Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 166: Hình ảnh anh và người ấy chồng lên nhau




Thế gian dường như yên tĩnh trở lại.
Cô không còn bị nước mưa dội ướt tới không thở nổi, tai cũng không còn bị gió thổi tới đau nhức, bả vai cũng không còn lạnh lẽo, đến cả mắt cá chân bị thương hình như... cũng không còn đau như ban nãy nữa.
Có chiếc áo khoác che lên đỉnh đầu cô, mặc dù chẳng mấy chốc đã ướt sạch nước mưa nhưng chí ít cũng không khiến vẻ nhếch nhác của cô bày ra trước mắt.
Vào lúc cần thiết xuất hiện một vòm ngực hằng khao khát, cảm giác an toàn nảy sinh một cách tự nhiên. Dẫu thế giới ngoài kia có nguy hiểm cỡ nào thì con tim bất an, hoảng sợ cũng có thể bình tĩnh lại. Cố Sơ ngước mắt lên, nhìn vào khuôn cằm vuông vắn của người đàn ông, lên cao nữa là đôi mắt còn đen láy hơn cả trời đêm, gương mặt tuấn tú ấy quen thuộc tới mức khiến cô muốn khóc.
Có viên đá bị gió thổi tới, rơi xuống vai anh, đập vào lưng anh. Anh ôm cô đứng dậy, khẽ nói một câu: "Đi thôi!"
Cô như một linh hồn vô chủ, nương tựa vào sức mạnh của anh, ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn dán lên mặt anh, ngập đầy những xúc cảm không thể nói rõ, nhưng phần nhiều là sửng sốt. Cô cảm thấy nhất định là mắt mình có vấn đề, một người đang ở Thượng Hải xa xôi như anh sao có thể như từ trên trời rơi xuống vậy?
Lại là một cơn gió giật, quét theo không ít đá sỏi cát bụi. Cố Sơ giương mắt nhìn một tấm sắt mỏng sắc lẹm vọng lại từng âm thanh theo từng lần gió đập rồi bay qua bên này. Cô không kịp hét, mặt lập tức vùi vào lòng người đàn ông. Người đàn ông theo đà ôm chặt lấy cô rồi nhanh chóng né tránh, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng ma sát cùng tiếng đồ vật va chạm ầm vang.
Cô nhìn theo, kinh hãi hét lên.
Mảnh sắt mỏng đó dưới sức quật của cơn gió mạnh đã quét qua thân xe, đâm vào vị trí chính giữa kính chắn gió phía trước, men theo vị trí ghế lái chọc thẳng vào ghế sau.
Xe không thể lái được nữa.
Lần đầu tiên Cố Sơ nhìn thấy cảnh tượng này. Tuy rằng Quỳnh Châu cũng từng gặp bão nhưng chưa từng có cơn bão nào mạnh như vậy.
"Làm sao đây?" Cô sợ hãi lẩm bẩm.
Cô túm chặt lấy áo sơ mi của anh, gần như khiến cả ngón tay cũng đau nhức. Lục Bắc Thần, người đàn ông bất ngờ xuất hiện vào lúc cô đối mặt với nguy hiểm này, cô không hề do dự coi anh là chiếc phao cứu sinh duy nhất. Cô cũng không kiên cường nữa, không giả vờ bình thản nữa. Cô sợ hãi kinh hoàng, hai tay hai chân thậm chí cả môi cũng va vào nhau lập cập.
Cô chỉ biết, lúc này đây cô phải níu chặt lấy anh, vì không có anh giờ phút này cô quả thực không biết phải làm thế nào.
"Đừng sợ!" Trên đỉnh đầu, giọng anh thâm trầm đầy sức mạnh.
Anh ôm thật chặt, bả vai dài rộng nãy giờ vẫn chắn mọi gió mưa cho cô. Cô cảm thấy hình như anh đang nghĩ cách. Quả không sai, chẳng mấy chốc anh đã ôm cô chạy về một hướng khác. Chỉ mấy bước đường ngắn ngủi nhưng lại rất gian nan.
Cơn mưa như trút nước, bên vệ đường có một chiếc mô tô nằm nghiêng, đã ngập một nửa trong vũng nước. Chiếc mũ bảo hiểm chỉ buộc vào tay lái đung đưa trong mưa bão, đập cành cạch vào thân xe. Chẳng biết là của ai, có thể là chủ xe đã bỏ xe mà đi từ lâu rồi, hoặc còn chưa kịp tới lấy xe. Lục Bắc Thần cởi áo khoác ra nhường cho cô, rảo bước tới trước nâng xe dậy, nhân lúc gió yếu đi một chút để cố định nó. Anh giật mạnh chiếc mũ xuống, kéo cô lại, đội mũ lên đầu cô.
Sau đó đôi chân dài vắt ngang qua, anh đã ngồi vững lên xe.
Anh thử nổ máy.
Trên đỉnh đầu Cố Sơ là chiếc mũ bảo hiểm nặng nề, trong tay nắm chặt chiếc áo khoác của anh, cố gắng để mình đứng vững một chút. Thật ra áo khoác không còn tác dụng nữa nhưng túm chặt như thế này chung quy vẫn an toàn. Nhìn những hạt mưa ào ào trút xuống gương mặt anh, nước mưa chảy thành dòng, men theo vầng trán rộng rồi trượt qua sống mũi, theo đà xuống tới tận môi và cằm. Anh không để ý tới việc lau nước mưa trên mặt mà đang bình tĩnh cố gắng khiến cho chiếc xe mô tô 'cải tử hoàn sinh'.
Cô bắt đầu lo lắng, chiếc xe này không biết đã bị ngâm trong nước bao lâu rồi, liệu còn sử dụng được không cũng chưa chắc chắn.
Đang mải nghĩ thì cô bỗng nghe thấy một tiếng 'ầm' từ xe vang lên, nó đã được anh nổ máy thành công.
Lục Bắc Thần ngồi vững chãi trên xe, một tay nắm chặt tay lái, một tay đưa về phía cô: "Lên đây!"
Nước mưa thấm ướt chiếc sơ mi của anh, từng đường nét trên lồng ngực rắn chắc được phác họa rõ nét, bàn tay giữ xe cũng vô cùng mạnh mẽ, từng bắp thịt nổi lên, còn bàn tay hướng về phía cô thì kiên quyết nhẫn nại, dường như không chút do dự.
Cố Sơ nhìn người đàn ông trước mặt qua chiếc mũ bảo hiểm, nhất thời xuất hiện muôn vàn cảm xúc.
"Đi theo tôi!" Lục Bắc Thần nhìn cô, ánh mắt cương nghị.
Trái tim cô bị câu nói này đập mạnh một cái.
Dường như cô lại nhìn thấy Lục Bắc Thâm lái chiếc xe mô tô, giơ tay ra trước mặt cô, cười hỏi: Có dám đi cùng anh không?
Đó là một lần sau khi anh dẫn đầu trong một cuộc đua, tiếng reo hò tại trường đua đa phần đều tới từ các cô gái, gần như xuyên thủng màng nhĩ của cô. Trước những cái nhìn sùng bái ngưỡng mộ ấy, anh lái thẳng xe tới trước mặt cô, tháo mũ xuống, đưa ra lời mời.
Trước lúc đó, cô chưa bao giờ ngồi lên mô tô.
Vì từ lúc cô có ký ức, cô đã được đưa đón bằng ô tô. Có thể là bố đích thân lái, cũng có thể là tài xế riêng của gia đình. Có lúc gặp mấy người lái mô tô, cô lại bò ra cửa sổ tò mò ngắm nghía. Mẹ liền tươi cười kéo cô vào lòng và nói: Mấy loại xe mô tô rất nguy hiểm.
Cô yêu Lục Bắc Thâm, cũng yêu luôn cả sự mạo hiểm ấy.
Mưa lớn xóa sạch tầm nhìn của Cố Sơ nhưng bàn tay ấy vẫn giữ nguyên, như một ngọn hải đăng trên mặt biển trong một đêm âm u. Một giây sau, cô đặt tay mình vào tay anh. Khóe môi Lục Bắc Thần hơi rướn lên, anh thu chặt bàn tay lại, cô bèn được anh kéo lên xe.
Khoảnh khắc vắt chân qua xe, lại có những hình ảnh chồng lên nhau hiện ra trong đầu.
Bắc Thâm hỏi cô: Có sợ không?
Cô lớn tiếng nói: Có anh em sẽ không sợ nữa.
Bắc Thâm liền nói: Ôm chặt lấy anh.
"Ôm chặt lấy tôi." Bên tai là mệnh lệnh trầm thấp của người đàn ông.
Cùng ùa vào tai giống những âm thanh trong hồi ức.
Đầu mũi Cố Sơ chợt cay cay, một giây sau cô đã kìm lòng không đặng mà ôm anh thật chặt, gương mặt trong chiếc mũ bảo hiểm dán lên tấm lưng rộng lớn của anh.
Chiếc xe máy nổ ầm vang.
Bắc Thâm hỏi: Nếu anh tăng tốc em cũng không sợ chứ?
Cô vui sướng: Không sợ!
Bắc Thâm cười: Ôm chặt nữa vào!
Chiếc xe lao vút đi trong mưa gió, thuần thục né tránh những vật đột ngột tập kích chính diện.
Lục Bắc Thần nói: "Ôm chặt nữa vào, tăng tốc đây!"
Cố Sơ thu chặt cánh tay, cả người dính sát vào anh.
Trong mưa, anh cưỡi chiếc mô tô hệt như một tia chớp. Dù mây đen che chặt trên đỉnh đầu, anh vẫn như một vị thần quả quyết tránh mọi ánh sáng mà tầng mây phóng thích, dẹp bằng tất cả.
Còn Cố Sơ ngồi phía sau anh nước mắt đã sớm đầm đìa gương mặt, chúng theo nước mưa trôi vào cổ họng...
***
Lúc này đây, vào ở một khách sạn bên bờ biển không thể coi là một quyết định quá sáng suốt vì cần chuẩn bị một tâm lý vững vàng.
Lục Bắc Thần chở Cố Sơ đi một mạch về khách sạn. Giây phút họ bước vào đại sảnh, các nhân viên phục vụ đều sửng sốt, vội vàng bước lên chào hỏi. Cố Sơ chưa tháo mũ ra, nước mưa khiến trước mắt cô hình thành một tầng hơi nước, che chặt đôi mắt đẫm lệ của cô.
Trong mơ hồ, cô được Lục Bắc Thần kéo vào thang máy, rồi chẳng mấy chốc chân đã giẫm lên lớp thảm êm ái, sau đó 'ding' một tiếng, cô bị anh kéo vào phòng.
Là một gian phòng tổng thống.
Hướng thẳng tầm mắt là một ban công ngắm cảnh cực lớn hình cung ở một độ cao tuyệt vời, với một góc độ hoàn hảo. Nhưng khi có bão đổ bộ, cảnh biển xa xa hoành tráng tới độ đủ để lưu lại ám ảnh tâm lý. Mặt biển cuộn trào đó gần như bị mây đèn đè lên những ngọn sóng như Thượng đế đang hủy diệt, khoáng đạt mà tuyệt vọng.
Thế nên có thể ngắm được một khung cảnh hùng vĩ cỡ nào còn phải xem người ấy có một nội tâm mạnh mẽ ra sao.
Lục Bắc Thần tháo mũ bảo hiểm trên đầu cô ra. Thấy mắt cô đỏ ửng, anh đưa tay khẽ giữ lấy gáy cô, thấp giọng nói một câu: "Không sao rồi."
Phải, không sao rồi.
Vì sự xuất hiện của anh, cô đã bước vào một nơi an toàn.
Nhưng con tim thì vẫn lơ lửng ngoài giông tố. Cảnh tượng anh lái xe đèo cô khi nãy vẫn còn quanh quẩn trong đầu, quen thuộc mà lạ lẫm.
Một lúc sau, Cố Sơ khàn giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lục Bắc Thần nhìn cô, gương mặt nghiêm nghị nhưng vẫn có chút ôn hòa. Anh nhẹ nhàng đáp: "Tôi chỉ biết rằng lúc này tôi phải tới."
Cô không hiểu ý của anh nhưng trái tim đã nhanh hơn tư duy một bước, đập rất rộn ràng.
Hai con người bị ướt đến thảm hại.
Tắm rửa xong, cô như dốc cạn sức lực của cơ thể, mềm oặt người nằm xuống sofa. Chiếc mũ bị nước mắt gột sạch tới sáng loáng vẫn còn nằm nghiêng trên mặt bàn, tựa một con thú bị ai bỏ quên được cô dẫn về nhà.
Không, cô mới giống như một con thú bị bỏ quên, sau đó được Lục Bắc Thần tìm thấy.
Phòng tắm không có động tĩnh nữa.
Chẳng mấy chốc, Lục Bắc Thần cũng đã tắm xong đi ra. Anh quấn khăn tắm, đầu tóc còn ướt rượt. Anh hất mạnh một cái, nước bắn tứ tung, đọng lại trên bờ vai, còn mơn man cả những cơ bắp đầy sức mạnh kia nước. Cố Sơ như một con mèo bị người ta giẫm phải đuôi, bé nhỏ co ro vào một góc sofa.
Cô tắm xong, từ trên xuống dưới chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi nam.
Chiếc áo trắng tinh, mái tóc đen nhánh, gương mặt nhỏ hơi tái đi, đôi chân dài trắng bóc, thuần khiết như một thiếu nữ bước ra từ tranh vẽ.
Chỉ có điều trên đôi chân nhỏ vẫn còn thẫm lại một vệt đỏ, lại càng tôn lên cái mịn màng, trắng trẻo của mắt cá chân.
Lục Bắc Thần ném khăn mặt qua một bên, quay người đi lấy hộp bông băng. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, đặt hộp bông băng lên bàn trước rồi đưa tay chạm vào chân cô. Cố Sơ rụt chân lại theo phản xạ, lòng bàn tay anh lại hơi dùng lực, khẽ nói: "Đừng động đậy."
Anh đang nhìn vết thương trên chân cô.
Ban nãy lúc đi tắm cô có nhìn rất rõ, vết thương rất sâu, trong mưa bị lạnh đến tê tái nên chẳng còn cảm thấy đau đớn, tới khi gặp nước nóng, bình ổn lại, cơn đau mới lan ra khắp cơ thể.
"Đau..." Cô khẽ lẩm bẩm.
Khi máu thấm lên vết thương, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
Thanh âm nhỏ bé lọt vào tai Lục Bắc Thần, lôi kéo một góc mềm mại nhất trong lòng anh. Đầu mày hơi nhíu lại của anh đã dãn ra, khi anh lên tiếng, ngữ điệu đan cài xót xa: "Bị thủy tinh đứt vào?"
Vết thương bằng phẳng, chỗ da thịt nứt ra hơi lồi lên. Anh chỉ cần liếc một cái là đã có thể đoán định được bị vật gì gây thương tổn từ bề dày của vết thương.
Cố Sơ biết anh tinh mắt, cũng không cần giấu giếm nữa bèn khẽ gật đầu...
~Hết chương 166~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.