Bảy Ngày

Chương 5: Ngày thứ năm




Chuyển ngữ: Sunshine Team
Diệp Khâm không xuất hiện trong tang lễ của tôi.
Thư ký của anh chịu trách nhiệm toàn bộ, một ngày trước tang lễ mới mời anh đến xem qua tổng thể cả quá trình. Anh chỉ mất vài giây để xem hết, không hề có dị nghị gì. Có lẽ, linh hồn của tôi có yên giấc ngàn thu hay không anh cũng chẳng quan tâm.
Mộ của tôi được thu xếp ở bên cạnh cha mẹ, chỉ có lác đác vài người tới tham gia tang lễ. Đàm Ninh đứng ở hàng thứ nhất, khuôn mặt rất bình tĩnh. Từ trước đến nay, cậu ấy vẫn luôn bình tĩnh như thế.
Vì học đại học ở nơi khác nên số lần gặp mặt giữa tôi và Đàm Ninh cũng bắt đầu giảm dần. Cậu ấy với em gái tôi cùng vào một trường nên hai người lại trở nên thân thiết hơn. Tôi không muốn quay về thành phố kia, nhưng tôi đã từng nói tôi sẽ giữ đúng lời hứa, bao gồm cả chuyện là chị em thì không thể cả đời không qua lại với nhau.
Huống hồ em gái tôi cũng chẳng làm gì sai, thổ lộ với Diệp Khâm, bắt đầu một mối quan hệ mới với anh ấy, đó không phải là lỗi lầm. Mà sau khi yêu đương, em ấy chưa bao giờ chủ động khoe khoang cử chỉ thân mật giữa em ấy và Diệp Khâm ở trước mặt tôi một lần nào, thậm chí hai người họ còn chưa từng xuất hiện cùng lúc trước mặt tôi. Em ấy đã tỏ ra vô cùng tôn trọng tôi. Tôi là chị, máu mủ thân thiết với em ấy, trên đời này chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, tôi không thể hẹp hòi như vậy được. Tôi đã tự thuyết phục mình rất lâu ngày, cuối cùng vào đợt nghỉ đông năm thứ ba tôi bước trên con đường trở về nhà.
Trước đó, tôi chưa từng quay về. Mỗi lần đến năm mới, em gái đều chủ động đến thành phố của tôi, cùng tôi ăn Tết. Hằng năm, Diệp Khâm đều mời chúng tôi đến nhà họ Diệp ăn Tết. Song tôi nghĩ, em gái thì có thể đi, vì dù sao quan hệ giữa họ cũng là người yêu, mà tôi thì không có tư cách tham dự bữa tiệc của họ. Mỗi lần tôi hỏi em gái có muốn ăn Tết cùng Diệp Khâm không, em ấy đều lắc đầu, nói chỉ muốn ở cùng tôi. Vì vậy từng đấy lần tôi từ chối Diệp Khâm vô cùng thẳng thắn qua điện thoại.
Lần đầu tiên bị từ chối, anh ấy không cưỡng cầu nhưng tới lần thứ hai anh trầm ngâm một lát rồi hỏi tôi: “Em ghét anh à?”
Tôi ngẩn ra, không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy.
Chờ sau khi hiểu ra, đột nhiên tôi lại có chút tủi thân, sau khi tủi thân là khó chịu, đáy mắt hiện lên nỗi buồn, trong chớp mắt có chút ướt át. Tôi chưa nghĩ ra câu trả lời thì lại nghe anh hỏi tiếp: “Vì sao lại ghét anh?”
Tôi rất muốn nói, rõ ràng là anh chọn người khác, anh không thích em, cớ gì lại hỏi em như vậy. Nhưng tôi không muốn thừa nhận anh đã thích người khác nên không nói nên lời.
Em gái thì ngồi xổm trước mặt tôi, nhìn tôi đầy mong đợi. Tôi lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Anh à, em không ghét anh, anh mãi mãi luôn là anh cả của em, từ nhỏ đến lớn anh đều đối xử rất tốt với em và em gái em. Nếu sau này em không trở về nữa, thì còn cần anh chăm sóc em gái em thế nên em biết ơn anh còn không kịp. Chỉ là em không muốn trở về thành phố kia nữa, không có ý gì khác nên anh đừng nên suy nghĩ nhiều.”
Trong loa chỉ nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ. Anh không nói lấy một lời, tôi đành cúp điện thoại.
Một lần nữa tôi lại đặt chân lên mảnh đất của thành phố ấy – nơi Diệp Khâm sống, thành phố với làn sương mỏng manh trong đêm đông.
Trường học của em gái tôi luôn luôn thi cuối kỳ muộn một chút, nên khi tôi đã được nghỉ đông thì em ấy còn đang chuẩn bị cho môn thi thứ ba. Nhưng em ấy vẫn rất vui vẻ, hơn nửa đêm đến đón tôi, sau đó lôi kéo tôi đi ăn cái này cái kia. Ngày hôm sau, tôi theo em ấy đến trường học, gặp được Đàm Ninh trong phòng thí nghiệm.
Ba năm không gặp, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều.
Cậu ấy nuôi tóc dài, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, chuyển sang mặc quần áo sáng màu nhưng dáng vẻ vẫn rất nhanh nhẹn, bình tĩnh. Việc học nặng nhọc, cậu ấy không chỉ đi theo thầy cô làm hạng mục thí nghiệm mà còn có thời gian để thực tập ở bệnh viện tốt nhất thành phố hiện nay. Thừa dịp không có em gái ở đây, cậu ấy khuyên tôi nên nhìn về phía trước.
Khi cậu ấy nói, ánh mắt rất nghiêm túc. Hiển nhiên cậu ấy chắc chắn tôi có thể hiểu. Quả thật là tôi hiểu rất rõ, chỉ là không muốn nói đến những điều này. Vì vậy tôi trốn tránh không đáp mà quay ra hỏi cậu ấy đã có người yêu chưa.
Cậu ấy suy nghĩ một chút: “Có rồi.”
Thật ra tôi khá kinh ngạc. Tôi cho rằng, cậu ấy không phải là một người dễ dàng động lòng. Nhưng sự thật chứng minh, có rất nhiều chuyện không phải là thật. Giọng điệu Đàm Ninh chắc chắn, không có dấu hiệu nói dối.
Sau khi chúc mừng, tôi hỏi là ai. Cậu ấy khẽ cười, nhẹ nhàng khép giấy tờ hạng mục thí nghiệm trong tay lại: “Chờ một thời gian nữa, đợi khi chúng tớ ở chung một chỗ, tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Tôi không đợi được đến ngày chính miệng Đàm Ninh nói cho tôi biết.
Kỳ nghỉ đông ấy, tôi gặp rất nhiều người. Em gái, Đàm Ninh, cô Hòa Kỳ đã chăm sóc chúng tôi như người thân. Tôi không đi thăm hỏi hàng xóm nhà họ Diệp. Vài năm trốn tránh Diệp Khâm đã hình thành thói quen như vậy.
Về sau tôi nghĩ lại, đáng lẽ tôi phải chủ động đi gặp một lần. Tôi không nên khiến mối quan hệ với anh ấy trở nên bế tắc như vậy. Cho dù ở trước mặt anh ấy tôi chỉ nói một câu, thì có lẽ kết quả sẽ không như vậy.
Thế nhưng tôi không còn kịp nữa rồi.
Thật ra, kỳ nghỉ đông ấy tôi đã nhìn thấy Diệp Khâm một lần. Ngày hôm ấy thời tiết rất tốt, tôi tiện tay lấy một cái áo khoác trong tủ rồi đi siêu thị. Trên đường vào tiểu khu, tôi nhìn thấy một chiếc xe con lái tới từ phía đối diện, biển số xe có chữ cái cuối cùng là Q.
Mỗi chiếc xe con của anh ấy đều có đặc điểm như vậy. Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Càng ngày xe càng đến gần, cho đến khi có thể nhìn thấy Diệp Khâm ở ghế lái.
Khi anh ấy nhìn tôi, tôi còn chưa kịp biểu lộ gì thì mặt anh ấy đã không chút thay đổi quay đi, xe không dừng lại mà trực tiếp chạy lướt qua tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ trong chốc lát, trong lòng có hơi trống rỗng.
Tôi không hề muốn mọi chuyện biến thành như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.