Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 169: Cô đi rồi cũng mang cả anh ấy đi theo




Buổi chiều ra biển không thông minh cho lắm, đây là điều Cố Sơ vẫn luôn nhận định. Cô hoàn toàn không thích ‘hưởng thụ’ cái nắng bỏng rát ở một nơi đầy muối. Nếu so sánh, cô thích đi dạo khi mặt trời ngả về Tây hơn. Cô sợ phải so sánh nhưng lại chỉ thích hoàng hôn ở đây. Lúc ở Quỳnh Châu, khi lạc mất phương hướng không biết nên đi đâu về đâu, cô lại tới bên bờ biển ngồi một lát, lướt đôi chân trần trên lớp cát trắng mịn, cảm nhận cái nhàn nhã khi cát sỏi bị dồn ép, nhảy nhót giữa những ngón chân, hoặc có thể là yên lặng ngồi một bên, phóng tầm mắt về phía góc biển xa ngút tầm với, ngắm nhìn cảnh tượng bi tráng khi ánh tịch dương đỏ rực như lửa cháy cạn mọi nhiệt tình, dần dần chìm xuống mặt biển.
Phải, sở dĩ cô thích ở bên bờ biển mỗi lúc chiều tà chính vì sự bi tráng này. Hoàng hôn lơ lửng trên mặt biển, màu sắc rực rỡ nhuộm đỏ bọt sóng, diễm lệ tới mức khiến người ta rơi lệ. Thế mà chẳng mấy chốc, biển lớn đã phản bội lại hoàng hôn, thôn tính vòng tròn dần trở nên yếu ớt ấy từng chút, từng chút một. Và rồi, chính đại dương cũng đánh mất những màu sắc cuối cùng của mình, trở nên ảm đảm, tiều tụy.
Thế nên cô cảm thấy lúc ấy biển cả cũng cô độc như cô vậy.
Còn ở Hạ Môn, biển đẹp nhất có lẽ là về đêm. Tiết trời giữa hạ oi ả, dưới bầu trời đêm trăng thanh, lác đác sao, cùng người mình yêu hít chút gió biển hoặc tay đan tay dạo bước trên con đường được điểm xuyết chút ánh đèn. Mọi lưu luyến thế tục, mọi lo âu phiền não cũng được gió biển thổi tan hết. Đáy lòng được thổi sạch sẽ rồi thì mọi chuyện cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Chân cô sao rồi?”
Trong một khu café bên một góc bờ biển, dưới một chiếc ô che nắng cực lớn, trắng bóc như mây, trên một chiếc bàn vuông bằng gỗ thật màu nâu đậm tựa như màu của từng viên socola ngọt ngào, Lâm Gia Duyệt ngồi đối diện với cô, nhìn trân trân đôi chân nhỏ bị thương của cô, quan tâm hỏi.
Người tới là Lâm Gia Duyệt.
Sự xuất hiện của cô ta khiến Cố Sơ rất sửng sốt, rồi sao đó kinh ngạc hóa thành ngượng ngập.
Lâm Gia Duyệt đã chuẩn bị trước, có lẽ vào lúc ấn chiếc chuông cửa đó, cô ta sớm đã dựng lên một lớp vỏ ngoài không ai có thể phá vỡ, đến nỗi mà khi cô mở cửa ra đối diện lại là nụ cười ung dung nhẹ nhàng của Lâm Gia Duyệt. Lâm Gia Duyệt ‘nhảy dù’ một cách bình thản như thế, khiến Cố Sơ trở tay không kịp. Người con gái bên ngoài ăn mặc chỉnh tề, còn cô chỉ độc một chiếc áo sơ mi nam giới, của Lục Bắc Thần. Người tinh mắt vừa nhìn đã có thể nhận ra.
Vậy mà, sau khi nhìn thấy cô Lâm Gia Duyệt vẫn cười rất điềm nhiên, dường như không vì trang phục trên người cô mà thay đổi sắc mặt. Thế nên Cố Sơ cảm thấy nội tâm cô ta cực kỳ mạnh mẽ. Chuyện cô xin nghỉ việc Lâm Gia Duyệt có biết hay không thì chưa rõ, nhưng rõ ràng cô ta tới đây vì Lục Bắc Thần. Gian phòng của anh không những có thêm một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ mặc áo sơ mi của anh vừa bò dậy khỏi giường, là ai cũng sẽ suy nghĩ lung tung.
Lâm Gia Duyệt không phá cửa xông vào, chỉ yên lặng đứng bên ngoài, nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ hỏi: “Cố Sơ, chúng ta có tiện nói chuyện mấy câu không?”
Nếu Lâm Gia Duyệt không lên tiếng, cô nhất định sẽ vờ bình tĩnh mà nói rằng Lục Bắc Thần không có ở đây.
Chỉ có điều Cố Sơ không ngờ người Lâm Gia Duyệt tìm lại là cô.
So với vẻ điên rồ lần trước, hôm nay Lâm Gia Duyệt rất nhã nhặn, cô ta lại trở về với sự điềm đạm và bình tĩnh vốn có, khác hẳn với nét mặt cau có như gặp kẻ địch lớn hôm ấy. Nhưng Cố Sơ có thể hiểu cơn sốt cao của Lục Bắc Thần đối với Lâm Gia Duyệt quá đột ngột. Cô ta lo lắng mà mất bình tĩnh cũng là chuyện quá đỗi bình thường. Còn hôm nay, Lâm Gia Duyệt nhẹ tênh như làn gió thế này, Cố Sơ cảm thấy có thể vì hành tung của cô hay Lục Bắc Thần cô ta đều biết rõ.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Năm năm rồi, cô chẳng qua chỉ sống như một người vô hình, không ai hỏi han cô sẽ đi đâu. Rồi bất ngờ Lục Bắc Thần xuất hiện, sau đó tới lượt Lâm Gia Duyệt. Cô đi tới đâu, Lục Bắc Thần cũng có thể tìm thấy mà Lục Bắc Thần đi tới đâu cũng luôn có bóng hình Lâm Gia Duyệt.
Như hình với bóng.
Đúng vậy, chính là cảm giác này.
Cố Sơ dời địa điểm ‘đàm phán’ ra ngoài khách sạn, chính là quán café bên bờ biển trông có vẻ nhàn nhã, văn vẻ này. Chỉ là có một chút ích kỷ nho nhỏ. Trong phòng có hành lý, quần áo của cô và Lục Bắc Thần, giống như một nơi ở riêng. Một là cô không muốn Lâm Gia Duyệt bước vào sẽ khó xử. Hai là cô cũng không muốn căn phòng ấy lẫn lộn mùi hương của một người phụ nữ thứ hai.
Chân cô bị thương, đi lại không thuận tiện lắm, Lâm Gia Duyệt ngập ngừng muốn nói đã mấy lần rồi. Cố Sơ biết, có những chuyện cô ta nhất định sẽ hỏi ra. Nhưng từ lúc bắt đầu gặp Lâm Gia Duyệt, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cô có linh cảm Lâm Gia Duyệt sẽ tuyên bố rõ ràng, bảo cô rời xa Lục Bắc Thần, thế nên cô mới định nghĩa cuộc nói chuyện này là ‘đàm phán’.
Các chiếc ô không xa có một đám thanh niên đang vui đùa. Họ đang chuẩn bị một bữa tiệc trên bãi cát, đủ loại nhạc cụ với đủ hình dạng màu sắc bên những chàng trai cô gái, cực kỳ bắt mắt.
Náo nhiệt cũng tốt.
Còn hơn bối rối, ngượng ngùng.
Họ ngồi xuống, hai tách café thơm nồng bên hai người phụ nữ giấu trong lòng những tâm sự riêng. Cố Sơ cảm thấy, nếu đổi lại là Hứa Đồng hay Cố Tư, có lẽ đều sẽ thoải mái hưởng thụ. Cô không phản cảm với Lâm Gia Duyệt, ngược lại, cô cảm thấy đôi phần có lỗi với cô ta. Thế nên khi Lâm Gia Duyệt hỏi tới vết thương ở chân cô, cô vô thức rụt chân lại, che vết thương đã được băng bó cẩn thận dưới vạt váy.
Lúc ra ngoài cô đặc biệt thay một chiếc váy liền vạt dài gần như chạm đất, không có hoa, chỉ một màu trắng thuần khiết, cùng với mái tóc đen, đôi mắt đen, khiến cả người toát lên một vẻ sảng khoái, thanh thoát. Cô không nhìn Lâm Gia Duyệt, khẽ đáp lại một câu: “Vẫn ổn, vết thương nhỏ thôi.”
Trong lòng đang thầm cầu nguyện, hy vọng Lâm Gia Duyệt đừng tiếp tục hỏi nữa.
Ai dè, Lâm Gia Duyệt vẫn rất quan tâm, lại truy hỏi: “Sao lại không cẩn thận vậy?”
Cố Sơ bưng cốc café lên, khẽ nhấm một chút. Vị thơm nồng ấy tràn vào miệng, du đãng nơi cổ họng chốc lát. Khi cô lên tiếng, thanh âm hơi khàn: “Phải, bình thường tôi cũng bất cẩn ẩu thả lắm.”
Vừa đáp lại lời của Lâm Gia Duyệt, vừa né tránh được điểm mấu chốt của câu hỏi một cách kỳ diệu.
Nếu thành thật trả lời thì sẽ khiến người ta miên man trong những tưởng tượng.
Lâm Gia Duyệt cũng là người thông minh, đoán ra được cô không muốn tiếp tục, cũng đành thôi. Cô ta uống một ngụm café, mấp máy định nói. Cố Sơ trực tiếp vào đề: “Có chuyện gì thì cô nói đi.”
Chiếc ô che màu trắng chỉ lọc đi ánh nắng mặt trời, hình như không thể ngăn cản cái hầm hập của cả bờ cát dài. Hôm nay Lâm Gia Duyệt trang điểm nhã nhặn nhưng nếu ra bờ biển thì rất thiệt thòi. Bên tay trái cô ta đặt một tờ giấy ăn có in hình hoa mộc lan, khi gió thổi qua sẽ thoang thoảng một mùi hương thực sự. Chỉ có điều đã bị những giọt mồ hôi cô ta lau đi ban nãy cướp mất cái sạch sẽ, để lại trên bề mặt những vệt phấn. Như vậy, Cố Sơ có thể nhận ra cô ta không thản nhiên như vẻ bề ngoài, ngược lại, sắc mặt Lâm Gia Duyệt hơi tệ.
Cô ta khẽ thở dài một hơi, nhìn sang Cố Sơ: “Có lúc tôi nghĩ phải làm sao mới có thể khiến cô rời xa Bắc Thân đây.” Lúc nói những lời này, trong ánh mắt cô ta dấy lên chút bi thương, không có chèn ép, phần nhiều là hết cách.
Cố Sơ không nhìn cô ta, ngón tay chạm nhẹ vào chiếc cốc, có giây lát hơi khựng lại. Cô đã sớm biết mục đích Lâm Gia Duyệt tới lần này nhưng nghe như vậy, cõi lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi lên tiếng, giọng cô cũng thản nhiên: “Tôi và anh ấy chưa bao giờ ở bên nhau.”
Lâm Gia Duyệt nhìn cô có chút ngỡ ngàng, rất lâu sau mới nói: “Tôi còn tưởng cô sẽ nói với tôi rằng cô đã ở cùng với anh ấy rồi.”
“Vì sao lại nghĩ như vậy?” Cố Sơ thở dài: “Nếu tôi muốn làm vậy, hoàn toàn có thể không cần tới Hạ Môn.”
“Nhưng thực tế là cả hai người cùng xuất hiện ở Hạ Môn.”
Lúc này Cố Sơ mới ngước mắt lên, ánh mắt bình thản: “Chẳng phải cô cũng đang xuất hiện ở đây sao?”
“Tôi là…”
“Cô bám theo anh ấy.” Cố Sơ thay cô ta nói nốt những gì cô ta định nói: “Thật ra cô hoàn toàn không cần làm vậy.”
“Bây giờ cô nói thì nhẹ nhàng là vì cô chưa từng đánh mất anh ấy.”
Tim Cố Sơ thắt lại. Cô từng đánh mất chứ, cả thể xác lẫn linh hồn đều vì cuộc chia ly ấy mà tan nát, vỡ vụn. Nỗi đau ấy không khác gì một lần chết đi.
“Cô cũng chưa từng đánh mất anh ấy.”
“Không, tôi đang đánh mất.” Lâm Gia Duyệt siết chặt chiếc cốc.
Cố Sơ nhìn cô ta một lúc, sau đó cụp mắt xuống. Chiếc thìa bạc nhỏ tinh xảo khẽ xoay nơi đầu ngón tay, khuấy đều cả café trong cốc. “Xin lỗi, tôi không giúp được cô.”
Đối phương trở nên trầm mặc.
Rất lâu sau, cả hai người chẳng ai nói thêm gì.
Những chàng trai cô gái mở tiệc ngoài kia bắt đầu trở nên huyên náo. Những chiếc quần bơi đủ màu, những bộ bikini gợi cảm làm cơn lười phải hoảng sợ. Một thanh niên điển trai đang gõ một chiếc trống châu Phi, những người khác vây xung quanh nhảy múa, nô đùa. Có thể nhận ra cậu ta là linh hồn của cả nhóm.
Cố Sơ chợt nhớ tới Bắc Thâm. Trong đoàn xe ấy, Lục Bắc Thâm chính là người lãnh đạo tinh thần của họ.
“Tôi biết cô đã viết cho anh ấy một lá thư.” Lâm Gia Duyệt hạ thấp giọng: “Là một lá thư tạm biệt.”
Cố Sơ ngẩn người, sao cô ta biết được?
Lâm Gia Duyệt cười khẽ, một nụ cười chua chát, lan ra tận khóe mắt, rồi lại bung nở nơi bờ môi. Cô ta ngước lên nhìn Cố Sơ. Người con gái trong sáng ngồi dựa vào chiếc ghế gỗ màu café, mái tóc dài nhẹ bay theo gió. Rõ ràng buổi chiều nóng là thế mà cô vẫn mát mẻ không chút mồ hôi, gương mặt không bôi một chút phấn, ngồi đó một cách kiêu ngạo. Những người đàn ông đi qua đi lại đều lần lượt nhìn cả về phía cô. Cô như một đóa mộc lan kiêu hãnh đơn độc, yên lặng thưởng thức café, không ngó nghiêng, không để ý xung quanh nhưng vẫn đủ làm nên một cảnh đẹp nơi bờ biển.
Nói thật lòng, cô ta ngưỡng mộ Cố Sơ.
“Cô đi rồi nhưng lại đem cả Bắc Thần đi mất.” Cô ta khẽ nói.
Cố Sơ nghe xong lập tức giải thích: “Cô hiểu lầm rồi, tôi…”
“Là cô hiểu lầm ý của tôi. Tôi không hề nói cô quyến rũ anh ấy.” Ánh mắt Lâm Gia Duyệt ảm đạm. Cô ta khẽ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng cất lời: “Thực tế là, tôi đang chứng kiến anh ấy giao phó trái tim của mình thế nào.”
Nói tới đây, cô ta nhìn lên Cố Sơ, bổ sung thêm: “Vì cô.”
Cố Sơ không ngờ cô ta lại nói thẳng thắn đến vậy, mở miệng định giải thích nhưng Lâm Gia Duyệt giơ tay ra hiệu, có ý ngắt lời cô rồi nói: “Cố Sơ, cô có biết không? Nếu cô không xuất hiện, tôi và Bắc Thần sẽ kết hôn, nhất định sẽ kết hôn.” Trông cô ta đầy vẻ bi sầu, giọng nói vẫn đè xuống rất thấp: “Nhưng vì có cô, mọi thứ đã thay đổi.”
~Hết chương 169~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.