Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 13: Loại Trừ Khả Năng Tự Sát




“Bắc Thần… Bắc Thần… Vì sao anh không đi cùng em?”
“Bắc Thần! Nếu trên đời này chỉ có một người có tư cách sở hữu, thật ra người em hy vọng nhất chính là anh.”
“Bắc Thần…”
“Anh khiến em quá thất vọng…”

Lục Bắc Thần bất ngờ mở mắt ra.
Là mơ.
Bầu không khí hơi lạnh. Có mấy giây, máy điều hòa giữa phòng đã đông cứng tư duy của Lục Bắc Thần. Hình bóng trong mơ như một chân dung cứng ngắc, mãi không chịu rời đi. Anh giơ tay lên, trán ra đầy mồ hôi. Rất lâu sau, cái bóng ấy mới dần dần tan đi, như mặt hồ xao động cuối cùng cũng bình yên trở lại.
Lục Bắc Thần cầm chiếc đồng hồ đeo tay trên đầu giường lên xem. Ba giờ sáng.
Anh đã mất ngủ.
Giờ này, cả thành phố đều đã say ngủ. Lục Bắc Thần rót một cốc Martini. Viên đá được cắt thành những hình thoi đều đặn va chạm trong rượu, toát ra khí lạnh rồi lan khắp thành cốc. Gian phòng tổng thống này của khách sạn nằm ở tầng 50, vừa hay là nơi có view tuyệt nhất.
Lục Bắc Thần đứng trước cửa sổ, chỉ mặc độc chiếc quần ngủ dài thoải mái màu cafe đậm. Ánh trăng phản chiếu sắc lạnh lên từng cơ bắp trơn nhẵn, rắn chắc trên người anh, cũng rọi cả cái rét buốt vào đôi mắt anh. Anh khẽ nhấp một ngụm rượu. Rượu mạnh cay xè chảy từ cổ họng xuống dạ dày, khiến nó cảm thấy vô cùng đau đớn vào một đêm chỉ có đèn đường bầu bạn bên anh.
Phía xa xa là tòa cao ốc sừng sững. Có khu vực mới, có khu vực đợi thay mới. Thành phố Quỳnh Châu này được gìn giữ rất tốt. Khi khắp cả nước đang sôi sục, khí thế tiến hành xây dựng thành phố mới để ý tùy ý kiến tạo lại những “khu nhà ma” thì ở Quỳnh Châu vẫn có thể tìm được những khu vực mang phong vị cổ xưa, hoàn toàn không hề trái ngược với tư tưởng kiến thiết một thành phố biển kiểu mới.
Lục Bắc Thần yên lặng đứng đó, ánh mắt dừng lại ở một khu phía Tây với ánh đèn mơ hồ ảm đạm. Anh biết, cô sống ở đó. Tuy rằng chưa từng tới đó nhưng anh vẫn biết rõ. Đó là một khu vực cũ gần biển nhưng giao thông lại phát triển.
Lồng ngực chợt nhói đau, trái tim như nứt ra một đường vân nhỏ rồi vết nứt nhanh chóng lớn dần. Nỗi đau ấy theo chất cồn ngấm vào mạch máu rồi trở nên sắc nhọn. Lục Bắc Thần ấn tay lên ngực, cố gắng làm dịu đi cơn đau này nhưng chợt phát hiện hô hấp của mình đã trở nên khó khăn.
Anh nhẫn nhịn, đứng thẳng lưng, một hơi uống cạn hết chỗ rượu còn lại. Cái lạnh kích thích cổ họng trong phút chốc nổ tung nơi lồng ngực. Anh chống tay lên cửa sổ, bàn tay lớn cuộn chặt lại.
Lục Bắc Thần xa lạ với thành phố Quỳnh Châu này. Anh chưa từng đặt chân tới nơi đây, nhưng từ lâu đã nghe nhiều thành quen.
Vì đã từng có người kể về nó với anh.
Kể về cái ấm áp của Quỳnh Châu.
Anh còn nhớ mãi… tới tận bây giờ…
***
Phòng khám nghiệm tử thi không cho phép người lạ ra vào nên vô cùng lạnh lẽo.
La Trì gõ cửa mấy tiếng, thấy không ai trả lời bèn đẩy cửa bước vào. Nhiệt độ trong phòng có khi phải thấp hơn bên ngoài mấy độ. Mỗi lần đi vào La Trì đều có thể rùng mình mấy cái. Ánh sáng đầy đủ. Từng ngọn đèn mổ trên đỉnh đầu rọi sáng đến nỗi không còn chỗ cho người ta né mình.
Lục Bắc Thần đứng bên cạnh bàn thao tác không hề tạm ngừng công việc trong tay khi La Trì đi vào. Anh đang nghiêm túc dính một miếng xương bánh chè, sau đó đặt bộ xương đã được dính kết lên mặt bàn. Bên trên bàn thao tác chính là một lớp kính thủy tinh trong suốt. Dưới lớp thủy tinh là thứ ánh sáng có thể phản chiếu rõ nét tình trạng rạn nứt của xương. Từng miếng xương được đặt lên trên, xếp thành một tác phẩm nghệ thuật.
La Trì đặt hộp cơm trong tay sang một bên, tiến lên nhìn bộ xương được xếp ngay ngắn trên bàn thao tác. 51 xương thân mình, 126 xương chi. Tất cả đều đã được xử lý sạch sẽ rồi xếp lên, khiến La Trì phải cảm thán không ngớt.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Lục Bắc Thần trong chiếc áo blouse trắng và khuôn mặt đeo khẩu trang. Sau khi thấy anh hoàn thành xong công việc dán mảnh xương cuối cùng, anh ta tấm tắc: “Đàn ông có đôi tay thon dài như cậu đã lạ rồi, lại còn dùng một đôi tay hoàn hảo không tỳ vết như thế này để làm công việc khám nghiệm tử thi lại càng lạ hơn.”
“Tôi loại trừ khả năng Tiêu Tuyết tự sát.” Lục Bắc Thần tháo găng tay cao su xuống, lãnh đạm nói một câu: “Là bị sát hại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.