Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 122: Đây là công việc của em




Tại hiện trường ở Nam Sơn, công cụ gây án biểu hiện trực tiếp nhất chính là sợi dây đàn violon đó. Theo như Bạch Đông khai nhận, buổi tối hôm Tiêu Tuyết đi cùng hắn, tâm trạng vô cùng nôn nóng, bất an. Sau khi hai người họ quan hệ, Tiêu Tuyết đòi hắn tới khách sạn lấy đàn violon, cô ta muốn tới ngày biểu diễn sẽ đi luôn từ chỗ của hắn. Khi ấy, Tiêu Tuyết ai oán với hắn rằng các nhân viên hạn chế cô ta làm rất nhiều chuyện. Lúc hai người uống rượu, Tiêu Tuyết lại không ngừng gọi điện cho Lưu Kế Cường, tiếc rằng anh ta không nhận máy.
Sau khi Bạch Đông giết chết Tiêu Tuyết, tới lần thứ hai đến Nam Sơn định xóa sạch mọi dấu vết thì liếc nhìn thấy cây đàn đó của Tiêu Tuyết. Hắn tháo dây đàn ra, dùng một số các sợi dây để treo thi thể Tiêu Tuyết lên cành cây, ngụy tạo thành tự sát. Sau khi Lục Bắc Thần nhìn thấy sợi dây ấy, đã rất nhanh đưa ra phán đoán, đó không phải cây đàn Tiêu Tuyết chuyên dùng. Qua điều tra, La Trì cũng phát hiện ra lúc trước Tiêu Tuyết đích thực luôn dùng cây đàn violon được đặt làm để biểu diễn, dây đàn được làm bằng chất liệu ruột dê truyền thống nhất, còn dây đàn mà Bạch Đông lấy được lại là dây ni lông.
Cây đàn với sợi dây ni lông nhanh chóng được tìm ra, dây và đàn đúng là cùng một chiếc. Nhưng cây đàn với dây ruột dê như Lục Bắc Thần nói thì tới nay vẫn không rõ tung tích.
"Liệu có khi nào là Tiêu Tuyết đổi đàn không? Cậu cũng nói đấy thôi, đàn dây ruột ngựa muốn bảo quản vô cùng bất tiện, cũng yêu cầu rất cao đối với môi trường bảo quản. Có khi nào Tiêu Tuyết chê phiền phức không?" La Trì đưa ra giả thiết.
Lục Bắc Thần nhanh chóng xóa tan suy nghĩ của La Trì: "Tôi khá hiểu Tiêu Tuyết, cô ta tuyệt đối sẽ không dùng một cây đàn tầm thường để hạ giá bản thân đâu."
"Nhưng cây đàn mà Bạch Đông lấy được mang từ khách sạn của Tiêu Tuyết ra." La Trì nhíu mày: "Chuyện tới nước này, hắn đã thừa nhận sự thật mình giết Tiêu Tuyết thì cũng đâu cần che giấu cây đàn dây ruột ngựa nữa."
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ: "Có lẽ Tiêu Tuyết không hề hay biết cây đàn đó của mình là loại tầm thường."
La Trì ngẩn ra giây lát, rồi nhanh chóng phản ứng lại: "Ý của cậu là có người tráo đổi đàn của Tiêu Tuyết mà cô ta hoàn toàn không biết?"
"Khả năng rất cao." Lục Bắc Thần điều chỉnh lại tư thế: "Bạch Đông cũng đã thừa nhận sau khi tới Quỳnh Châu, Tiêu Tuyết rất nôn nóng. Cô ta vừa tới Quỳnh Châu đã tham gia buổi tiệc, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, cộng thêm tâm trạng không tốt, không phát hiện ra đàn của mình có vấn đề cũng rất bình thường."
La Trì xoa xoa cằm, suy ngẫm rất lâu mới nói: "Bạch Đông còn nhắc tới một chuyện." Anh ấy ngước lên nhìn Lục Bắc Thần: "Sau khi Tiêu Tuyết bị hại, cũng chính vào lần thứ hai Bạch Đông tới Nam Sơn, chỗ ở tạm thời của hắn ta đột nhiên bị trộm nhưng vì không mất thứ gì quý giá nên Bạch Đông không báo cảnh sát, mà hắn cũng không dám báo cảnh sát."
Lúc La Trì nói mấy lời này cũng là lúc Cố Sơ đẩy cửa bước vào. Có những thủ tục cần chính tay Lục Bắc Thần ký nhận. Vào cửa đúng lúc nghe thấy những lời La Trì nói, cô định lùi ra nhưng Lục Bắc Thần đã nhìn thấy cô: "Lại đây!"
La Trì hiểu rõ trong lòng, Lục Bắc Thần này hoàn toàn không định để Cố Sơ tránh né.
Cố Sơ bước lên, đưa cho anh tờ giấy cần ký. Sau khi Lục Bắc Thần ký xong, anh bèn chỉ vào chai truyền: "Rút ra đi!"
Cố Sơ ngước lên nhìn: "Còn một chút đáy chai, thuốc toàn ở phần đáy này đấy." Cô giơ tay lên chỉ: "Để thuốc xuống tới đây rồi rút."
"Được." Lục Bắc Thần cười khẽ.
La Trì ngồi bên chứng kiến ngỡ ngàng. Lục Bắc Thần ngoan ngoãn khác thường, cậu ta có bao giờ cho phép người khác chỉ tay năm ngón với mình? Nếu là bình thường, cậu ta đã gào thét rồi lập tức rút ống ra từ lâu rồi. Anh ấy lẳng lặng liếc nhìn Cố Sơ, chỉ nhìn được một bên mặt. Cô cứ yên lặng đứng bên cạnh Lục Bắc Thần như thế, dùng bốn chữ 'dáng nguyệt mặt hoa' để hình dung về cô cũng không khoa trương, ở cùng với Lục Bắc Thần có một sự hòa hợp không thể nói thành lời.
Không sai, là hòa hợp.
La Trì cuối cùng cũng tìm được một từ chuẩn xác để hình dung về hai người này, giống như hai người có cùng một tần số, người này có thể kiềm chế người kia, mà quan trọng nhất là dường như Lục Bắc Thần rất chiều cô.
Đợi Lục Bắc Thần ký xong xuôi, Cố Sơ lại định ra ngoài nhưng bị anh cản lại: "Thuốc hết ngay bây giờ đấy, em ở lại đây."
"Phải tìm y tá mới rút kim ra được." Cố Sơ khẽ đáp.
Lục Bắc Thần kéo cô ngồi sang một bên, giọng điệu có phần nhấn mạnh: "Chuyện này đối với em mà nói chỉ là trò vặt."
Cố Sơ phát hiện ra La Trì đang nhìn mình, mặt liền đỏ lựng.
"Tiêu Tuyết bị hại, nhà Bạch Đông lại mất trộm, sự việc quá trùng hợp." Lục Bắc Thần thấy La Trì cứ nhìn Cố Sơ mãi, có vẻ không vui, lập tức chuyển đề tài trở về vụ án.
La Trì gật đầu: "Trước đây, chuyện mất trộm hoàn toàn không khiến chúng ta chú ý nhưng hôm nay nghĩ vậy, đúng là quá sức trùng hợp."
Cố Sơ ngồi bên nghe rất rõ ràng. Cô hiểu rõ về quá trình gây án của Bạch Đông, lại được nghe báo cáo của La Trì trong cuộc họp, liền lên tiếng một cách rất tự nhiên: "Bạch Đông đã giết người, trong nhà dù có mất gì hắn cũng không dám báo cảnh sát. Liệu có phải đã có người tính chính xác điểm này, nhân cơ hội lẻn vào, mà mục đích chính là..."
Nói tới đây, cô thấy Lục Bắc Thần và La Trì đều ngó mình, bỗng chốc không dám nói linh tinh nữa.
Vậy mà ánh mắt Lục Bắc Thần ẩn chứa ý cười: "Tiếp tục nói đi!" Thái độ của anh như đang khích lệ.
Cố Sơ ngưng giây lát, sắp xếp lại tư duy của mình, nói hết những gì mình nghĩ ra: "Có thể mục đích của đối phương không phải là tiền bạc mà chính là cây đàn violon Bạch Đông đã có được trong tay."
"Vì sao?" Khóe môi Lục Bắc Thần cong lên một nụ cười, nhưng vẫn đang hỏi cô.
Cố Sơ nhìn thấy biểu cảm này của anh liền biết câu nói của mình đã đoán trúng những gì trong lòng anh rồi, lại càng có thêm động lực. "Tiêu Tuyết cực kỳ cẩn thận đối với cây đàn violon của mình. Cô ta không thể dùng một cây đàn bình thường để diễn tấu, vậy mà cây đàn Bạch Đông có được lại rất tầm thường, có thể nói rõ một điểm, có người đã đổi đàn. Còn về việc tại sao lại đổi đàn của Tiêu Tuyết, có thể có rất nhiều nguyên nhân, có thể là bạn cùng ngành ghen ghét, đố kỵ, cũng có thể là một nhân viên nào đó thường ngày không ưa Tiêu Tuyết, cố tình gây khó dễ. Tóm lại là cây đàn đã bị tráo, mà đối phương chạy tới nhà Bạch Đông để trộm cắp, mục đích chính là không muốn bị người ta phát hiện ra sự thật này, chỉ có điều hoàn toàn không ngờ rằng, nó đã bị Bạch Đông giấu đi."
Sau khi nghe xong phân tích của cô, Lục Bắc Thần quay đầu nhìn La Trì: "Sao? Cô ấy hoàn toàn có đủ tư cách làm trợ lý của tôi chứ hả?"
La Trì cười, giơ ngón cái về phía Cố Sơ. Cố Sơ lúc này mới ý thức được thì ra họ đã biết thừa điểm này từ lâu, bỗng chốc thấy mất mặt. Lục Bắc Thần nắm lấy tay cô, khẽ vân vê, hạ giọng động viên: "Thông minh lắm!"
Cố Sơ lại đỏ mặt, vội vàng rút tay về.
"Nhưng có một điểm tôi phải sửa chữa một chút." Lục Bắc Thần không giận, giọng điệu điềm đạm: "Người này có thể biết rõ khoảng thời gian Tiêu Tuyết bị sát hại, tôi nghĩ tuyệt đối không thể là đồng nghiệp hay nhân viên của Tiêu Tuyết. Tôi càng cho rằng đối phương là một kẻ túc trí đa mưu, có sự dính líu lợi ích với Tiêu Tuyết."
La Trì nhìn Lục Bắc Thần, hơi nheo mắt lại: "Cậu ám chỉ... hắn ta?"
"Các cậu đi điều tra thôi, một pháp y như tôi thảo luận chuyện phá án với cậu ở đây là quá kỳ lạ rồi, còn kéo cả trợ lý của tôi vào." Rõ ràng Lục Bắc Thần không muốn tiếp tục thảo luận nữa.
Bên này, Cố Sơ khẽ ho một tiếng, luống cuống rút kim ra cho Lục Bắc Thần. Ban nãy chỉ mải nghĩ tới tình tiết vụ án, cô quên mất dung dịch thuốc đã trượt xuống. Khi cô nhìn lên thì trên tay Lục Bắc Thần, máu đã tản ra.
La Trì đứng dậy liếc nhìn rồi chép miệng: "Trợ lý Cố, chẳng phải cô làm trợ lý sao? Việc ăn uống, ngủ nghỉ của cậu ấy cô lo hết à? Con người này không dễ chăm sóc đâu, cẩn thận một ngày nào đó phải chịu số phận làm bia đỡ đạn đó."
Bị La Trì chọc ngoáy như vậy, Cố Sơ càng hoảng hốt.
Lục Bắc Thần quay phắt lại lườm La Trì, khi quay đầu về phía Cố Sơ, ánh mắt anh đã dịu dàng hơn, anh khẽ nói: "Không sao đâu, cứ từ từ."
La Trì nhìn Lục Bắc Thần như nhìn người ngoài hành tinh, nét mặt kinh ngạc.
Lấy thuốc xong, Cố Sơ cùng Lục Bắc Thần trở về khách sạn. Anh vẫn còn hơi sốt, đi đứng còn hơi hẫng, cô không dám rời tay, sau đó đặt anh nằm yên xuống giường lại vội vàng đi pha thuốc.
Lục Bắc Thần hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, đón lấy bát thuốc, uống ừng ực. Cố Sơ xử lý mấy loại thuốc tiêm rồi khẽ nói: "Buổi tối vẫn phải bảo bác sỹ tới tiêm cho anh."
"Em tiêm cho tôi là được."
"Thế sao được?"
"Sao lại không?" Lục Bắc Thần hỏi ngược lại.
Cố Sơ cắn môi, lẩm bẩm: "Tôi đâu phải là bác sỹ." Rồi lại chỉ vào mu bàn tay đầy máu còn đang dán băng của anh: "Kết cục là thế này đây."
Lục Bắc Thần cười: "Tôi nói em làm được là em làm được."
Cô ngước mắt lên nhìn anh. Lúc anh cười trông rất quyến rũ, trái tim chợt lỗi nhịp nhưng vừa nghĩ tới Lâm Gia Duyệt là một tầng mây mù lại che phủ. Nhưng cô bỗng hơi xấu tính một chút, cô hoàn toàn không muốn nhắc tới tên của Lâm Gia Duyệt trước mặt anh lúc này.
"Ở đây với tôi, đừng đi." Lục Bắc Thần nói.
Cố Sơ sờ tay lên trán anh, khẽ thở dài rồi gật đầu. La Trì lại chạy đi điều tra rồi, Lục Bắc Thần lại còn rất khó tính với mọi thứ, lúc này quả thực cô không tiện đi.
Thấy cô gật đầu, dường như Lục Bắc Thần cũng yên tâm.
Có lẽ vì quá yếu, anh lại mê man ngủ thiếp đi. Nhưng chưa đầy mười phút, anh lại mở mắt ra. Cố Sơ nhìn rất rõ, anh bất thình lình mở mắt, khoảnh khắc ấy trong ánh mắt anh ánh lên một sự bàng hoàng.
Cô hơi do dự, anh nằm mơ sao?
Nhưng sự bàng hoàng ấy tan đi rất nhanh, thấy cô vẫn còn ở bên, Lục Bắc Thần cười khẽ. Cố Sơ tiến tới, ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng nói: "Anh cố gắng nghỉ ngơi một chút đi, tôi làm món gì cho anh ăn."
Chính vào giây phút vừa rồi, cô đã động lòng. Sự sợ hãi trong mắt anh khiến trái tim cô thắt lại. Lục Bắc Thần lần sờ tới tay cô, nắm chặt. Cố Sơ cảm nhận được lòng bàn tay anh nóng rẫy, nóng tới tận trái tim.
"Muốn ăn món thịt đông của em." Anh lẩm bẩm.
Cố Sơ hơi nhướng mày, lắc đầu: "Anh đang bệnh, lúc này nên ăn gì đó thanh đạm."
Nụ cười bên môi Lục Bắc Thần càng lớn thêm, anh như thỏa hiệp lại như làm nũng: "Vậy được, em làm món gì tôi ăn món đó."
Cảm giác này khiến Cố Sơ hoảng loạn muốn chết, không phải là sợ hãi, không phải dự cảm thấy điều chẳng lành mà khi một mối quan hệ đang âm thầm thay đổi. Tim cô cứ đập thình thịch, thình thịch, nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Cứ như vậy, Cố Sơ lại tới tìm phó tổng giám đốc khách sạn nói rõ sự tình. Ấn tượng của phó tổng đối với Cố Sơ trước nay vẫn rất tốt, cộng thêm người bị bệnh là khách quý, nhân vật cấp 'quốc bảo', đương nhiên không dám sơ suất. Phó tổng lập tức đồng ý để cô xuống nhà bếp, giám đốc nhà ăn tuy không vui vẻ gì nhưng cũng hết cách.
Cô làm ba món mặn một món canh, ít thịt một chút, có thêm nhiều rau xanh để cân bằng dinh dưỡng.
Lục Bắc Thần ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc mặt đã có chút hồng hào. Cố Sơ dìu anh ngồi xuống bàn ăn, rồi lại đo nhiệt độ của anh, đã giảm sốt một chút. Cô đưa đũa cho anh, anh thì cứ dựa vào lưng ghê rên rỉ, tỏ ý mệt mỏi. Cô nhìn kiểu gì cũng cảm thấy anh đang cố tình ra vẻ, nhưng cũng biết anh là người bệnh, chẳng thèm tính toán, kéo ghế ngồi sang bên cạnh, đích thân đút cho anh ăn.
Tâm trạng của Lục Bắc Thần có vẻ rất vui.
Cố Sơ trừng mắt lườm anh, không nói gì thêm.
Ăn cơm xong, cô lại gọt một ít hoa quả, thấy nhiệt độ cơ thể anh vẫn luôn duy trì ở mức sốt nhẹ, cô cũng yên tâm hơn phần nào. Lục Bắc Thần rất ngoan, chủ động giơ tay ra, nói với cô: "Tiêm đi!"
Cố Sơ học y, phải tạm thời làm một y tá tuy không chuyên nghiệp nhưng đương nhiên cũng không hàm hồ. Lần này, cô đã chọc đúng, dung dịch thuốc từ từ ép cho máu huyết trở về, từng giọt thuốc trong chai truyền chầm chậm rơi xuống, tốc độ như thôi miên.
"Có mệt không?" Lục Bắc Thần dựa vào đầu giường hỏi cô.
Cố Sơ lắc đầu, mệt thì không mệt, có thể vì chỉ tập trung nghĩ cách để anh hạ sốt. Lục Bắc Thần nhìn cô cười, ánh mắt có chút xấu xa: "Có mệt tôi cũng không thả em đi."
"Anh chọc ghẹo tôi?" Cố Sơ nhận ra anh đùa cợt bèn lườm anh.
Anh nắm chặt tay cô: "Tôi là sếp của em, em chăm sóc tôi là chuyện đương nhiên."
Cố Sơ chẳng hơi đâu tranh cãi với cái mớ lý luận thối hoắc của anh ta!
Truyền nước được hơn một tiếng, người Lục Bắc Thần ra không ít mồ hôi, tóc cũng đã ướt rượt. Cố Sơ luôn ngồi bên cạnh lau mồ hôi cho anh. Như vậy cũng tốt, ra mồ hôi là nhanh hạ sốt.
"Trước đây anh có từng bị triệu chứng sốt cao không hạ này không?" Sau khi rút kim ra, Cố Sơ tìm cho anh một bộ quần áo ngủ sạch sẽ rồi hỏi.
Lục Bắc Thần nhìn cô, ngẫm nghĩ rồi gật đầu.
"Cảm ư?" Cố Sơ nghi hoặc.
Lục Bắc Thần vùi thẳng đầu vào lòng cô: "Chỉ là cảm thôi, sức đề kháng của tôi yếu mà."
Thật hay giả vậy?
Cố Sơ không nhìn được biểu cảm của anh, cũng không biết lúc này đây anh có đang cười thầm không?
"Thay quần áo đi, bộ anh mặc ướt hết rồi."
Lục Bắc Thần vẫn dựa vào cô, không nhúc nhích, uể oải nói: "Tôi muốn tắm."
Cố Sơ nghĩ cũng phải, ngâm mình một lát cũng có tác dụng hạ sốt, cô bèn gật đầu: "Vậy được, tôi sẽ bật nước cho anh trước, quần áo để trên giá, tắm xong anh cũng tiện thay." Dứt lời, cô định dìu anh về giường.
Ai ngờ Lục Bắc Thần vòng tay ôm chặt lấy cô, hạ thấp giọng: "Có thể vẫn phải phiền em tắm cho tôi."
"Hả?" Cố Sơ suýt nữa thì sặc nước bọt: "Giúp anh... tắm?"
Lục Bắc Thần ngước lên nhìn cô, gương mặt nhợt nhạt có vẻ vô tội: "Bây giờ tôi chóng mặt quá, tự tắm nguy hiểm lắm. Em là trợ lý của tôi, đây là công việc của em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.