?
Bên ngoài có tiếng phanh xe, đám người đang túm tụm tản ra, Trịnh Lê hơi khẩn trương: “Chị Mộc Mộc?”
Mộc Đại ngẩng lên, bất ngờ khi thấy là một xe cảnh sát.
Có hai cảnh sát đi xuống, một người mặc đồng phục, một người không, bên cạnh có một cậu trai đầu húi cua đi theo.
Mộc Đại trông thấy cảnh sát mặc đồng phục nói chuyện với Trịnh Thủy Ngọc, Trịnh Thủy Ngọc đáp được hai câu thì lo sợ nghi hoặc quay mặt lại, chỉ chỉ về phía này.
Sau đó, gần như tất cả mọi người đều nhìn qua đây.
Ánh mắt phức tạp.
Da đầu Mộc Đại hơi tê tê, đây là dấu hiệu dự cảm không tốt.
Trịnh Lê căng thẳng lắp bắp: “Chị…chị Mộc Mộc?”
Mộc Đại không nói gì, đứng bên cạnh bàn, động tác lau bàn càng lúc càng chậm xuống, cảm giác hít thở cũng khó khăn đi nhiều.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, là tiếng trục cửa kính, vài người mở cửa đi vào, không khí trong ngoài quán được lưu thông.
Tay cảnh sát mặc đồng phục nói: “Mã Siêu, cậu qua đây nhìn thử xem.”
Đầu húi cua co ro đi lên trước hai bước, ánh mắt lướt từ mặt Trịnh Lê sang, dừng lại trên mặt Mộc Đại hai giây, như bị dọa sợ, thoắt cái cúi xuống.
Hai lần trước gặp mặt, hắn còn diễu võ giương oai như một tay đại ca giang hồ, vậy mà giờ đây, theo sau hai cảnh sát, thì ra cũng chỉ là một đứa nhóc mới lớn, bả vai cũng sụp xuống.
Mộc Đại nghe thấy tiếng hắn ấp úng: “Chính là cô ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.