Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 192: Đừng báo cảnh sát!




Kiều Vân Tiêu ăn rất say sưa: “Dễ thôi, nói cho anh biết đó là nhà hàng nào, anh bảo đầu bếp ở đó đích thân dạy em, thế là được chứ gì? Mấy chuyện bỏ tiền ra là có thể giải quyết được này là chuyện vặt thôi.”
“Thật sao? Người ta chịu dạy sao?” Cố Sơ nghe xong lập tức tinh thần phấn chấn, kéo ghế lại ngồi trước mặt anh.
“Thời buổi này có ai không thích tiền đâu?” Kiều Vân Tiêu cảm thấy lần này gặp cô dễ chịu hơn rất nhiều, cảm giác như đã quay trở về như trước đây, cô cũng gần gũi với anh hơn.
Cố Sơ cười hì hì: “Vậy thì phải cảm ơn đại ca Kiều rồi, à còn nữa, nhà hàng ấy có không ít món đặc biệt, em đều muốn học.”
“Không thành vấn đề.” Kiều Vân Tiêu nhận lời.
Cố Sơ vui lắm: “Anh ăn nhiều vào, cứ ăn thêm chút nữa đi.”
Cuối cùng, Kiều Vân Tiêu vác cái bụng no kễnh quay trở lại phòng khách. Đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, anh lại lên tiếng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Xem ra em thật sự quyết định ở cùng với cậu ta rồi.”
Cố Sơ ngồi xuống chiếc sofa đối diện anh, gảy gảy ngón tay, lát sau mới gật đầu. Kiều Vân Tiêu thấy vậy, lồng ngực như ứ đọng thứ gì, bèn đứng dậy. Cố Sơ giật nảy mình, ngước lên nhìn anh. Anh đi qua đi lại mấy lượt, nhíu mày lại, một lát sau mới dừng bước, nhìn cô, cuối cùng cũng bật ra một câu: “Được, cứ cho là em muốn đi theo cậu ta, nhưng có cần phải sống thử sớm vậy không?”
Cố Sơ há hốc miệng, mãi mới lẩm bẩm một câu: “Bọn em không được tính là sống thử.”
“Đã ở cùng một nhà rồi còn không tính là sống thử?” Kiều Vân Tiêu chất vấn, đồng thời nhìn lên bức tranh treo trên tường. Người giống như tranh, bóng dáng người đàn ông trong tranh cao lớn thẳng tắp, gương mặt hơi nghiêng tuấn tú, trầm mặc, đang nhìn chăm chú ra đường phố lên đèn.
Không cần hỏi cũng biết chính tay Cố Sơ vẽ, anh cũng biết rõ người đàn ông trong tranh là ai, trái tim chợt đau nhói. Cậu ta trong tranh dù là thần thái hay diện mạo đều sinh động như thật, có thể thấy đã cắm rễ rất sâu trong lòng Cố Sơ rồi.
Nghĩ vậy, Kiều Vân Tiêu lại càng bực bội.
Cố Sơ giải thích: “Phần lớn thời gian anh ấy ở phòng thực nghiệm.”
Kiều Vân Tiêu không nói nữa, chỉ nhìn cô, ánh mắt ngao ngán. Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi đứng dậy, nắm nhẹ vạt áo anh: “Hôm nay anh tới thăm em rất vui, em không còn là trẻ con nữa, em làm gì cũng biết chừng mực.”
“Em nghe Tiếu Tiếu nói em đã quay về, trước đây còn không tin, nghĩ bụng em có về Thượng Hải cũng sẽ tới tìm anh, kết quả…”
“Em xin lỗi, gần đây em vẫn đang phải đọc tài liệu, không phải em cố tình tránh mặt anh đâu.”
Kiều Vân Tiêu thở dài nặng nề, giơ tay xoa đầu cô: “Em biết mà, dù em có làm gì anh cũng sẽ không giận em.”
Cố Sơ cảm thấy ấm lòng.
“Em nói em đang xem tài liệu, tài liệu gì? Lại là mấy thứ máu me đầm đìa đó?”
“Aiya, đó là tài liệu chuyên ngành mà.”
“Dù gì em cũng là con gái, cái tay Lục Bắc Thần đó quá đáng rồi đấy.” Ngữ khí của Kiều Vân Tiêu có chút lạnh: “Làm việc cho cậu ta thì có gì hay ho? Đến chỗ anh không được à? Em thích làm việc trong môi trường nào anh đều có thể giúp em.”
“Em biết anh muốn tốt cho em nhưng em cảm thấy đây là việc em thích làm.” Cố Sơ chân thành đáp: “Anh nghĩ mà xem, những nạn nhân đó đáng thương biết bao, cũng phải có người minh oan cho họ chứ.”
“Lý do quang minh chính đại gớm.” Kiều Vân Tiêu cau có.
“Đừng có cau mày nữa.” Cố Sơ giơ tay vuốt phẳng hàng lông mày của anh, cười tươi như hoa: “Chủ tịch Kiều không được mang mấy trò áp dụng cho nhân viên quay sang dùng cho em đâu đấy.”
Kiều Vân Tiêu đè nén sự bồng bột muốn ôm cô vào lòng, đành dãn gương mặt ra.
“Anh bảo Tiếu Tiếu gọi điện thoại cho anh, anh gặp cậu ấy rồi à?” Cố Sơ lập tức hỏi.
Kiều Vân Tiêu không hay biết gì, hờ hững đáp: “Cô ấy hẹn chúng ta tối nay tới quán bar.”
Cố Sơ ôm miệng cười.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Xem ra Kiều Vân Tiêu vẫn chưa biết dáng vẻ hiện giờ của Tiếu Tiếu. Cô bạn này định dùng cách bất ngờ để thông báo cho từng người một sao.
Kiều Vân Tiêu cũng không quan tâm tới chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu, anh khoác tay lên vai cô và nói: “Nhưng mà, chiều nay em phải cùng anh tới bệnh viện một chuyến.”
Cố Sơ không hiểu.
“Bố anh vẫn luôn muốn gặp em.” Kiều Vân Tiêu nét mặt nặng nề.
Cố Sơ đọc được đôi phần bất an từ nét mặt anh, cô hỏi: “Sức khỏe của bác trai lại có vấn đề ạ?”
“Mấy hôm trước vừa trải qua một cuộc phẫu thuật.”
Cố Sơ giật thót tim, gật đầu lia lịa: “Được, em tới bệnh viện cùng anh.”
***
Cuộc gặp gỡ với chủ tịch Hứa diễn ra rất thuận lợi, ngân hàng có ý cấp vốn, điều này khiến Thịnh Thiên Vỹ như hổ thêm cánh. Sau khi ăn tiệc xong, hai người trở về khách sạn, Hứa Đồng vẫn ở loại phòng Executive Suite*, còn đặt phòng tổng thống cho Thịnh Thiên Vỹ.
*Loại phòng tiện nghi thứ hai sau phòng tổng thống. Trung bình ở một khách sạn Việt Nam, phòng tổng thống có giá 15.000.000đ thì loại phòng của Hứa Đồng có giá 3.500.000đ.
Nhưng Thịnh Thiên Vỹ không lên phòng ngay mà cùng cô đi vào phòng sau đó hỏi thẳng: “Bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Hứa Đồng biết chuyện này sớm muộn cũng phải để Thịnh Thiên Vỹ biết mà thực tế là cô cũng không định giấu anh quá lâu. Bình tĩnh lại, cô khẽ nói: “Anh đợi một lát.” Rồi quay người đi vào phòng ngủ.
Thịnh Thiên Vỹ nhận ra sự nặng nề trên gương mặt cô, không hiểu sao trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác bất an. Cảm giác này đã lâu lắm rồi không xuất hiện, kể từ khi anh ngồi lên vị trí chủ tịch, từ ngày anh tiếp quản sự nghiệp của gia đình, anh đã biết rõ con đường tương lai vừa xa xôi vừa chông gai, nếu cứ phải lo lắng chi bằng đối mặt. Trước đây anh vẫn còn khá non trẻ nhưng dần dần theo năm tháng, kinh nghiệm cũng tăng lên, gần như anh đã có thể bình thản đối mặt với mọi việc.
Chỉ có lần này…
Đang mải suy nghĩ thì Hứa Đồng đã từ trong phòng ngủ đi ra, trong tay xách một chiếc túi giấy đang đung đưa.
Thịnh Thiên Vỹ ngồi trên ghế sofa, nhìn gương mặt trắng bệch của cô, trực giác cảm nhận ra rằng mọi chuyện đang đeo bám cô có lẽ đều liên quan tới thứ nằm trong túi giấy. Hứa Đồng ngồi đối diện anh, lấy đồ trong túi ra.
Một cây đèn xanh.
Dưới ánh sáng màu vàng nhạt của căn phòng, nó càng trở nên lạnh lẽo.
Sắc mặt Thịnh Thiên Vỹ đột ngột thay đổi nhưng khi Hứa Đồng ngẩng đầu lên, biểu cảm của anh đã trở lại bình thường.
“Đây là thứ gì?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Hứa Đồng không kịp thấy sắc mặt anh ban nãy, liền trả lời: “Đây là một cây đèn xanh có một người đã treo trước cửa nhà tôi vào một buổi tối. Tối đó tôi sợ hết hồn, còn tưởng là ma quỷ.”
“Có nhìn rõ người mang đèn tới không?”
Hứa Đồng lắc đầu.
“Cây đèn xanh thì không có manh mối gì nhưng con rối gỗ bên trong thì rất kỳ lạ.” Nói rồi, cô lấy con rối ra, đưa cho Thịnh Thiên Vỹ.
Lần này đầu mày Thịnh Thiên Vỹ có một sự nghi hoặc. Anh cầm nó lên, xem xét tỉ mỉ, phát hiện ra có một nút bật bèn ấn xuống, bỗng nhiên con rối lên tiếng. Thịnh Thiên Vỹ bị bất ngờ, sững sờ giây lát nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh. Anh lắng nghe đoạn đồng dao mà con rối đọc, càng nghe càng cảm thấy quái dị.
Bài đồng dao ấy lặp đi lặp lại, cuối cùng bị Thịnh Thiên Vỹ tắt đi.
“Có người muốn giết tôi.” Hứa Đồng cất giọng hơi lạnh.
Thịnh Thiên Vỹ đặt con rối gỗ lên bàn uống nước, sau khi nghe Hứa Đồng nói bèn nhíu mày: “Em còn gặp phải những chuyện khác nữa?”
Hứa Đồng bèn kể lại mọi chuyện tối đó cho Thịnh Thiên Vỹ nghe, rồi bổ sung: “Chiếc xe hôm ấy rõ ràng muốn chèn chết chúng tôi, còn cả chậu hoa đó nữa, đã là một căn nhà hoang rồi sao lại vô duyên vô cớ rơi xuống? Nhất định có người muốn lấy mạng tôi.”
“Em và Cố Sơ đồng thời gặp phải chuyện này, đối phương chưa chắc đã nhằm vào em.” Thịnh Thiên Vỹ cố xoa dịu cô.
Hứa Đồng lắc đầu: “Không thể nào, anh cũng thấy rồi đấy, ngoài cửa là vệ sỹ do cảnh sát La cử tới, sao lại chỉ phái cho riêng mình tôi?”
Thịnh Thiên Vỹ trầm mặc, anh biết, sự nghi ngờ của Hứa Đồng không phải là không có căn cứ.
“Chuyện gặp phải tối hôm đó, tôi có linh cảm nhất định liên quan tới ngọn đèn xanh này.” Hứa Đồng bổ sung một câu.
Thịnh Thiên Vỹ trầm ngâm giây lát: “Còn ai biết chuyện cây đèn xanh nữa?”
Hứa Đồng nói: “Còn có quản lý khu nhà ở Bắc Kinh, khi đó tôi tưởng là chuông cửa bị hỏng bèn gọi họ lên sửa, kết quả phát hiện ra cây đèn xanh.”
Thịnh Thiên Vỹ gật gù như suy ngẫm gì đó.
“Tôi nghĩ chẳng có người nào vô vị tới mức làm mấy loại chuyện này chỉ để hù dọa người khác, đối phương nhất định có mục đích.” Hứa Đồng nhìn Thịnh Thiên Vỹ chằm chằm, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tổng giám đốc Thịnh, anh đã từng gặp phải chuyện này chưa?”
Thịnh Thiên Vỹ ngước lên, ánh mắt bình thản: “Chưa từng.”
“Tôi sợ chuyện này dính líu tới công ty nên muốn nghe ý kiến của anh, tôi có cần báo cảnh sát không?” Hứa Đồng hỏi.
Hứa Đồng còn có hàm ý bên trong, Thịnh Thiên Vỹ nghe ra bèn trả lời: “Tôi nghĩ so với việc nói đối phương nhằm vào em thì khả năng cao là nhằm tới tôi. Chuyện này tôi sẽ bí mật điều tra, tạm thời đừng báo cảnh sát.”
Hứa Đồng hơi sững người, sau đó đáp: “Được.”
“Ngoài ra, tôi sẽ cử người tới bảo vệ em.”
“Ngoài cửa đã có hai người rồi.”
“Sự tình còn chưa có manh mối, tôi không muốn dây vào cảnh sát. Em cũng biết cánh nhà báo luôn theo sát mọi nhất cử nhất động của các công ty lên sàn, một khi dính vào lực lượng cảnh sát sẽ có không ít gièm pha, không có lợi đối với công ty.” Thịnh Thiên Vỹ suy nghĩ từ góc độ của một người làm ăn.
Hứa Đồng biết đây là điều lo ngại của rất nhiều doanh nghiệp nên cũng đồng ý với quyết định của anh…
***
Từ nhiều năm trước đây, Kiều Trí Viễn đã có biệt danh ‘mỹ nam thương trường’, dù tuổi đã cao nhưng vẫn phong độ ngời ngời, chỉ có điều sau khi trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, đứng bên ranh giới giữa cái sống và cái chết, trông ông ấy đã yếu đi nhiều. Cũng may cuộc phẫu thuật rất thành công, ông ấy lại thoát được khỏi Quỷ môn quan.
Kiều Vân Tiêu được thừa hưởng khí khái của Kiều Trí Viễn, gương mặt lại có nét ôn hòa của người mẹ Tỉnh Tuệ nên mới khiến Kiều Vân Tiêu không nghiêm nghị như Kiều Trí Viễn.
Trong phòng bệnh chất lượng cao, cuối cùng Cố Sơ đã tới trước giường bệnh của Kiều Trí Viễn, thấy ông ấy lại gầy rộc đi so với lần trước cô tới, trong lòng tự nhiên thấy buồn. Tình cảm của cô dành cho Kiều Trí Viễn không khác gì bố đẻ. Từ nhỏ tới lớn cô luôn biết mình được hai vợ chồng họ Kiều yêu quý vô ngần, thậm chí có một lần ông Kiều than phiền mình không có con gái, còn đùa giỡn muốn bố mẹ cho cô làm con nuôi của nhà họ Kiều. Bà Kiều liền nói: Thật ra có nhận nuôi hay không cũng như nhau cả thôi, dù sao thì sau này cũng là người nhà họ Kiều…
~Hết chương 192~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.