Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 250: Xác chết trên bàn thi thể là mình




“Cố Sơ, cứu chị!”
“Chị, chị đang ở đâu?”
“Cứu chị!”
Là tiếng của Hứa Đồng, vang vọng trên hành lang tăm tối, bé nhỏ, tuyệt vọng. Mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương, ướt nhẹp mái tóc, ướt đẫm cả áo sơ mi. Cô mất phương hướng trong một khu nhà cũ kỹ, chạy kiểu gì cũng không thoát ra ngoài được. Cô liều mạng gọi tên Hứa Đồng, chạy lên từng tầng, từng tầng, nỗi khiếp sợ trong lòng lan ra vô hạn, giống như một loài dây leo ăn thịt người, nhanh chóng bò đi khắp cơ thể.
Là một khu nhà cũ, khắp nơi bốc lên mùi ẩm mốc, ánh trăng nhợt nhạt len lỏi vào trong từ những bệ cửa sổ cũ xì, từng mảng tường rào rào rơi xuống để lại một bức tường loang lổ. Rõ ràng là có ánh sáng vậy mà trước mắt cô vẫn chỉ đen sì, tối om, giống như bị bao trùm bởi một tầng sương mù dầy đặc, khiến mỗi bước chân cô đi đều trở nên rất khó khăn.
Đã mất hẳn tiếng của Hứa Đồng, cổ họng cô cũng gần như đã khản đặc.
Đúng vào lúc cô hoang mang, bối rối thì tận cùng hành lang dài tít tắp có một tia sáng. Tia sáng ấy như một lưỡi dao nhọn cực mỏng, bóc tách một tách của bóng tối, ngay sau đó, những tối tăm trước mắt nhanh chóng lùi đi như thủy triều rút xuống.
Ánh trăng lập tức trở nên dịu dàng.
Cô nhìn về phía trước mình, trong lòng khiếp sợ. Không còn bóng đen che giấu, những chiếc xương trắng rải rác trên nền đất trước mắt cực kỳ rõ nét, là những mảnh xương đã bị phong hóa nhiều năm, thảm khốc vô cùng, men theo dọc cả con đường, khiến người ta rùng mình.
Ánh sáng kia lọt thỏm ra ngoài từ một cánh cửa khép hờ.
Một cánh cửa cao phải tới sáu mét, dày dặn, nặng nề và khắc họa hoa văn, sừng sững như cánh cửa lớn của cung đình. Cô rón nhẹ bước chân, lại gần từng chút, từng chút một. Xung quanh rất yên ắng, chỉ còn nghe được nhịp đập trái tim mình, từng nhịp, từng nhịp như gõ vào màng nhĩ.
Trong không khí thoang thoảng mùi formalin. Cô nhíu mày, hít dồn dập từng ngụm khí nhỏ để làm dịu đi thứ mùi kích thích hô hấp của cô.
Khi lại gần cánh cửa đó rồi, cô nhẹ nhàng đẩy nó ra.
Cánh cửa không một tiếng động, cô đi vào trong nhưng rồi cũng lập tức dừng bước. Ở ngay gần đó đặt một bàn thi thể, là một chiếc bàn phát sáng, giống như băng lạnh, cũng giống như thủy tinh, tỏa ra sắc tím nhạt lạnh lẽo. Trên bàn có một người con gái với chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài buông thõng. Vì khoảng cách quá xa, cô không nhìn rõ gương mặt của người con gái ấy nhưng cô biết rõ đó là một xác chết.
Lục Bắc Thần đứng trước bàn, nét mặt vô cảm, ánh sáng tím bên trên hắt lên chiếc blouse trắng của anh, hệt như trở thành một lớp sương mỏng. Anh đeo găng tay y tế, trong tay cầm một con dao giải phẫu đang ánh lên dưới đèn.
Anh đang giải phẫu cho thi thể nhưng đúng vào lúc đặt dao xuống thì nhìn thấy cô.
Đôi mắt bên trên chiếc khẩu trang kia cũng giá lạnh như giọng điệu của anh: “Qua đây nhìn cô ấy đi.”
Xung quanh anh rặt một sắc màu như chiếc áo blouse trắng của anh, nhợt nhát đến tê tái, chỗ nào cũng quái dị. Tuy rằng cô sợ hãi nhưng đôi chân lại cứ bước về phía trước như không nghe theo sai khiến, từng chút, từng chút lại gần chiếc bàn đặt thi thể. Mỗi bước lại gần, nhiệt độ xung quanh lại hạ thấp hơn một chút, cho tới khi cô đứng cách nó chưa đầy ba mét, cô cảm nhận được đầu ngón tay lạnh đến tê dại, dưới chân hơi trơn trượt, như đã đóng băng vậy.
Gương mặt của người chết càng lúc càng rõ nét.
Cô ấy yên lặng nằm đó, nhắm mắt lại, mi mắt đã đọng đầy sương như đôi môi lại đỏ như máu.
Cô thấy người con gái trên bàn hơi quen nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu. Đang mải nghĩ thì Lục Bắc Thần đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, cúi mặt xuống, thì thầm bên tai cô: “Không nhớ ra cô ta là ai sao?”
Một câu nói cực kỳ âm u, giống như thanh âm vọng từ địa ngục, sột soạt len lỏi vào tai cô. Trong khoảnh khắc, đầu cô như bị ai gõ vào. Cô trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm thi thể ấy. Chẳng trách cô thấy nó quen thuộc. Thì ra… chính là mình!
“Á!” Cô kinh hoàng hét lên một tiếng rồi lập tức chạy ra ngoài nhưng cổ tay bị người đàn ông giữ lại.
“Em định đi đâu?” Lục Bắc Thần nhìn cô vẻ u tối, tia sáng trong ánh mắt trầm lạnh, đáng sợ.
“Thả tôi ra!”
Anh không phải Bắc Thần, tuyệt đối không phải.
“Thả em ra?” Anh không rời mắt khỏi cô: “Chẳng phải em muốn tôi ở bên em cả đời ư? Bây giờ sao vậy? Sợ tôi rồi?”
Cô nhìn thấy con dao mổ trong tay anh dần dần tiến gần về phía mình, lông măng cô dựng đứng cả lên. Cô liều mạng giãy giụa nhưng càng vùng vẫy, tay anh càng khỏe.
“Chẳng phải em yêu tôi sao? Vì sao lại hại chết tôi? Vì sao lại hại chết tôi?” Giọng anh thê lương như gió rít, vọng vào tai cô.
“Không, em không có, em không có…”
Cố Sơ hét đến tỉnh dậy, bất thình lình mở mắt ra. Xung quanh là ánh sáng vàng nhạt ấm áp. Cô đang nằm mơ ư? Phải vậy không?
Hơi thở vẫn còn gấp gáp, cả người vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mộng mị.
Rất nhanh, có tiếng bước chân lại gần.
“Sơ Sơ?” Thanh âm của người đàn ông trầm thấp, đầy quan tâm.
Tia sáng kéo dài bóng anh, cả chiếc bóng cao lớn đổ ập xuống.
Cố Sơ nhìn gương mặt phía trước, hoàn toàn trùng khớp với gương mặt trong mơ. Anh cũng mặc áo sơ mi trắng, làm tôn lên cái thanh lạnh như trăng. Thấy đôi mắt cô sững sờ, Lục Bắc Thần giơ tay chạm lên mặt cô: “Sao vậy?”
Ngón tay gầy của người đàn ông giống hệt như trong mơ, cô dường như nhìn thấy con dao kia đang dần dần tiến về phía mình.
“Á!” Cố Sơ lập tức hất tay anh ra, ngồi bật dậy khỏi sofa.
Bàn tay Lục Bắc Thần cứng đờ giữa không trung. Sau giây phút ngẩn người, anh ngồi xuống: “Gặp ác mộng sao?”
Là thanh âm cô thân thuộc, thâm trầm, ấm áp lại dịu dàng.
Lúc ấy Cố Sơ mới bước ra khỏi nỗi khiếp đảm trong mơ, lập tức ôm chặt lấy anh.
“Không sao rồi.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khẽ an ủi.
“Em mơ thấy em chết.” Cô nép chặt trong lòng anh, hít hà mùi hương quen thuộc trên người anh, như vậy mới tìm được cảm giác an toàn.
Nghe xong câu này, Lục Bắc Thần dở khóc dở cười, nghiêng người lấy hộp khăn giấy, rút ra một tờ, lau mồ hôi trên trán cho cô, khẽ thở dài: “Giấc mơ đều ngược lại mà.”
Vậy mơ thấy Lục Bắc Thâm thì sao?
Cố Sơ cầm chặt khăn giấy, đầu óc hỗn độn.
“Lần sau đừng đợi anh, về thẳng phòng mà ngủ.” Anh hạ giọng nói.
“Làm sao em biết được anh lại nuốt lời.” Cố Sơ bất mãn lẩm bẩm một câu. Phòng thực nghiệm luôn tan ca trước giờ, một là vì nó ở xa trung tâm thành phố, hai là để tránh giờ tan tầm, thế nên cô nhẩm tính giờ anh về khoảng hơn sáu giờ gì đó. Ai ngờ đợi tới bảy giờ thì anh gọi điện về, nói rằng anh phải muộn một chút mới về được.
Thế là cô cứ đợi mãi, đợi tới khi ngủ thiếp đi. Giờ nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã khuya lắm rồi.
Lục Bắc Thần biết cô ám chỉ điều gì, rõ ràng anh đã hứa tan ca sẽ lập tức về nhà ngay. Kết quả khi anh bước chân vào nhà đã sắp 11 giờ đêm.
“Xin lỗi em.” Lúc rời khỏi phòng thực nghiệm, anh quả thực không ngờ lại lãng phí nhiều thời gian ở nhà Bàng Thành như vậy.
“Anh đi đâu vậy?” Nói chuyện thêm mấy câu, Cố Sơ đã hoàn toàn thoát khỏi cảm giác hoảng sợ.
Lục Bắc Thần nói: “Tới chỗ ở của Bàng Thành.”
“Vì sao phải tới đó? Vụ án có manh mối mới sao?” Cô vội hỏi.
“Không có gì, anh và La Trì chỉ muốn qua đó kiểm tra lại một chút.” Anh cười khẽ.
Cố Sơ cũng không nghi ngờ, gật đầu rồi nghiêng đầu nhìn giờ. Cô ‘á’ lên một tiếng: “Giờ này rồi sao? Anh ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Anh cũng vừa mới đặt chân về tới nhà chưa lâu. Vừa bước vào, cả nhà tối thui. Khi bật đèn lên, anh đã giật mình bởi hình ảnh cô nằm co ro trên sofa, bước lên mới phát hiện cô ngủ mất rồi, anh mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng cô không có nhà.
Ghế sofa rất rộng, cô co quắp hết như một con mèo, ôm một cái gối bông còn to hơn cả người cô, tư thế ngủ này trong mắt người khác thì rất đáng yêu nhưng nhìn kỹ thì cô ngủ không ngon giấc. Anh bỏ cặp tài liệu xuống, cởi đồng hồ ra, rửa tay, thay một chiếc áo sơ mi sạch đi ra, đang định bế cô về phòng ngủ thì nghe thấy cô hét lên rồi tỉnh giấc.
Cố Sơ vừa nghe thấy anh nói chưa ăn cơm bèn trượt từ sofa xuống, loẹt quẹt dép lê đi vào bếp, vừa đi vừa ai oán: “Cảnh sát quái gì vậy? Kéo anh đi phá án, kết quả cơm nước cũng không lo?”
Lục Bắc Thần đi theo cô vào bếp, đứng dựa vào cửa không biết nên khóc hay cười: “La Trì keo kiệt có tiếng, không định nhổ lông trên người anh đã là khá rồi.”
“Anh ta một thân một mình, tiết kiệm tiền làm gì?”
“Chắc là… để lấy vợ chăng.” Anh khoanh hai tay trước ngực, nhún vai.
“Cả anh mà anh ta còn chưa biết lấy lòng, còn đòi lấy vợ? Lấy ma luôn đi!” Cố Sơ làm mặt xem thường La Trì. Bên kia cô đã nhanh chóng bê thức ăn đã nấu nướng xong lên, chạm vào đĩa rồi, cô lại giậm chân, trừng mắt với Lục Bắc Thần.
Lục Bắc Thần dựng tóc gáy trước cái lườm của cô, vội hỏi: “Sao thế?”
“Thức ăn nguội hết cả rồi.” Cố Sơ xót xa.
Lục Bắc Thần lúc này mới yên tâm, bước tới, đón lấy chiếc đĩa trong tay cô, cười nói: “Cũng không nguội lắm, không sao.”
Cố Sơ ngước mắt nhìn anh: “Hiếm có thật, một người lưỡi lắt léo như anh lại nói được câu này.”
“Anh đâu có khó phục vụ vậy nhỉ?” Lục Bắc Thần nhìn thức ăn hôm nay cô chuẩn bị. Quả thật là phong phú, ba món mặn một món canh, cộng thêm cơm trắng chắc mẩy. Rồi anh nhướng mày nhìn cô: “Có phải em cũng chưa ăn không?”
“Chẳng phải vì đợi anh sao?” Cố Sơ không chút khách khí, chỉ vào anh: “Sau này mà anh còn dám vất vưởng cùng La Trì tới khuya như vậy thì khỏi vào nhà nữa!”
Lục Bắc Thần vội vàng giơ tay đầu hàng, không cãi nhau với cô. Anh thử nhiệt độ của thức ăn. Không cần cô động tay vào, anh đã chủ động bắt đầu hâm nóng lại. Sau khi món đầu tiên nóng hổi ra lò, Cố Sơ ghé lên ngửi thử, lập tức cúi gằm mặt xuống, cái môi cũng chu ra.
Lục Bắc Thần nhìn thấy vậy lại bắt đầu lo lắng. Sau khi vỗ nhẹ vào người cô mấy cái, anh hâm nốt các món khác. Cuối cùng là một đĩa thịt chiên, sau khi mang ra khỏi lò vi sóng, hương thơm nức mũi, khiến người thèm rỏ nước dãi.
“Món thịt chiên này làm khá đấy.” Anh lần lượt bê thức ăn đặt lên bàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.