Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 200: Không sợ mất mặt, chỉ cần đừng mất mạng




Tất cả mọi thứ hình như đều đứng hình.
Ngữ Cảnh vốn định tiến lên báo cáo công việc bỗng chốc sững người, một tay vẫn đang đờ ra giữa không trung, cái miệng há cực lớn, nhìn cảnh tượng trước mắt. La Trì đang gọi điện thoại, sau khi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của mọi người bèn quay đầu lại nhìn, cũng sửng sốt, bỗng quên luôn cả việc gọi điện. Còn các nhân viên cảnh sát và các nhân viên khám nghiệm hiện trường khác toàn bộ đều bàng hoàng, đồng loạt nhìn hết về bên này.
Ngay cả Lục Bắc Thần vốn quen bình thản, giỏi kiềm chế cũng cứng đờ người.
Chỉ có Cố Sơ ở trạng thái động, bám chặt vào người anh như một con rái cá, khẩu trang đã không còn tác dụng gì nữa, một bên treo bên tai, một bên thả rơi tự do, còn đang đung đưa qua lại cùng hành động nôn mửa của cô.
Cả chiếc áo blouse sạch bong của Lục Bắc Thần cứ thế bị hủy hoại.
Trước ngực, cánh tay, vạt áo, thậm chí là cổ áo đều bị trận nôn 360 độ của Cố Sơ khiến cho người ngoài không dám nhìn thẳng.
Nhưng mà anh hoàn hồn trở lại nhanh hơn những người khác, một tay ôm lấy Cố Sơ không ngừng nôn thốc nôn tháo, quay đầu nhìn về phía Ngữ Cảnh: “Cậu qua đây.”
Lúc này Ngữ Cảnh mới ngớ ra, vội vàng tiến lên, trong bụng đoán chắc sẽ phải giúp Lục Bắc Thần tiếp nhận ‘củ khoai lang nóng’ Cố Sơ này rồi. Rồi cậu ta lại xoay chuyển suy nghĩ, chuyển qua lo lắng sâu sắc cho tiền đồ của Cố Sơ, nôn vào người một giáo sư Lục người khác còn không dám đắc tội, anh liệu có giữ cô lại không?
“Giáo sư Lục, tôi lập tức đưa cô ấy…”
“Ở đây giám sát, nhớ kỹ, tôi cần toàn bộ xương cốt.” Lục Bắc Thần bình tĩnh dặn dò công việc. Trong lòng anh, Cố Sơ vẫn còn đang nôn.
“Dạ? À…” Ngữ Cảnh vội vàng gật đầu rồi lại nhìn sang Cố Sơ, đúng lúc cô lại phun thêm một miếng vào người Lục Bắc Thần, khiến Ngữ Cảnh nhìn cũng thấy thảm không sao tả xiết. Cậu ta hắng giọng: “Thế thưa giáo sư, quần áo của anh…”
“Cởi áo của cậu ra.”
Ngữ Cảnh sững người, rất lâu sau mới hiểu ra, vội vàng cởi chiếc áo blouse của mình. Lục Bắc Thần đón lấy nhưng lại thay cho Cố Sơ, ném cho Ngữ Cảnh chiếc áo cũng dính bẩn trên người cô.
La Trì cũng đã tỉnh táo lại khỏi cơn sốc, bước lên nở nụ cười gian xảo: “Tôi nói đúng chưa, làm gì có ai ép người như cậu? Cho dù hôm nay cậu có đem theo một bác sỹ ngoại khoa với mười mấy năm kinh nghiệm lâm sàng cũng nôn mửa.”
Lục Bắc Thần nhận ra vẻ cười cợt của anh ấy, thản nhiên nói: “Cử một tài xế cho tôi.”
“Ấy? Đừng có nói với tôi cậu bắt xe qua đây?” Mặc dù nói vậy nhưng La Trì vẫn gọi cấp dưới tới.
Lục Bắc Thần tảng lờ vẻ mặt xem trò vui của La Trì, ném chìa khóa cho người cấp dưới rồi nói: “Nếu muốn cười thì bây giờ cười cho đã đi, lát nữa ngắm cả một suối nước toàn xác chết, tôi sợ cậu sẽ khóc thét đó.”
La Trì nghẹn lời vì câu nói của anh, tới khi Lục Bắc Thần dìu Cố Sơ đi xa rồi mới tỉnh lại, đứng tại chỗ giậm chân bình bịch: “Lục Bắc Thần! Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khóc hả?”
Ngữ Cảnh vẫn còn đang ôm chiếc áo blouse của Cố Sơ, thở dài nhìn về phía Lục Bắc Thần đi khuất, chân thành nói: “Haiz, giáo sư Lục của chúng ta cuối cùng cũng có chút tình người rồi, làm tôi hết hồn, còn tưởng Cố Sơ tiêu đời rồi chứ.”
“Cậu ta có tình người á?” La Trì rốt cuộc đã tìm được đối tượng để công kích, cười vừa gian vừa xấu xa: “Đổi lại là cậu nôn đầy người cậu ta mà xem? Cậu không chỉ tiêu đời thôi đâu mà còn tàn phế đó.”
“Hả…” Ngữ Cảnh rùng mình…
***
Chuyện gì là xấu hổ nhất?
Đó là mất mặt ngay trước mặt nam thần.
Dĩ nhiên, câu này là Tiêu Tiếu Tiếu từng nói với cô. Theo như Tiêu Tiếu Tiếu kể, cậu ấy đã từng uống sữa trước mặt nam thần, để tỏ ra đáng yêu bèn cắn ống mút, uống từng ngụm, từng ngụm nhỏ, ngăn không cho lúc hút vào phát ra âm thanh, cậu ấy đã bóp hộp sữa, để sữa tự theo ống hút tràn vào cổ họng. Kết quả khi đó có người nói đùa, Tiêu Tiếu Tiếu không nhịn được, phát huy bản chất, cười phì một tiếng sau đó cậu ấy quên mất ngón tay mình vẫn còn đang bóp hộp sữa. Kết quả, sữa như vòi phun nước phun đầy vào mặt cậu ấy.
Nam thần của Tiêu Tiếu Tiếu là Kiều Vân Tiêu.
Còn nam thần của cô… là Lục Bắc Thần.
Bây giờ cô cũng đang xấu hổ trước mặt anh, có điều thứ cô phun ra không phải sữa mà kết quả cũng không giống nhau. Tiêu Tiếu Tiếu tự phun lên mặt mình còn cô… phun hết lên người Lục Bắc Thần.
Trận nôn ấy hệt như mở vòi nước, cô gần như nôn hết cả dịch mật ra ngoài, cứ thế dựa vào Lục Bắc Thần, nôn không dứt.
Anh cũng không trốn tránh, cứ như một cây cổ thụ đứng đực ra đó, mặc cho bản thân trở thành một cái thùng rác.
Cố Sơ thề rằng cô tuyệt đối không cố ý, không có ý định trả thù gì hết.
Nhưng Cố Sơ cũng dám thề gương mặt Lục Bắc Thần chắc chắn đã tái mét. Mặc dù cô chỉ mải nôn không thể nhìn biểu cảm của anh, mà thực chất là không dám nhìn. Cô càng không dám nhìn những người khác. Tuy trời đã tối nhưng ánh đèn sáng trưng như ban ngày, cộng thêm Lục Bắc Thần vốn đã được mọi người chú ý, muốn không ai nhìn thấy cũng khó.
Cô không những tự khiến mình mất mặt mà còn khiến cả Lục Bắc Thần mất mặt.
Cố Sơ cứ thế nôn về tới tận nhà.
Dọc đường Lục Bắc Thần luôn đưa nước cho cô nhưng bất luận uống bao nhiêu cô vẫn nôn ra bấy nhiêu.
Buổi tối cô nằm mơ thấy rất nhiều thứ.
Toàn là mấy cái xác bị chặt chém tơi bời, hoặc là máu chảy đầm đìa, hoặc là xương trắng ghê rợn, sau đó lại nằm mơ thấy Cố Tư. Nó bị người ta đẩy một nhát xuống vũng nước sôi sùng sục rồi lập tức tan ra trong khoảnh khắc.
Khi Cố Sơ hét ầm lên rồi tỉnh lại, một khe hở của rèm cửa đã có ánh nắng chiếu vào, từng giọt mồ hôi men theo trán chảy xuống, ướt đẫm mái tóc, váy ngủ cũng dính chặt vào sống lưng, cực kỳ khó chịu.
Cửa phòng ngủ được đẩy ra, là Lục Bắc Thần nghe thấy tiếng động. Anh bước tới, sau lưng là ánh sáng từ phòng khách hắt vào. Anh đứng ngược chiều sáng, cả chiếc bóng cao lớn tựa như một vị thần.
“Nằm mơ à?” Anh ngồi xuống, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
Cố Sơ gật đầu: “Em mơ thấy Cố Tư rơi xuống một suối nước nóng, sau đó lập tức tan chảy.” Nói tới đây, cô bất chợt rùng mình, nhớ lại cảnh tượng tối qua bỗng nhiên cảm thấy gió lạnh thổi qua.
Lục Bắc Thần nhìn cô lắc đầu: “Không khoa học, cứ cho là suối axit thì cũng không tan trong khoảnh khắc.”
Cố Sơ kinh sợ nhìn anh, một lúc sau mếu máo: “Em nằm mơ mà, nằm mơ còn cần gì lý trí chứ.”
Lục Bắc Thần há hốc miệng, nhất thời dở khóc dở cười. Anh xoa đầu cô nói: “Được, em nói kiểu gì cũng được.” Dứt lời, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng rực rỡ sốt sắng ùa vào phòng.
Tiết trời hôm nay rất đẹp, nắng chan hòa khiến cả căn phòng trở nên sáng sủa, lan tới tận bên giường. Cố Sơ cảm thấy cái lạnh lẽo nơi sống lưng đã từ từ tan đi.
Cô quay đầu liếc nhìn giờ, cô ngủ thêm một tiếng so với bình thường.
Có lẽ tại tối qua vừa kinh hãi vừa nôn mửa, bây giờ cô vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“À…” Cô ấp úng.
Lục Bắc Thần quay trở lại giường, nhìn cô không nói, đợi cô lên tiếng. Cố Sơ liếc nhìn anh, một lúc sau mới nói một cách khó khăn: “Tối hôm qua… có phải mất mặt lắm không?”
Anh không giận cũng không trách cô, bình tĩnh đáp một câu: “Vẫn ổn, chỉ là tất cả mọi người có mặt ở đó đều biết chuyện giáo sư Lục bị cô trợ lý anh ấy mời về nôn ra đầy người.”
Nói vậy càng khiến Cố Sơ không biết giấu mặt đi đâu.
Cảnh tượng tối qua chắc cả đời khó quên.
Cô mơ hồ nhớ rằng mình cứ thế bám chặt lấy anh mà nôn. Cuối cùng anh ôm lấy cô, hình như còn căn dặn Ngữ Cảnh mấy việc, giọng điệu từ tốn rồi còn chào La Trì sau đó đưa cô lên xe ra về.
“Anh giận lắm phải không?” Cố Sơ dè dặt hỏi.
“Giận gì chứ?” Anh cười.
“Những người làm việc cho anh đều xuất sắc như vậy, nhưng mà em… lần đầu tới hiện trường đã làm anh mất thể diện rồi.” Cố Sơ cúi gằm.
Ánh mắt anh rất ôn hòa, không còn nghiêm nghị như tối qua ở hiện trường: “Ai mà chẳng có lần đầu.”
“Lần đầu tiên anh tiếp xúc với hiện trường cũng vậy ư?” Cố Sơ chỉ muốn tìm một sự cân bằng tâm lý.
Nụ cười mỉm trên môi Lục Bắc Thần đóng băng trong giây lát, cảnh tượng máu và thịt lẫn lộn bỗng hiện lên trong đầu anh, như một chiếc kim bất ngờ đâm anh đau nhói, ánh mắt chợt tối đi.
“Bắc Thần?” Cố Sơ ghé sát lại gọi anh.
“Cũng tạm.” Ánh mắt Lục Bắc Thần dừng trên gương mặt cô rất tự nhiên, nụ cười lan vào tận đáy mắt.
Một vẻ mặt nhẹ nhàng như gió giống như biểu cảm của anh chưa từng thay đổi. Nhưng Cố Sơ ban nãy nhìn thấy rất rõ ràng, tuyệt đối không phải cô hoa mắt, ánh mắt anh ánh lên chút lạnh lẽo, chỉ là nó lướt qua rất nhanh nhưng nhất định là sự thật.
“Em còn kiên trì được không?” Lục Bắc Thần thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, nụ cười càng thêm đậm, sát lại gần cô hỏi.
Môi của hai người rất gần nhau, hơi thở quấn bện sít sao.
“Ừm.” Cô cảm thấy trong đôi mắt anh có thứ gì mê hoặc cứ dụ dỗ cô. Cô bất giác gần anh hơn, rồi nhớ lại hành vi của mình tối qua, tình yêu dành cho anh càng thêm mãnh liệt, cô ôm lây cổ anh, nép vào lòng anh: “Sau này em sẽ không khiến anh mất mặt nữa.”
Anh cười khẽ, giơ một tay ra xoa đầu cô: “Mất mặt không đáng sợ, chỉ cần không mất mạng là được.”
Cô ngẩng lên nhìn anh.
“Tại anh sốt ruột quá rồi.” Lục Bắc Thần không cười nữa, ánh mắt dần trầm tĩnh lại, giơ tay quyến luyến phác họa đôi mày xinh đẹp của cô: “Hoặc anh nên nghĩ tới chuyện để em tiến dần từng bước một.”
“Em làm được mà.” Cố Sơ cố chấp nói một câu, sau đó càng ôm anh chặt hơn: “Cứ dạy em theo cách của anh đi, chỉ cần là anh dạy em, em nhất định sẽ học được.”
Lục Bắc Thần cười khẽ, giơ tay phải lên, vừa chạm vào tóc cô, cả bàn tay anh bỗng run lên. Nụ cười đóng băng nơi khóe môi, anh nhìn chằm chằm bàn tay phải của mình, tay lại run lên lần nữa, không thể kiểm soát được. Sắc mặt anh lặng lẽ chuyển lạnh. Anh đột ngột nắm chặt tay lại, rồi thả ra như vậy mới làm dịu đi phần nào…
~Hết chương 200~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.