Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 162: Sớm muộn gì cô cũng sẽ hại chết anh ấy




Từ lúc quen Lâm Gia Duyệt ở Quỳnh Châu cho tới giờ, tuy rằng sự hiểu biết của Cố Sơ dành cho cô ta không được coi là quá nhiều nhưng cũng biết rõ Lâm Gia Duyệt không phải một người dễ mất bình tĩnh. Dù sao cũng là con gái một gia đình quyền quý, chí ít sẽ không để người ngoài nắm được điểm yếu. Hơn nữa đánh giá của người ngoài với Lâm Gia Duyệt cũng rất cao, thông minh, xinh đẹp, tự lập, hiện đại lại có tài, được coi là đại diện cho vẻ đẹp hoàn mỹ của phái nữ trong thế kỷ này.
Kích động như hôm nay thế này e rằng thật sự là lần đầu tiên.
Cố Sơ không còn sức lực quan sát sự thay đổi cảm xúc của Lâm Gia Duyệt trước. Sau khi giọng nói đó lấn át, khắp đầu cô chỉ còn bay bay chữ 'cam'.
Lục Bắc Thần dị ứng với cam ư?
Cô không hề biết chuyện này.
Một lúc sau, Cố Sơ mới tìm lại được giọng nói, nhìn về phía bác sỹ: "Nếu dị ứng cam thì có thể dẫn tới sốt cao không hạ không?"
Bác sỹ ngẫm nghĩ rồi đáp: "Có khả năng này. Thể chất của người này với người kia là khác nhau, nên cũng dị ứng với những loại chất khác nhau. Có người dị ứng với lạc, nếu nghiêm trọng ăn vào còn mất mạng. Có người lại dị ứng với phấn hoa, sau khi hít vào sẽ khiến hô hấp khó khăn dẫn tới nghẹt thở. Thế nên dị ứng cam cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, khiến bệnh nhân sốt cao liên miên cũng không hiếm."
Hơi thở của Cố Sơ có phần gấp gáp, ngón tay siết chặt lại, đâm sâu vào lòng bàn tay. La Trì đứng bên nhìn rất rõ ràng. Có lẽ cảm thấy thái độ vừa rồi của Lâm Gia Duyệt hơi thái quá, anh ấy bước lên, ôn tồn nói: "Cô không biết chuyện giáo sư Lục dị ứng với cam phải không?"
Cố Sơ khẽ lắc đầu, ngước mắt nhìn La Trì: "Mọi người biết cả sao?"
"Cấp trên rất coi trọng lần về nước này của giáo sư Lục, thế nên ngay từ đầu đã điều tra những điều cấm kỵ của cậu ấy rồi báo cho mọi người." La Trì thở dài: "Các trợ lý, đồng nghiệp làm việc cùng cậu ấy cũng đều biết cậu ấy có bệnh này, biết cậu ấy không bao giờ ăn cam. Trước nay cậu ấy rất kén chọn đồ ăn, nghe nói lúc trước ai lỡ bê nhầm nước cam ép tới cho cậu ấy sẽ bị mắng té tát một trận. Nhưng sau khi tới Trung Quốc, đối với những món cô làm cậu ấy luôn khen không ngớt. Tôi còn tưởng cô hiểu rõ khẩu vị và thói quen của cậu ấy lắm rồi, dẫu sao thì khiến một người kén chọn thức ăn phải gật đầu đâu phải chuyện dễ dàng."
Nhưng anh chưa bao giờ nói cho cô biết việc này, thậm chí còn chưa từng nhắc qua.
Cô bất chợt nhớ lại lần anh sốt triền miên khi trước.
Ký ức không ngừng đảo ngược rồi dừng lại tại đường du lịch.
Cốc nước dưa hấu được đổi thành nước cam, sau đó để tránh sự ngượng ngập cô đã xiên cho anh một miếng cam. Cô dường như bỏ quên mất biểu cảm của anh. Bây giờ nhớ kỹ lại, lúc ấy anh có chút do dự. Nhưng lúc đó cô lại hiểu nhầm, vốn dĩ không hề nghĩ rằng vì anh không thể ăn được cam nên mới do dự. Hôm đó anh ăn không ít cam, hầu như đều là anh yêu cầu cô đút cho mình ăn. Ngay sau đó thì anh phát sốt, lúc sốt lúc hạ, không liên tục...
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Sơ trở nên trắng bệch.
La Trì quan sát rất tỉ mỉ, bèn hỏi: "Cô sao vậy?"
"Tôi..." Ngón tay Cố Sơ hơi run, phải ra sức bấu mới đè nén được: "Lần đó trước khi anh ấy phát sốt đã ăn cam, hơn nữa sốt đi sốt lại nhiều lần cũng vì trong khoảng thời gian bị sốt cũng ăn cam."
"Cái gì?" La Trì và Lâm Gia Duyệt đồng thanh lên tiếng.
"Vì trong cam chứa nhiều vitamin, tôi cảm thấy có lợi cho sức khỏe." Cố Sơ nắm chặt tay lại đến đau nhức.
Lần trước khi cơn sốt của Lục Bắc Thần vừa hạ, cô đã làm mấy món ăn thanh đạm cùng với cam. Khoảng thời gian đó anh ăn bao nhiêu cam thì sốt bấy nhiêu lần, bây giờ nghĩ lại số lần anh sốt mê man khi ấy vừa đúng bằng số lần cô cho anh ăn cam.
Chính cô đã hại anh.
Lâm Gia Duyệt bước lên, nhìn cô chằm chằm: "Bắc Thần từ trước tới nay đều không động vào cam, anh ấy cực kỳ thận trọng với những thứ ăn vào người. Đừng nói là cam, tới loại quả như quýt anh ấy cũng không động. Tại sao cứ ở trước mặt cô thì lại ăn cam?"
Cố Sơ đương nhiên sẽ không nói ra tình cảnh lúc ấy. Cô nhìn Lục BắcThần nằm trên giường bệnh, hết cơn đau này tới cơn đau khác quét qua tim.
Áy náy như một con rết bò tận đáy lòng. Nơi nào nó bò qua, nơi ấy lại bị cào một vết máu. Nếu cô biết sao có thể để anh ăn nhiều cam như vậy?
"Lần trước tự động hạ sốt sao?" Bác sỹ hỏi thẳng Cố Sơ.
Cố Sơ bước lên trước, gật đầu.
Đứng gần với Lục Bắc Thần, sắc mặt anh trắng bệch tới kinh người, nắm chặt bàn tay anh cũng nóng rẫy. Lần trước anh cũng như vậy, sốt cao rất khác người bình thường. Người ta sốt khắp người sẽ đỏ lựng lên, còn anh sốt lại tái mét mặt mày, lòng bàn tay nóng đến hết hồn hết vía.
Triệu chứng của lần này giống y hệt lần trước.
Tại cô sơ suất, quên hẳn việc dị ứng với một số loại thức ăn. Mấy năm đó cô học y đúng là vứt đi rồi.
Hít sâu một hơi, cô nhìn về phía bác sỹ: "Bây giờ đã tìm được nguyên nhân dị ứng rồi, tôi nghĩ khoảng thời gian này chỉ cần anh ấy không động vào các loại hoa quả hoặc thức ăn có cam thì cơn sốt cũng tự động hạ thôi."
"Cô còn đáng để tin sao?" Lâm Gia Duyệt bước lên, nói với thái độ lạnh nhạt.
Cố Sơ vẫn chưa buông tay Lục Bắc Thần ra vì tay cô đa phần đều lạnh, lần trước khi Lục Bắc Thần sốt cao luôn thích nắm tay cô, mỗi khi cô định rút về anh lại càng nắm chặt hơn, nói với cô rằng: Cứ để tôi nắm như vậy đi!
Anh hay đan tay vào tay cô. Cô nghĩ chính cái lạnh của tay cô đã làm nguội bớt nỗi khổ sở khi anh sốt cao.
Lâm Gia Duyệt nhìn thấy hành động của cô, nhưng từ đầu tới cuối cô ta vẫn không điên rồ tiến tới gạt tay Cố Sơ ra, chỉ nhìn cô vẻ không vui, nghi ngờ câu nói của cô. Cố Sơ có thể nhận ra ý thù địch từ ánh mắt của Lâm Gia Duyệt, cô nói: "Về nội khoa, tôi nghĩ tôi hiểu biết nhiều hơn cô."
Lâm Gia Duyệt không ngờ cô lại nói vậy, nghẹn lời giây lát, mãi sau mới lên tiếng: "Tôi biết cô học y, nhưng cô cũng chính là thủ phạm hại Bắc Thần nhập viện."
Một câu nói đã vạch trần hành vi ngấm ngầm điều tra Cố Sơ của cô ta.
Cố Sơ không phải con ngốc, dĩ nhiên đã nghe ra, lòng bàn tay lạnh lẽo nhanh chóng nóng lên nhờ nhiệt độ từ cơn sốt của Lục Bắc Thần, thiêu cháy cả xương cốt của cô. Không sai, cô chính là thủ phạm. Cố Tư đứng bên cạnh nghe không lọt tai nữa, bèn chắn thẳng trước mặt Cố Sơ, giã cho Lâm Gia Duyệt một trận.
"Chị nói đủ rồi đấy, chết có gì đáng sợ đâu, chị còn muốn thế nào? Bây giờ Lục Bắc Thần nhà chị chết rồi hay là bại liệt rồi? Chẳng qua là sốt cao thôi mà, có gì ghê gớm chứ? Người ta nói người không biết không có tội, chuyện này trách được chị tôi sao? Các người người nào người nấy cũng biết rõ sự tình, thế sao ban đầu không ai nhắc nhở chị tôi? Còn nữa, giáo sư Lục đáng kính của mấy người còn chưa nhắc tới chuyện này, làm sao chị tôi biết được?"
Lâm Gia Duyệt chưa từng lĩnh giáo sự đanh đá của Cố Tư, hôm nay bị ăn cả một bài như thế này quả thực cũng cứng họng. Cô ta nghiến răng, cao ngạo vênh mặt lên: "Là trợ lý, nếu đã chu đáo tới mức chăm sóc cả bữa ăn giấc ngủ thì sếp của cô ta ăn được món gì, không ăn được món gì, tố chất cơ bản này phải có."
"Ô, chị nói thì dễ nhỉ. Việc này cũng giống như nếu như chị bị trĩ mà không nói cho tôi, làm sao tôi biết được chị bị trĩ đây?"
"Cô..." Lâm Gia Duyệt bị chọc giận: "Cô nói bừa bãi cái gì vậy?" Cô ta là một thiên kim tiểu thư, từ nhỏ tới lớn nào có ai dám mắng mấy lời như vậy với mình?
Cố Sơ ở bên cạnh khó xử, kéo tay Cố Tư một cái: "Đừng cãi nữa!"
Nhưng Cố Tư thì chưa chịu thôi. Nó hất tay Cố Sơ ra, tiếp tục tranh luận với Lâm Gia Duyệt: "Chị tôi đúng là trợ lý của anh ấy, thế thì chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm hết sao? Vậy được, muốn chị tôi chịu trách nhiệm toàn bộ cũng được thôi, mời cô chủ Lâm tránh sang một bên, để chị tôi và giáo sư Lục của mấy người bên nhau như hình với bóng, gắn thêm cái mác bà Lục nữa, không muốn chịu trách nhiệm cũng không được. Sao, chị có nỡ không?"
"Cố Tư!" Cố Sơ kéo nó sang một bên, khẽ quát: "Em ăn nói điên rồ đủ rồi đấy!"
"Chị, em rất tỉnh táo. Cái gì mà ăn nói điên rồ?" Cố Tư trừng mắt với Lâm Gia Duyệt: "Chị có gì ghê gớm hả? Chẳng qua cậy mình thân thiết với anh ấy hơn một chút chứ gì? Có cưới được người chồng như ý không còn chưa biết đâu. Ra vẻ ta đây gì với chúng tôi chứ? Năm xưa chẳng biết chúng tôi còn lợi hại hơn chị bao nhiêu lần, chị là cái thá gì? Lâm Gia Duyệt, tôi nói cho chị biết. Chị không cần đề phòng chị tôi như canh trộm vậy. Có hạng đàn ông nào chưa từng theo đuổi chị tôi, chị ấy thèm vào tranh giành với chị."
La Trì đứng bên nghe mà đầu sắp nổ tung, khuyên ai cũng không ổn. Các bác sỹ điều trị lại càng ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng không chen ngang được. Vẫn là Cố Sơ dứt khoát chặn miệng Cố Tư lại, nếu không cứ để nó chửi thế này có thể chửi tới khi trời sáng.
Gương mặt Lâm Gia Duyệt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, biểu cảm cực kỳ khó coi. Sau khi thấy Cố Tư bị ngăn lại, cô ta âm thầm điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh lại được, nhìn về phía Cố Sơ: "Tôi biết cô không thiếu người theo đuổi, tâm tư thiên lệch cũng là chuyện bình thường. Nhưng Cố Sơ, tôi mời cô tự hỏi lại lòng mình xem, khi cô cho Bắc Thần ăn cam, rốt cuộc cô đã coi anh ấy là ai? Trước giờ cô là người kỹ tính, vừa nhìn là có thể biết ai thích món gì, ai không thích ăn món gì. Sao chỉ riêng Bắc Thần là cô không thèm hỏi xem anh ấy có ăn được cam hay không? Tôi cho cô biết, Lục Bắc Thần chính là Lục Bắc Thần, nếu cô thực sự không coi anh ấy là Lục Bắc Thần thì phiền cô tránh xa anh ấy một chút, bằng không sớm muộn gì cô cũng sẽ hại chết anh ấy!"
Cố Sơ như bị sét đánh, sững sờ nhìn Lâm Gia Duyệt.
Sóng lòng cuộn trào dữ dội.
Cô đã xem nhẹ khả năng điều tra của Lâm Gia Duyệt rồi, thì ra chẳng biết từ lúc nào cô ta đã thấu đáo nhiều chuyện như vậy.
La Trì nghe xong câu này cũng ù ù cạc cạc, vò đầu bứt tai, hết nhìn Lâm Gia Duyệt lại nhìn sang Cố Sơ: "Thế là thế nào? Cô coi giáo sư Lục là ai?"
Cố Sơ không trả lời.
Câu này cũng làm Cố Tư kinh ngạc. Nó ngây ra giây lát, bất chợt nhớ tới từng bức chân dung trong phòng tranh, người con trai được phác họa bên trên có gương mặt giống người đàn ông nằm trên giường bệnh y như đúc. Cố Sơ từng nói đó là... em trai của anh ấy.
Kinh hoàng, nó vô thức buột miệng nói với Cố Sơ: "Chị, chị đang..."
"Đi thôi." Cố Sơ nhẹ nhàng ngắt lời Cố Tư. Nét mặt của cô bình thản đến đáng sợ, gương mặt hình như không chút biến đổi nào.
Cố Tư há hốc miệng.
Cố Sơ quay đầu nhìn Lục Bắc Thần một cái, buông tay anh ra. Ngón tay mảnh khảnh ấy lại lặng lẽ rơi xuống giường bệnh, trái tim như bị thứ gì đó đâm qua vậy. Nhói đau như cảm giác khi một lưỡi dao mỏng sượt qua, không thấy vết máu.
Nhưng cô biết, nơi đó bị thương rồi, cần một cách thức đẹp nhất để băng nó lại...
~Hết chương 162~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.