Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 208: Thầy nghiêm mới có trò giỏi




Cuộc họp lần này giống một ván cờ trí tuệ cao hơn, lĩnh vực mỗi người phụ trách đều không giống nhau, chức trách cũng không giống nhau, cả phương hướng mở rộng suy nghĩ đương nhiên cũng khác biệt. Phan An liệt vết thương của thi thể vào cấp độ X, kỹ thuật dán dính xương và kỹ thuật phục hồi nguyên dạng các mảnh xác có độ khó cao nhất. Ngữ Cảnh thức trắng một ngày một đêm, sáng nay sau khi chắc chắn ở hiện trường vụ án không còn manh mối gì mà họ cần lại vội tới phòng thực nghiệm mà không kịp nghỉ ngơi, đầu tiên sàng lọc từ trong đống xương vụn những mảnh có khả năng không phải xương người, sau khi hoàn thành bước kiểm tra chọn lọc thì bắt đầu tiến hành phân loại dựa theo hình dạng và đặc tính của xương. Rõ ràng đây là một công việc cực kỳ khô khan nhưng cũng là cơ bản nhất. Ngữ Cảnh có oán trách thì oán trách nhưng dưới chiếc kính cận gọng đen khoa trương kia, đôi mắt cute ấy vẫn căng tràn sức chiến đấu.
Cố Sơ lắng nghe rồi bỗng nhiên nhớ tới trò chơi ghép hình, cắt một bức tranh hoàn chỉnh thành hàng ngàn mảnh, chỉ có thể dựa vào hình dáng và màu sắc để tiến hành phân loại rồi ghép nối. Nhưng những đống xương vụn này còn phải được phục hồi nguyên dạng, độ khó và sức khỏe cần có đều vượt xa việc ngồi ghép một bức tranh một ngàn thậm chí mười ngàn mảnh, hài cốt bị chia cắt rất vụn vặt, không có hình dáng và màu sắc để phân biệt. Việc này yêu cầu người lắp ghép không những phải có một sự kiên nhẫn kinh người mà càng phải có một sự bình tĩnh và sức quan sát vượt mức bình thường.
Công việc của Ngư Khương nặng vừa phải, cô ta cần thông qua nội tạng của thi thể cũng như xương cốt để kiểm tra những nguồn độc có thể xuất hiện nhưng điều kiện tiên quyết là cần có sự phối hợp của Phan An cùng phục hồi những mảng thịt.
Cố Sơ, với tư cách là trợ lý chính thức của Lục Bắc Thần cũng trở thành một thành viên trong phòng thực nghiệm, đồng thời phải tuân theo quy định bảo mật ở đây. Mà phương thức gia nhập của cô cũng vô cùng tự nhiên, Lục Bắc Thần không long trọng giới thiệu cô với mọi người như ông chủ của một doanh nghiệp nào đó mà trước khi cuộc họp bắt đầu liền nói với cô ngay trước mặt mọi người: “Từ nay về sau, em phụ trách tất cả các công việc mang tính ghi nhớ, các công việc về phác họa hiện trường, sau này anh sẽ dẫn dắt em kinh nghiệm khám nghiệm tử thi.”
Anh cứ bình tĩnh dặn dò phạm vi công việc của cô như vậy, khiến cô thật sự bước vào đây mà không có một chút áp lực nào.
Đừng tưởng ở đây người ít nhưng lúc họp mọi người cũng mồm năm miệng mười, không ai nhường ai. Cố Sơ vừa mới vào, chưa có kinh nghiệm nên lựa chọn ngồi nghe, ngoài ra người im lặng từ đầu tới cuối còn có Lục Bắc Thần. Từ lúc tuyên bố cuộc họp bắt đầu tới khi mọi người tranh luận, anh chỉ ngồi dựa vào ghế, không phát biểu câu nào, thi thoảng lại bê cốc café lên nhấp vài ngụm, giống như đang lắng nghe ý kiến của cấp dưới cũng lại giống như đang suy ngẫm.
Rất lâu sau, anh mới khẽ lên tiếng: “Nếu DNA lấy được từ xương và thịt có sự trùng khớp thì Ngư Khương, trước tiên cô phải kiểm tra xem nạn nhân có phải thật sự chết đuối hay không. Nội tạng đã được vớt lên đầy đủ, quan sát phổi có tích nước hay không trước, lấy mặt nghiêng sau yết hầu và ống khí quản cắt mỏng. Nếu như chết đuối trước rồi mới bị chặt xác thì tập trung kiểm tra vết thương trên mặt nghiêng phía sau yết hầu.”
Tốc độ nói của Lục Bắc Thần không nhanh không chậm, ngữ điệu cũng bình lặng như gió thoảng, hình thành một sự đối lập với những tiếng tranh luận mỗi người một ý trên bàn họp, tuy khẽ nhưng không ai dám tảng lờ, những giọng nói khác lập tức im bặt. Cảnh tượng này khiến Cố Sơ nhớ tới một câu nói: Những người yên lặng nhất trong đám đông thường là những người có thực lực nhất.
Cố Sơ ngồi bên cạnh anh, nãy giờ vẫn há hốc miệng nghe họ mồm năm miệng mười, tới khi anh lên tiếng, ánh mắt cô mới dừng lại trên người anh. Người đàn ông này luôn có nhiều mặt, dù là mặc vest hay áo blouse, cô phát hiện anh đều mặc đẹp như thế. Khi mặc vest anh nghiêm túc, lạnh lùng, khi mặc áo blouse lại đầy quyền uy. Dù có mặc gì, trên người anh luôn tỏa ra một khí chất cao quý.
Cô nhìn đến si mê, còn thích nghe cả giọng anh nói, trầm trầm, khe khẽ nhưng chữ nào cũng quan trọng.
Ngư Khương ngồi đối diện Cố Sơ, vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy biểu cảm của cô, sắc mặt có chút khó chịu, nhưng ngay trước mặt Lục Bắc Thần, cô ta cũng không tiện nói gì bèn ho mạnh một tiếng, đáp thật to: “Tôi hiểu rồi.”
Ai dè, chất giọng to của cô ta không thể kéo sự tập trung của Cố Sơ trở lại.
Ngư Khương hoàn toàn không biết Cố Sơ đã đắm chìm trong không gian tưởng tượng của mình không thể thoát ra. Đôi mắt cô khi nhìn Lục Bắc Thần ánh lên một vẻ mơ màng, ngây ngẩn nhìn chăm chú vào từng động tác, cử chỉ điềm đạm của anh, ngắm từng góc cạnh trên gương mặt anh như sống mũi thẳng tắp… Bờ môi mỏng của anh thường ngày trông lạnh nhạt, không hay cười nhưng khi hôn cô thì lại mạnh mẽ, nhiệt tình. Cô thích chạm vào yết hầu gợi cảm của anh, nhất là những khi tình cảm, hơi thở trầm khàn của người đàn ông thường bật ra từ vị trí ấy, nhẹ nhàng ma sát qua từng lọn tóc cô, gọi tên “Sơ Sơ” đầy mê muội, làm nóng bừng cả tai cô, đỏ ửng cả má cô. Còn cả một vóc dáng hoang dã, tráng kiện dưới lớp áo blouse, lần nào cũng đưa cô lên tận những tầng mây.
Giờ phút này đây anh đang ngồi nghiêm chỉnh nhưng cô lại quen thuộc từng ngọn lửa hừng hực với sức bộc phá mãnh liệt đằng sau vẻ ngoài yên ắng của anh.
Càng nghĩ, trái tim Cố Sơ đập càng nhanh.
Sau khi Lục Bắc Thần nói xong đoạn trên bèn quay đầu về phía Cố Sơ, nói tiếp: “Nếu nạn nhân tử vong do chết đuối, về cơ bản phổi sẽ tích nước, cũng sẽ để lại vết thương trên ống khí quản và mặt bên phía sau yết hầu. Vết thương này là do lượng nước hít vào thở ra với một lực rất mạnh khi chết đuối tạo nên, hình dạng vết thương rất dễ nhận diện, có dấu vết xuất huyết và vết máu bầm, đây đều là những manh mối quan trọng giúp chúng ta xác định nguyên nhân tử vong.”
Anh nói rất nghiêm túc, trên gương mặt còn có nét nghiêm nghị, có hay Cố Sơ vẫn còn đang ngây dại ngắm anh, không lên tiếng, dường như còn chưa nhận ra là anh đang nói chuyện với mình.
Nói xong, thấy cô không có phản ứng, mắt lại cứ nhìn mình chòng chọc chẳng hiểu đang nghĩ gì, ánh mắt Lục Bắc Thần vẫn bình thản, tiếp tục thản nhiên nói: “Những điều này em không những phải ghi vào sổ mà còn phải ghi nhớ trong đầu.” Dứt lời, anh giơ tay gõ hai cái lên cuốn sổ của cô.
Thanh âm bất ngờ đột ngột kéo dây thần kinh si khờ của Cố Sơ trở lại, cô hoàn hồn, ý thức được mình vừa thất thần thì vô cùng sầu não. Cô quét mắt nhìn mọi người một lượt, ai nấy cũng đều nhìn mình, cô chỉ muốn ôm mặt chạy ngay ra ngoài.
“Nhớ kỹ chưa?” Bên cạnh vang lên câu hỏi của Lục Bắc Thần.
Cố Sơ quay đầu nhìn anh. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, từ đôi mắt bình thản ấy cô nắm bắt được một vài ý trêu chọc.
Thế này là đang muốn đùa giỡn cô?
“Nhớ kỹ rồi.” Cô đường hoàng đón lấy ánh mắt anh, quyết không để anh đắc ý.
Cô cứ ngồi ngắm anh đấy, làm sao?
Nụ cười tắt ngấm nơi khóe môi Lục Bắc Thần: “Thế ư? Viết vào đi.”
Toi rồi…
Cô cắn môi, sau khi ngó anh một cái thì cúi gằm, tốc ký ngoáy một hàng chữ lên cuốn sổ.
Lục Bắc Thần vẫn yên lặng ngồi đợi bên cạnh. Sau khi thấy cô viết xong anh bèn giơ tay ra. Cô chần chừ giây lát rồi đặt cuốn sổ vào tay anh. Lục Bắc Thần đón lấy nhìn qua, nét mặt không chút xao động, sắc mặt cũng không có gì thay đổi, sau đó anh gập lại, nhìn về phía mọi người: “Chậm nhất là chiều mai tôi cần có số liệu báo cáo của từng người.”
Cố Sơ muốn rút lại cuốn sổ của mình, ai dè bị anh đè chặt dưới cổ tay, cô cũng không thể tiến tới giật.
Còn Lục Bắc Thần khi ra lệnh hai tay đặt trên mặt bàn, mười đầu ngón tay đan vào nhau, để lên cuốn sổ, bả vai tráng kiện khiến áo sơ mi hơi căng ra, dấu hôn nơi xương quai xanh loáng thoáng hiện ra. Ở góc của Cố Sơ nhìn thấy rất rõ, con tim nhỏ lại đập loạn mấy tiếng thình thịch, khi cô lén quay sang nhìn những người khác, rõ ràng mắt họ cũng sáng rực lên.
Biểu cảm của Phan An là tế nhị nhất, biểu cảm như đang cố nhịn cười, ra hiệu bằng ánh mắt với Ngữ Cảnh. Ngữ Cảnh tiện thể nhìn qua, lập tức sửng sốt. Cố Sơ lẳng lặng liếc sang Ngư Khương. Hiển nhiên là Ngư Khương cũng đã thấy, gương mặt càng lúc càng thiếu tự nhiên, lúc đỏ ửng lúc trắng bệch. Cố Sơ vô cớ cảm thấy có một cảm giác sung sướng dâng lên, nhớ lại thái độ của cô ta đối với mình cô bỗng thấy được giá trị của dấu hôn này.
Cô thừa nhận tâm lý và cách làm này hơi ác, ai bảo thái độ của Ngư Khương đột ngột thay đổi?
Nhưng mà cô phát hiện ra mình lại rất hưởng thụ cảm giác này.
Cô để lại một dấu vết thuộc về riêng mình trên cơ thể người đàn ông ưu tú này, hình tượng anh trong mắt mọi người sẽ có thêm một sự mờ ám, khiến người ta liên tưởng xa xôi nhưng lại chẳng thể đoán được gốc rễ. Cảm giác này tuyệt vời một cách biến thái.
“Không thành vấn đề.” Phan An lên tiếng, nụ cười xảo quyệt: “Mấy người làm thuê chúng tôi phải nỗ lực, nếu không thể đọ trí lực với giáo sư Lục thì chúng tôi đọ thể lực cũng được.”
Cố Sơ nghe ra được ý đằng sau câu nói của Phan An, cúi đầu nín cười. Lục Bắc Thần yên lặng nhìn Phan An rồi lại liếc về phía Cố Sơ, ánh mắt lướt qua một phần suy tư nhưng anh không hỏi gì mà lãnh đạm nói: “Tối nay mọi người không cần tăng ca.”
Ngữ Cảnh nghe xong vội nói: “Vậy đống xương đó…”
“Tôi làm tiếp.” Lục Bắc Thần bình thản bổ sung thêm một câu: “Cố Sơ ở lại.”
“Á?” Cố Sơ không ngờ anh lại gọi thẳng tên mình, đưa mắt nhìn đống xương kia: “A…”
Lục Bắc Thần nghiêm mặt nhìn cô.
Cô lập tức trả lời nghiêm túc: “Vâng, giáo sư Lục.”
“Ngữ Cảnh.”
“Vâng.”
“Cố Sơ cần phải giải mẫn cảm đối với xác vụn, cậu phụ trách đi.” Lục Bắc Thần hạ giọng ra lệnh.
Ngữ Cảnh vui vẻ đáp: “Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi.”
Cố Sơ ngẩn người.
Hồi học đại học cô từng được giải mẫn cảm, lần đó là với máu tươi. Khi ấy cô vừa tiếp xúc với mấy môn của ngoại khoa, nhìn thấy máu liền ngất xỉu, thầy giáo cũng hết cách với cô. Kết quả chuyện này bị Lục Bắc Thâm biết được, anh chẳng nói chẳng rằng lôi cô vào phòng thực nghiệm, dùng một khoảng thời gian cực ngắn để giải chứng mẫn cảm cho cô bằng một cách hà khắc nhất lịch sử. Khoảng thời gian đó ngoại trừ việc uống máu người ra, gần như máu của bất kỳ loài động vật gì cô cũng thưởng thức qua.
Bây giờ cô lại có phản ứng với mấy miếng thịt người nhưng nôn mửa gì đó cũng là chuyện thường tình thôi, thật sự cần phải tiến hành giải mẫn cảm cho cô sao?
“Giáo… sư Lục.” Cô gần như van vỉ: “Em có thể không làm giải mẫn cảm không?” Cô chạm vào xương trước không được hay sao?
Lục Bắc Thần không màng tới lời đề nghị của cô, chỉ ngước mắt lên nhìn cô rồi đứng dậy, tiện tay cầm theo cuốn sổ trên mặt bàn: “Giải tán.”
“Này…”
Ngữ Cảnh giữ Cố Sơ lại, cười đáng yêu: “Yên tâm đi, cách thức và phương pháp của tôi tuyệt đối ôn hòa.”
Cố Sơ kinh hãi nhìn Ngữ Cảnh.
“May mà cô rơi vào tay tôi đấy, nếu để giáo sư Lục đích thân ra tay giải mẫn cảm cho cô thì cô còn chết nữa.” Ngữ Cảnh giải thích một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.