Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 117: Tôi tới làm việc




Cuộc điện thoại của Hứa Đồng tới vào ngày hôm sau, rất sớm, từ khi trời mới tờ mờ sáng. Cùng là hỏi thăm chuyện của Tư Tư, chỉ có điều với kinh nghiệm làm việc lâu năm đã rèn giũa cho chị ấy một đức tính trầm ổn, tuy lo lắng nhưng không nửa đêm dựng dậy hỏi tội như Sầm Vân. Đối với Hứa Đồng, trước giờ Cố Sơ không giấu giếm chuyện gì, bèn kể hết đầu đuôi câu chuyện cho chị ấy, cả chuyện cô đã đổi công việc. Đương nhiên, nhưng chi tiết liên quan tới vụ án của Tiêu Tuyết, cô chọn cách bảo mật theo tính chất nghề nghiệp.
Hứa Đồng vẫn luôn lý trí, nghe Cố Sơ nói rõ ràng là chị ấy cũng hiểu Cố Tư có lẽ không có gì đáng ngại, nhưng lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ với chuyện Lục Bắc Thần tuyển Cố Sơ làm trợ lý. Cố Sơ cũng không biết phải nói sao, dẫu gì đây cũng là một ‘nghiệt duyên’ dính líu tới chuyện bảy năm trời, cuối cùng cô đành nói với chị ấy: Có lẽ là vừa ý lý lịch học tập của em chăng.
Hứa Đồng cũng chẳng nói là đã tin hay chưa, ngẫm nghĩ rồi hỏi cô liệu có cần tìm người ‘có lời’ với Lục Bắc Thần một chút không, dù sao cũng làm việc cùng nhau, nếu nhờ người có quan hệ với Lục Bắc Thần nói đỡ thì sau này cũng thuận buồm xuôi gió. Cố Sơ hiểu ‘có lời’ trong ý của Hứa Đồng, thật ra không hẹn mà gặp trùng với ý của mợ. Cô đương nhiên sẽ không để Hứa Đồng phải hao tâm tổn sức như vậy, bèn nói rằng mình sẽ tự lo liệu.
Lại trò chuyện thêm dăm ba câu, cuối cùng Hứa Đồng nhắc nhở cô rằng con người của Lục Bắc Thần tính cách rất lạ, dặn cô khi làm việc phải học cách quan sát sắc mặt.
Những đạo lý đối nhân xử thế của người Trung Quốc luôn đa màu đa sắc.
Cố Sơ không biết phải mời thế nào, trên thực tế cô cũng chẳng kịp nghĩ xem phải mời sao thì Lục Bắc Thần đã đi công tác. Lần này anh đi có vẻ vội vàng, chỉ tới lúc sắp lên máy bay mới gọi điện thoại cho Cố Sơ. Cô ngạc nhiên hỏi anh đi đâu. Anh thông báo rằng mình tới Thiên Tân, đi cùng còn có La Trì và các đồng nghiệp.
Đương nhiên, cô cũng không thể rảnh rang, Lục Bắc Thần đưa cho một nhóm mật khẩu để lấy hồ sơ vụ án, bắt cô đọc số hồ sơ đó. Sau khi cúp máy, Cố Sơ nghĩ tới Thiên Tân trong lòng nghi hoặc. Họ tới Thiên Tân làm gì nhỉ? Lưu Kế Cường, Thường Quân và Bạch Đông, ba nghi phạm này đâu có ai ở Thiên Tân?
Còn một vấn đề là La Trì cũng tới Thiên Tân, vậy Cố Tư phải làm sao?
Ở đồn công an.
Sự thiếu hợp tác của Cố Tư khiến tất cả mọi người phải đau đầu, cho tới tận sáng sớm hôm nay, các thành viên trong tổ La Trì nhận được điện thoại thông báo của anh ấy, bảo tổ viên không cần thẩm vấn Cố Tư nhiều nữa. Thế nên khi Cố Tư được dẫn tới phòng thẩm vấn một lần nữa, trước mặt chỉ bày một hộp cơm ngon lành.
Có người trông Cố Tư, bảo con bé ăn cơm. Cố Tư ít nhiều có phần hồ nghi nhưng cũng không hỏi gì nhiều, cho tới khi ăn cơm xong, người ấy đi rồi, nó mới càng cảm thấy không bình thường. Sau khi ở trong phòng thẩm vấn khoảng hơn một tiếng đồng hồ nữa, thì người đó trở vào, rót cho nó một cốc nước. Lúc ấy Cố Tư không nhịn được mới hỏi: “La Trì đâu? Vì sao hôm nay không phải là anh ấy?”
Người kia không trả lời nó, chỉ nói rằng công việc thẩm vấn nó đã kết thúc rồi.
Cố Tư siết chặt ly nước rất lâu mới lẩm bẩm: “Tôi muốn biết, các anh thật sự không còn nghi ngờ Lưu Kế Cường nữa sao?”
Người đó chỉ cười cười, không đáp.
Chớp mắt một tuần đã trôi qua, Quỳnh Châu bước vào tháng sáu, tiết trời càng thêm oi ả. Vào một buổi tối thứ sáu, Cố Tư bỗng nhiên trở về nhà. Khoảnh khắc mở cửa nhìn thấy nó, khóe mắt Cố Sơ suýt đỏ ửng.
Cố Tư còn chưa kịp cởi giày đã lập tức ôm chầm lấy Cố Sơ, ngay sau đó òa lên khóc nức nở, gần như là gào khóc. Cố Sơ không nói gì cả, cứ thế ôm chặt nó, để mặc cho nước mắt của nó thấm ướt vạt áo cô.
Cố Sơ hiểu nước mắt của Cố Tư.
Một cô nhóc mới 20 tuổi, thật ra tâm lý thực sự không chịu nổi những biến cố quá lớn.
Cuối cùng Cố Tư cũng khóc đến mệt nhoài, hoặc có thể khi đã dốc hết những ấm ức trong lòng ra bỗng mất đi sức mạnh chống đỡ cơ thể, khóc xong, nó không còn sức nữa. Trước khi đi ngủ, Cố Tư nắm tay Cố Sơ hỏi: “Chị, có phải chị thất vọng về em lắm không?”
Cố Sơ lắc đầu, siết chặt tay nó và nói: “Em về là tốt rồi.”
Trên đời này còn có chuyện gì vui hơn người thân được đoàn tụ đây?
Không có nữa.
Mí mắt Cố Tư đã díp cả vào, miệng còn lẩm bẩm: “Em có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng không biết nên nói thế nào.”
Cố Sơ vỗ nhẹ nhàng lên đầu nó, thì thầm: “Bây giờ không cần phải nói gì cả. Em cứ từ từ nghĩ, khi nào nghĩ kỹ rồi thì kể cho chị, ngủ đi.”
Cố Tư nhắm chặt hai mắt lại, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Cô vặn nhỏ ngọn đèn đầu giường đi, gương mặt Cố Tư chìm trong bóng tối. Nó ngủ rất say, không hề mơ mộng. Đây là nhà cô, nơi nào có nhà sẽ có cảm giác yên lòng, sẽ cảm thấy an toàn. Cố Sơ ngồi mãi bên giường nhìn con bé, nhìn mãi nhìn mãi, hốc mắt chợt ửng đỏ nhưng chẳng mấy chốc, cô đã ngậm nước mắt mỉm cười.
Lúc trước khi Cố Tư ở trong đồn công an, cô chỉ muốn lập tức dốc hết sức để làm rõ xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, nhưng bây giờ Cố Tư đã an toàn quay trở về, cô bỗng không vội tìm hiểu tâm tư của con bé nữa. Nó lớn rồi, nên có những tâm sự của riêng mình.
Có những chuyện lúc trước còn rầm rộ, sôi nổi, thậm chí từng nghĩ tới hậu quả xấu nhất, nhưng sau này trở về với thanh thản mới nhận ra sự tình cũng không tệ đến mức ấy.
Nằm trên giường, Cố Sơ lại mất ngủ.
Bàn tay cứ cầm chặt di động, chần chữ mãi không ấn xuống số điện thoại mang ba chữ ‘Lục Bắc Thần’.
Lần này Cố Tư được bình an, cô biết Lục Bắc Thần ở trong đã giúp đỡ không ít, giống như anh nói, công việc của anh đã hoàn thành rồi, vụ án của Tiêu Tuyết phá thế nào, ai là hung thủ, khi nào thì phá án đều không phải phạm vi công việc của anh.
Lần này anh đi Thiên Tân chắc chắn là để giúp La Trì, Cố Sơ càng nghĩ vậy càng cảm thấy áy náy. Nhưng phần nhiều là sau khi mừng rỡ vì Cố Tư đã trở về, người đầu tiên cô nhớ tới lại là Lục Bắc Thần.
Đắn đo rất lâu, cô lại ngước mắt lên nhìn giờ, đã sắp một rưỡi sáng rồi. Giờ này mà còn gọi điện chắc chắn là không hay. Cô lấy số của anh ra, gửi một tin nhắn: Cố Tư đã bình an trở về rồi. Cảm ơn anh, chúc anh ở Thiên Tân mọi việc suôn sẻ.
Đánh xong dòng chữ ấy, Cố Sơ lại cân nhắc rất lâu, cảm thấy câu cuối cùng hơi kỳ lạ. Cô xóa đi, đánh lại: Cố Tư đã quay về rồi, cảm ơn anh, cũng nhờ anh gửi lời cảm ơn của tôi tới La Trì nữa.
Sau đó, gửi đi.
Ánh trăng tràn ngập căn phòng, để lại từng mảng sáng. Kim đồng hồ trên tường đang nhảy nhót, nghe rất rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, di động sáng lên.
Cô vớ lấy, là tin nhắn trả lời của Lục Bắc Thần: Được, tôi biết rồi.
Quả nhiên vẫn là giọng điệu kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi. Dường như cô nhìn thấy ánh mắt luôn luôn nhìn xuống của anh, như thần linh thương xót con người trần thế vậy.
Nhưng đầu ngón tay có vẻ không mấy nghe lời, nhanh chóng đánh một hàng chữ: Muộn vậy rồi vẫn chưa ngủ sao?
Tới lúc tỉnh lại thì đã gửi đi mất rồi, Cố Sơ chỉ muốn chặt tay mình ngay lập tức.
Hơn một phút sau, di động mới lại sáng.
Cô cầm lên, anh trả lời: Ừm.
‘Ừm’? Trả lời bằng chữ này đúng là thờ ơ.
Cố Sơ hơi bực bội trong lòng, nhìn chữ ấy rất lâu, cắn môi rồi lại đánh nhanh một hàng chữ khác: Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon. Sau khi gửi đi, cô liền vứt di động lên tủ đầu giường, vùi đầu vào trong chăn, nghĩ bụng lát nữa anh ta mà có nhắn lại, có chết cũng không xem, mặc kệ anh ta. Ai ngờ đã hai, ba phút trôi qua rồi, di động vẫn im ắng.
Thò đầu ra ngoài ngẫm nghĩ, Cố Sơ lại lấy di động lên, mở ra xem, đúng là không nhắn lại nữa. Bụng dạ bí bách, cô để di động bên cạnh gối, rồi lại đợi thêm một lúc. Từ đầu tới cuối, chiếc di động vẫn như một người câm.
Cố Sơ bỗng dưng cảm thấy giận dỗi, trằn trọc mãi. Lúc sau cô bỗng nghĩ, mình điên rồi sao? Sao có thể bị một tin nhắn làm ảnh hưởng tới tâm trạng chứ? Nghĩ vậy, cô quay đầu tắt thẳng di động.
Hôm sau, bầu trời âm u.
Lúc Cố Sơ tỉnh dậy thì Cố Tư đã không còn ở nhà nữa, chỉ để lại một mẩu giấy nhớ trên bàn uống nước: Chị, em nhất định phải tới nói chuyện với Lưu Kế Cường, khi nào về em sẽ giải thích với chị.
Đặt mẩu giấy xuống, Cố Sơ ngồi xuống sofa thở dài. Lưu Kế Cường, cô hoàn toàn không ưa gã ấy nhưng một số chuyện bắt buộc phải để Tư Tư tự giải quyết, ví dụ như chuyện tình yêu có vẻ không chuẩn mực này của nó.
Mở di động lên, kéo rèm ra, bầu trời hơn chín giờ sáng mà vẫn như bốn, năm giờ vậy, mặt trời trở thành một chấm trắng lơ lửng trên cao. Cố Sơ ngẩng đầu nhìn lên chấm trắng đó, nhớ tới đôi mắt trắng dã của cá chết.
Có tiếng rung ù ù bên tai, là di động của cô.
Cô cầm lên nhìn, là Lục Bắc Thần.
Sau khi nhận máy, giọng điệu của Lục Bắc Thần có vẻ rất không thiện cảm: “Em làm sao thế hả?”
Cô làm sao?
Cô mơ màng ‘á’ một tiếng.
“Tới khách sạn, lên phòng tôi.” Khẩu khí đầu kia di động ngang ngược đến nỗi khiến người ta giận sôi lên.
Sau đó, cúp máy.
Cố Sơ ngoại trừ tiếng ‘á’ ấy ra thì chẳng còn cơ hội nói thêm dù chỉ một chữ, cô chớp chớp mắt một lúc mới hoàn hồn trở lại, kiểm tra di động mới bàng hoàng nhận ra có 5 cuộc gọi nhỡ của Lục Bắc Thần cùng một tin nhắn: Gọi điện lại!
Ba chữ cùng một dấu chấm than to đùng đủ để hình dung ra cơn giận của anh sắp sửa bùng nổ.
Cô lật lại xem, cuộc gọi sớm nhất hiện thị lúc 6 giờ sáng.
Cố Sơ cảm thấy hơi oan ức, cô chỉ tắt máy thôi mà?
Ra khỏi nhà, trời bắt đầu mưa, rả rích rơi xuống mi mắt như những giọt lệ. Cố Sơ làm vệ sinh cá nhân trong vòng 5 phút, phi tới khách sạn trong vòng 10 phút. Vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy giám đốc bộ phận phòng đang mắng một nhân viên, nhìn khá lạ, có lẽ là mới tới.
Sau khi nhìn thấy Cố Sơ, giám đốc đuổi nhân viên kia đi trước, rồi đi về phía cô khá nhiệt tình: “Em quay lại làm việc à?”
Câu hỏi ấy làm Cố Sơ ngượng ngập, vội vàng giải thích là không phải. Giám đốc nghe xong có chút thất vọng, thở dài: “Bây giờ muốn tuyển một nhân viên đáng tin cậy quả là khó khăn. Cái đứa vừa rồi đã bị giáo sư Lục đuổi thẳng ra ngoài đấy.”
Cố Sơ nghe xong lập tức to đầu, sao lại dính dáng tới cả Lục Bắc Thần?
“Giáo sư Lục vừa về phòng là hình như liên tục gọi điện thoại. Con bé này cũng không biết để ý, ra sức ấn chuông cửa đòi vào dọn phòng, kết quả là bị giáo sư Lục mắng cho một trận té tát.” Giám đốc giải thích.
Cố Sơ cuộn chặt tay lại. Toi rồi, xem ra chuyến đi này không thu hoạch được nhiều, nếu không sao lại trở thành một cái đầu sư tử, bảo mắng người ta là mắng ngay chứ? Tâm trạng cô bắt đầu hỗn loạn, lúc nói chuyện với giám đốc cũng hoang mang, bất an.
Cuối cùng, giám đốc ngớ ra, mới hỏi: “Em không tới làm việc? Vậy em tới để…?”
“Em tới làm việc mà.” Cố Sơ bấm bụng trả lời: “Là… làm việc cho giáo sư Lục.”
Giám đốc sững sờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.