Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 569: Lục Bắc Thần (II)




Đã từng có một chiếc mô tô phân khối lớn từ Thượng Hải vượt ngàn dặm xa xôi để tới Hạ Môn.
Có một đám thanh niên đầy sức sống, dẫn đầu là một cậu thanh niên khá điển trai.
Chuyện này đã dấy lên một cơn chấn động nhỏ tại Hạ Môn. Ngày hôm đó, nghe những người chứng kiến kể lại rằng, chàng trai dẫn đoàn đã đèo theo một cô gái, hoa nhường nguyệt thẹn, như con chim nhỏ nép bên người.
Hôm sau, đám thanh niên ấy đã trở thành tin tức nóng hổi tại địa phương.
Trên ảnh chính là chàng trai dẫn đoàn, một tay kẹp mũ bảo hiểm, một tay vòng qua sau gáy, ôm lấy cô gái, cọ trán mình vào trán cô ấy. Trong bức ảnh, trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, khóe môi hơi rướn lên, cô gái kia cũng cười rất ngọt ngào.
Chẳng qua chỉ là một tin xã hội mang ra đổi vị cho bữa trà chiều, thế mà chỉ vì khí thế của cả đoàn sau khi đặt chân tới Lục Môn, họ đã được người ta chú ý.
Đảo Cổ Lãng, mảnh đất nhỏ bé chật hẹp, vào lúc không có quá nhiều du khách thì những tin tức nhỏ này đã trở thành chuyện tiêu khiển của rất nhiều các bà chủ cửa hàng.
Hoàng Anh khi nghe người ta kể lại chuyện này khi đó đang ngồi dựa vào gốc cây phượng ngắm hoàng hôn và cắn hạt dưa. Chị là bà chủ của “Thời khắc đặc biệt”, một cửa hàng bán thiệp lưu niệm, hàng xóm láng giềng đều gọi chị là chị Anh.
Mọi người nói, đám thanh niên đó đã tới đảo Cổ Lãng. Thế là, vào một ngày nọ, chị Anh đã gặp được anh chàng dẫn đoàn mà mọi người kể mãi.
Cậu ta đi cùng một cô gái vào cửa hàng. Cô gái đó từng cử chỉ động tác đều thể hiện một sự kiêu hãnh, giống như một đứa con bị chiều hư.
Hai người đều đang ở độ tuổi phơi phới sức trẻ, cũng nhìn ra được họ là người yêu của nhau. Cô gái nhỏ nhìn thấy vô vàn những tấm thiệp xanh đỏ thì rất hưng phấn, ầm ĩ đòi được gửi bưu thiếp cho bạn bè. Rõ ràng là cậu thanh niên không có hứng thú gì với mấy món đồ nhỏ nhặt này, nhưng cậu ta vẫn ở bên cạnh cô gái, khóe môi tươi cười, cực kỳ nhẫn nại.
Cô gái chọn một vài tấm bưu thiếp, nói muốn gửi cho bạn, trong cửa hàng cũng bán thêm vài món đồ nhỏ nhắn khác, cô gái lại hớn hở chọn thêm mấy món.
Cô gái hỏi chàng trai bên cạnh bằng khuôn mặt ngọt ngào: “Anh bảo chúng ta có nên viết cho tương lai của mình một tấm bưu thiếp không?”.
Chàng trai cười nói: “Em thích là được”.
Chủ ý của cô gái đến nhanh mà đi cũng nhanh, ngay sau đó cô ấy lại nói: “Mà thôi không viết nữa, dù sao thì em yêu anh, dù hiện tại hay tương lai, thế nên viết hay không có gì khác biệt đâu”.
Ánh mắt chàng trai ánh lên nụ cười ngọt lịm.
Lúc thanh toán, chàng trai kiên quyết đòi trả thay cho cô gái.
Ở trong mắt chị Anh, thật ra chỗ đồ này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, đắt hơn một chút chỉ có chỗ quà làm bằng thủ công. Bây giờ có biết bao nhiêu cô gái đều cho rằng bạn trai trả tiền cho mình là điều hiển nhiên, hơn nữa cô gái trước mắt còn rất xinh, số con trai muốn trả tiền cho cô ấy chắc không đếm được.
Nhưng ngoài dự liệu của chị Anh, cô gái sống chết không đồng ý. Cuối cùng, dưới sự kiên quyết của chàng trai, cô ấy lập tức bỏ lại một vài tấm bưu thiếp, lại bỏ thêm một vài món đồ thủ công ra, cuối cùng chỉ giữ lại khoảng năm, sáu tấm bưu thiếp và nói: “Bà chủ, em chỉ lấy chỗ này thôi ạ”.
Chàng trai không đồng ý, nhất quyết mua hết những thứ cô thích. Cô gái không cho, cười hì hì nói với chị Anh: “Anh ấy là người em phải nghĩ đủ mọi kế mới giành về được đấy ạ, em phải để lại chút ấn tượng tốt cho anh ấy”.
Chị Anh cảm thấy cô gái trước mắt mình rất thông minh, rất biết giữ thể diện cho đàn ông.
Khi rời khỏi cửa hàng, cô gái dính chặt lấy chàng trai, rồi lại nhìn thấy cửa hàng bên cạnh có rất nhiều loại hoa cỏ, cô ấy lại đòi được qua đó chụp ảnh.
Chị Anh nghĩ, vẫn là thanh niên sướng nhất, có thể bồng bột, có thể mặc sức làm mọi điều mình muốn. Điều rõ ràng là chàng trai này dẫn theo cả đoàn người vượt cả chặng đường tới Hạ Môn, chắc chỉ để cô gái này vui thôi. Những chuyện thoải mái ấy cũng chỉ những người ở tuổi họ mới có thể làm được.
Trong lúc chị đang cảm thán năm tháng giục người ta già đi thì chàng trai kia bỗng quay ngược trở lại, mua hết những món đồ ban nãy cô gái ưng ý mà không lấy. Chị Anh không khỏi nhìn thêm cậu ta vài lần, đúng là một cậu nhóc thương người yêu tận đáy lòng.
Chỉ là một khúc nhạc xen ngang giữa năm tháng vội qua, hoặc đơn giản chỉ là một người khách giữa vô vàn những người khách chị Anh đã gặp bao năm. Chỉ có điều, chị không ngờ chị còn gặp lại họ.
Khi chàng trai và cô gái quay trở lại đã là nhiều năm sau, à, có lẽ lúc này nên gọi họ là người đàn ông và người phụ nữ.
Đã không còn những ương bướng của tuổi trẻ, đã có thêm nhiều vững vàng và ôn hòa.
Chị Anh cũng không hiểu, bao năm qua có quá nhiều khách ghé cửa hàng, nhưng sao chị chỉ nhớ mình họ nhỉ?
Vẫn là cô gái chọn lựa, người đàn ông ở bên cạnh.
Ban đầu chị Anh không hề chú ý, cho tới khi liếc nhìn ánh mắt người đàn ông, cảm thấy nụ cười của cậu ấy thật quen thuộc, mới nhớ ra cảnh tượng nhiều năm về trước.
Cô gái không còn kiêu kỳ như trước kia, nhưng nụ cười vẫn rất ngọt ngào. Có điều, ánh mắt cô ấy khi nhìn anh ấy đã có thêm một chút thận trọng, không còn vô tư như trước kia.
Nhưng ánh mắt của chàng trai thì không hề thay đổi, thậm chí còn cưng chiều hơn xưa.
Cô gái chỉ chọn vài món đồ, nhưng khi thanh toán, người đàn ông lại tính cả những món cô đã ưng nhưng lại đặt xuống, ngay trước mặt cô gái, còn thẳng thắn và ngang nhiên hơn trước.
Hai người này có lẽ đã sớm quên mất nhiều năm về trước họ từng ghé cửa hàng này.
Cô gái đã quyết định viết một tấm bưu thiếp cho tương lai của mình, cô ấy bảo chàng trai ra ngoài đợi.
Lúc viết thiệp, chị Anh thấy cô ấy khá do dự, cuối cùng, cô ấy bất ngờ ngẩng đầu lên hỏi: “Bà chủ, thường thì các vị khách tới quán của chị hay viết gì cho tương lai của họ?”.
Câu hỏi này quá đường đột, vì chị Anh chưa bao giờ đọc trộm thư của người khác nên nghĩ mãi bèn trả lời: “Có lẽ là chúc phúc, cũng có lẽ là ước nguyện gì đó”.
Cô gái suy nghĩ rồi mới đặt bút.
Sau đó nữa, tấm bưu thiếp gửi cho tương lai được đặt vào trong phong thư cô ấy đã chọn tỉ mỉ và phong kín.
Chị Anh cảm thấy, thật ra cô ấy có tâm sự.
Cứ như vậy, cô gái rời khỏi cửa hàng.
Nhưng rất nhanh, người đàn ông quay lại, giống như ngày xưa.
Cậu ấy đi tới trước quầy, hỏi chị: Tấm bưu thiếp của bạn gái mình ở đâu?
Chị Anh chỉ tay vào tấm bưu thiếp, không hiểu chuyện gì.
Người đàn ông cầm tấm bưu thiếp đã được phong kín lên tay, chưa đợi chị Anh ngăn cản đã xé nó ra.
Chị Anh không hiểu cậu ấy định làm gì, đang định hỏi thì thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào tấm bưu thiếp, như đang suy nghĩ chuyện gì. Lát sau, cậu ấy cầm bút, viết thêm lên câu gì đó.
Cậu ấy yêu cầu chị Anh phong kín lại lần nữa, y như yêu cầu của cô gái, không gửi đi mà gửi thêm một khoản tiền để giữ nó lại ở đảo Cổ Lãng.
Chị Anh rất tò mò về hai con người này.
Gặp một lần là ngẫu nhiên, gặp hai lần là duyên phận, giống như chị đã trở thành người làm chứng giữa những năm tháng rộng dài, nhìn họ từ những cô cậu thanh niên trẻ trung trở thành những người chín chắn trưởng thành.
Thế là, trong vòng xoay của số phận, chị cũng kỳ vọng vào điều gì đó.
Hoặc là một dự cảm, chị sẽ còn gặp lại họ.
Cảm giác này rất kỳ diệu.
Chị vẫn luôn giữ gìn cẩn thận tấm thiệp họ để lại, thậm chí rất nhiều lần đã manh nha suy nghĩ đọc trộm. Chị tò mò cô gái đã viết gì và chàng trai đã đề thêm gì.
Cứ như vậy, tháng nối tháng, năm qua năm.
Sự kỳ vọng của chị Anh dần chậm rãi và tản mạn theo thời gian, thậm chí chị bắt đầu nghi ngờ giác quan thứ sáu của mình. Có lẽ họ cũng sẽ vô vàn những đôi yêu nhau khác trên đời, để lại tấm bưu thiếp và không bao giờ quay lại nữa.
Cho đến một ngày của ba năm sau.
Ngày hôm ấy, ánh nắng ban chiều rất đẹp. Không chói chang, không nhạt nhòa, cứ dịu dàng thấm lên từng tấc đất của Cổ Lãng.
Thời tiết uể oải, không khí uể oải.
Ngay cả những con mèo ở Cổ Lãng cũng lười biếng theo, chúng bò lên mái nhà, thi thoảng mới ngước mắt lên.
Chị Anh đang ngáp ngủ, giờ này rất ít khách, không phải là mùa du lịch.
Có tiếng trẻ con vọng qua cửa: “Mẹ ơi, mèo kìa! Mèo kìa!”.
Vui vẻ mừng rỡ, dù chỉ nghe thôi cũng tưởng tượng ra được nụ cười trong sáng trên khuôn mặt đứa trẻ.
Chị Anh nhìn theo.
Mắt bỗng sáng rực lên.
Là đôi nam nữ đó, họ quả nhiên đã quay lại, có điều đã thêm một đứa con.
Thằng bé chắc đã khoảng hai tuổi, mặc chiếc áo phông chui đầu rộng rãi màu xám và chiếc quần harem nhỏ xíu màu trắng thuần, đội một chiếc mũ lưỡi trai có vành che đi một chút khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo mềm mại. Cậu bé đang ngẩng đầu nhìn chú mèo lười trên mái nhà, khuôn mặt giống người đàn ông đằng sau y như đúc.
Người đàn ông mỉm cười bế cao thằng bé lên, để nó ngồi lên cổ mình, cậu bé mừng rỡ khua tay múa chân. Cô gái đứng bên cạnh dịu dàng dựa vào người đàn ông, khẽ nghiêng mặt, nhìn hai bố con mỉm cười.
Một hình ảnh thật đẹp.
Đẹp tới mức chị Anh không muốn quấy rầy.
Chị bèn tựa cửa ngắm cả gia đình ba người, từ khi hai người họ còn thanh xuân tới khi đã có một gia đình mỹ mãn.
Cô gái nhìn thấy chị, bèn cười và nói với người đàn ông: “Chính là cửa hàng này”.
Người đàn ông một tay nắm tay cô ấy, đi về phía cửa hàng của chị.
Chẳng hiểu sao, chị Anh bỗng có chút căng thẳng, giống như đợi một người bạn cũ đã lâu lắm không hội ngộ, người ấy bỗng nhiên xuất hiện, chị quên cả việc chào khách.
Đón họ ở cửa.
Câu chị Anh buột miệng nói ra không phải là “Chào quý khách” mà lại là “Hai người đến rồi à?”
Người đàn ông mỉm cười đáp lại: “Đã lâu không gặp chị”.
Cô gái thì vui vẻ nói: “Không ngờ chị còn nhớ bọn em”.
Một đôi nam nữ như vậy, chị muốn quên cũng khó.
Cậu nhóc trên cổ người đàn ông kêu lên những tiếng non nớt: “Bố, bố…”. Có lẽ thằng bé nhìn thấy những con mèo làm bằng thủ công trong quán nên tỏ ra hiếu kỳ, bèn thúc giục bố mình cất bước. Người đàn ông liền chiều con, đi về phía bức tường.
Cô gái nhìn theo họ sau đó nhỏ tiếng nói với chị Anh: “Bà chủ, tấm bưu thiếp của em vẫn còn chứ ạ? À, lúc đó em còn để lại số điện thoại”.
Chị Anh thậm chí còn không cần số điện thoại đã tìm ra được cho cô.
Cô gái cười tươi đón lấy, cẩn thận bóc ra, sau đó nói với chị Anh: “Năm đó em không viết gì cả, chỉ để lại một cái tên, giờ em muốn bổ sung”.
Thật ra chị Anh muốn nói với cô rằng, tấm bưu thiếp của cô không trống đâu.
Phong bì đã bị xé ra.
Cô gái sững sờ.
Ngay sau đó, cô ấy kích động quay lại nhìn người đàn ông.
Người đàn ông như có linh cảm, cũng quay đầu, cười với cô ấy và đi về phía này.
Chị Anh nhìn thấy khóe mắt đầu mày của người đàn ông đều là dịu dàng.
Khi anh ấy bước tới trước, cô gái há hốc miệng: “Anh…”.
Có lẽ vì không ngờ được nên cô ấy lắp bắp mãi.
Người đàn ông thì cúi đầu hôn lên trán cô gái, thì thầm: “Anh yêu em, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai”.
Cô gái dựa lưng vào quầy, tấm bưu thiếp đặt trong phong bì để lộ một góc, chị Anh không nhịn được, xem thử.
Bên trên viết rằng: Anh yêu em, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Phần đề có hai cái tên.
Một là Cố Sơ.
Và cái tên còn lại… là Lục Bắc Thần.
~Hết ngoại truyện 1~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.