Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 107: Lời thú tội bất ngờ




Trung Quốc trước nay vẫn tôn trọng lễ nghi, hành vi không mời mà tới có phần thất lễ, đây là đạo lý cơ bản nhất mà mỗi vị khách ghé thăm phải nắm rõ. Nhưng đối với chủ nhà mà nói, nhiệt tình hiếu khách cũng là cách xử sự lịch thiệp cơ bản nhất. Cố Sơ dám thề với tất cả mọi người rằng, cô tuyệt đối là một cô gái tuân theo những truyền thống tốt đẹp của dân tộc nhất, có bạn từ xa tới nhiệt tình tiếp đãi cũng là tinh thần cô tích cực tán thành nhất. Bao nhiêu năm nay tuy rằng mỗi ngày cô đều chiếc vỏ nặng nề bò về phía trước nhưng thái độ lạc quan khi quan hệ qua lại với mọi người thì chưa từng thay đổi.
Nếu hôm nay là người khác đến, dù có thế nào cô cũng đều hoan nghênh.
Không sai, nếu là người khác, cho dù là đồng chí cảnh sát đã từng hù dọa cô đó.
Nhưng… chỉ không thể là Lục Bắc Thần.
Nhưng anh cứ đến một cách hiển nhiên, chẳng tuân thủ bất cứ đạo lý thăm hỏi, tiếp đón nào, lúc này đây đang ngồi chễm chệ như vương tôn quý tộc trên sofa nhà cô, dùng hành động ung dung để nói với cô rằng thật ra tất cả mọi việc đều trở thành lỗi của cô.
“Chuyện ra sân bay đón anh, tôi chưa từng đồng ý.” Cố Sơ yếu ớt thanh minh cho bản thân.
Trong nhà bất thình lình có thêm một người đàn ông sẽ rất kỳ lạ, đến cả không khí của căn phòng dường như cũng thay đổi, giống như đã thấm mùi nước diệt khuẩn, sạch sẽ nhưng hơi lạnh. Đây dường như đại diện cho một kiểu phong thái, mà phong thái của anh rõ ràng càng ngày càng lớn mạnh cùng với địa vị và sự nghiệp của anh ngày hôm nay, giờ phút này.
“Em hiểu sai rồi. Tôi không cần em đồng ý, tôi chỉ thông báo với em thôi.” Lục Bắc Thần cười, bưng chiếc cốc trên bàn lên, uống một ngụm, sau đó hơi nhíu mày lại, nói với cô: “Đổ nhiều nước đường quá nhiều, ít vị chua của chanh.”
“Tôi thích uống ngọt.” Cố Sơ cãi lại anh một câu, trong lòng đương nhiên rất khó chịu. Cái gì gọi là “Tôi chỉ thông báo với em thôi”? Cô đâu phải trợ lý của anh ta, dựa vào đâu phải nghe thông báo của anh ta?
Lục Bắc Thần không giận vì thái độ của cô, gật đầu một cái: “Con gái mà, đều thích mấy thứ ngọt phát ngán.”
“Hôm nay anh tìm tôi có việc gì?”
“Không có việc gì, qua đây xin bữa cơm.”
Cố Sơ trừng mắt: “Anh đường đường là giáo sư pháp y, muốn ăn cơm chẳng phải quá đơn giản ư? Chỉ cần mở miệng một cái là có biết bao nhiêu người tranh giành nhau? Còn cần tới nhà tôi ăn chùa sao?”
“Ăn của người khác mời gọi là nhận hối lộ.” Lục Bắc Thần nhún vai: “Tôi chỉ không muốn tạo cơ hội cho họ hối lộ mà thôi.”
Cố Sơ cắn chặt môi nhìn anh chằm chằm.
“Với lại, con người tôi trước giờ rất kén ăn kén uống, nếu ăn một bữa tối mà không hợp khẩu vị vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới trạng thái làm việc của tôi.” Lục Bắc Thần nhìn cô cười, rồi lại bổ sung một câu: “Nạn nhân quan trọng, chuyện của họ không thể lỡ dở được.”
Đứt lời, anh đảo mắt nhìn xung quanh nhà.
Kết cục một phòng khách ba phòng ngủ truyền thống nhất, lễ nghi phép tắc, dù là nhìn từ bên ngoài hay xét kết cấu bên trong thì tuổi đời của nơi này quả thực không còn ít nữa. Nhưng chính một căn nhà cổ như vậy thông thường đều dành cho những người dân thường thế nên sẽ có nhiều hơi thở cuộc sống. Phòng khách không nhỏ, mở thông hướng Nam Bắc, còn các phòng khác đều đóng cửa. Ngoài phòng khách đặt một giá sách rất lớn, trên giá bày những cuốn sách xanh xanh đỏ đỏ, trong đó có không ít sách y học. Trông kiểu dáng của sofa cũng đã hơi lỗi mốt nhưng sau này đã được cô gia công qua, ghép sofa thành đủ các loại màu sắc, ngược lại đã khiến nó trở thành thứ bắt mắt nhất trong phòng khách.
Nền nhà làm hoàn toàn bằng gỗ đặc, có thể thấy năm xưa đã bỏ không ít tiền để trang trí. Những món đồ cũ đều còn nguyên, qua một khoảng thời gian dài chỉ khoác thêm chiếc áo nặng nề của năm tháng, không xảy ra vấn đề về chất lượng. Màu socola đậm của nền nhà rất dễ chịu, phù hợp, làm nổi bật khi kết hợp cùng các vật trang trí khác. Trên bàn uống nước bày một ít hoa khô, được rửa sạch sẽ, đặt rải rác vô số trong một chiếc vỏ ốc to bằng lòng bàn tay. Vỏ ốc màu be, cánh hoa bảy màu, cũng đong đầy tình cảm, hứng thú cho cuộc sống. Căn phòng ở phía Bắc là nhà bếp, được làm theo kiểu nửa kín nửa hở. Phía Nam là một cửa đẩy sát sàn, sau đó là ban công thông thoáng. Diện tích ban công khá lớn, có đặt giá trồng cây cao cao thấp thấp, bên trên bày đủ các loại thực vật, có chậu đã đơm bông, cũng có chậu hoa chưa nở.
Cố Sơ thấy Lục Bắc Thần đang quan sát căn nhà, ít nhiều có chút thiếu tự nhiên. Ánh mắt anh cứ trầm lắng quét qua mọi thứ, luôn khiến cô có cảm giác như một kiểu giải phẫu, anh như đang đối xử với một thi thể vậy, dùng dao giải phẫu của mình để phát hiện những chân tướng không bị ai nhận ra.
“Tôi không làm dư cơm.” Cô chắn tầm nhìn của anh.
“Làm lại.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh, sau đó đứng dậy, đi về phía ban công.
Cửa sổ ban công để mở, cánh cửa nhà bếp cũng mở. Ưu điểm lớn nhất của căn hộ kiểu Bắc Nam này là những đêm mùa hạ, gió nhẹ thổi tới, không cần dùng điều hòa cũng mát rượi. Có tiếng chuông gió ding ding dang dang, theo gió đêm lanh lảnh vui tai. Lục Bắc Thần ngẩng đầu lên nhìn, là một chiếc chuông gió được xâu từ những vỏ ốc nhỏ xíu. Mỗi khi có gió thổi qua, vỏ ốc lại va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh, không buồn bã, dày đặc như tiếng của vỏ ốc lớn, những thanh âm tạo ra từ kiểu vỏ ốc này lọt vào tai rất vụn vặt. Có thể nhận ra là tự làm, hình dáng của vỏ ốc cũng rất khác nhau.
Khi ngước lên, anh cũng đồng thời nhìn thấy dây phơi quần áo ngoài ban công.
Quần áo mới giặt được phơi khô, còn thoang thoảng mùi bột giặt sạch sẽ. Có váy, có chiếc áo khoác nhỏ hình hoa vụn, còn có…
“Đừng xem nữa!” Cố Sơ sốt ruột, gào lên.
Mắt anh cứ đảo đi đảo lại trên chiếc áo lót của cô, cảm giác này tồi tệ vô cùng.
Lục Bắc Thần mím môi cười.
Cố Sơ cảm thấy vừa ngượng ngập vừa tức giận, dứt khoát mặc kệ anh, quay người trở lại nhà bếp. Ai ngờ anh cũng đi theo, cả người dựa bên cánh cửa thủy tinh, nhìn cô chuẩn bị món ăn, nói một câu: “Đừng cho rau thơm.”
“Thật ngại quá, tôi thích ăn.” Cuối cùng Cố Sơ cũng tìm được điểm yếu của anh, quay đầu cười với anh, cố ý nói: “Tôi cực kỳ, cực kỳ thích ăn rau thơm.”
“Mùi của rau thơm sẽ át mùi của món gốc, tôi chỉ đang đưa ra ý kiến hợp lý trong việc nấu nướng của em thôi.”
“Đây là nhà bếp của tôi, tôi thích làm thế nào là việc của tôi.” Cố Sơ túm thêm mấy cây rau thơm nữa, bỏ hết vào nồi. Cuối cùng cảm thấy chưa đủ, cô lại cho thêm mấy cây.
Lục Bắc Thần chép miệng mấy tiếng, lắc đầu tiếc nuối, có vẻ như thảm không nỡ nhìn: “Món này còn ăn được không vậy?”
“Ăn hay không là việc của anh.”
Kiểu tiếp khách rất thiếu khách sáo này của cô không hề dọa được Lục Bắc Thần bỏ đi. Anh nhún vai, khoanh hai tay vào nhau, ra vẻ không quan tâm.
Rất lâu sau, anh hỏi: “Không có dép nam, không có gạt tàn, Kiều Vân Tiêu không tới đây sao?”
Cố Sơ mím môi: “Đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi có thể không trả lời.”
“Ở trước mặt tôi, em có thể bỏ qua hết mọi riêng tư.”
Nói khoác mà không biết ngượng mồm!
Cố Sơ thầm nghĩ trong bụng: Chính vì ở trước mặt anh mới càng phải có riêng tư. Cô làm thinh không đáp. Cứ như vậy, Lục Bắc Thần đứng nhìn mãi tới khi cô nấu xong cơm. Trong quá trình ấy anh nói rất ít. Tuy rằng Cố Sơ cảm thấy lúc nấu nướng cứ có một người đàn ông cao to đứng nhìn sau lưng thì rất không thoải mái nhưng cũng hiểu hiện trạng khó thay đổi, đành đến đâu hay đến đó vậy, nên lại nấu thêm cơm.
Kết quả, Lục Bắc Thần quả thật không khách khí, ăn cơm ngon lành.
Cố Sơ cầm đũa, sầu não nhìn anh: “Chẳng phải anh không ăn rau thơm sao?”
Lục Bắc Thần nhướng mày: “Tôi đâu có nói tôi không ăn rau thơm.”
“Vừa nãy anh nói rõ mà.”
Lục Bắc Thần lại múc một bát canh, từ tốn đáp: “Khả năng nghe hiểu tiếng Trung của em khiến người ta lo lắng đấy. Tôi chỉ đề nghị em đừng cho rau thơm, đâu có nói tôi không ăn.”
Cố Sơ thật sự muốn nhảy lầu.
Quả thực là cô hiểu sai rồi, cô còn tưởng anh không thích ăn rau thơm nên cố tình làm vậy. Giờ thì hay rồi, rau thơm là món phụ mà còn nhiều hơn món chính. Cô cảm thấy khó mà nuốt nổi, anh lại ăn rất ung dung.
“Có câu nói thế nào nhỉ?” Lục Bắc Thần cực kỳ hài lòng với mùi vị của canh, sau khi uống một ngụm thì gật gà gật gù: “Gậy ông đập lưng ông, nói em đấy.”
Cố Sơ thật sự muốn úp cả bát canh vào đầu anh ta.
Nhưng cô không có cái gan ấy.
Ăn cơm xong, Lục Bắc Thần lại được voi đòi tiên: “Không có hoa quả tráng miệng à?”
Cố Sơ không nhịn nổi nữa bèn hỏi: “Anh Lục, anh có thể cho tôi biết mục đích anh tới đây hôm nay không?”
Đâu có cái kiểu tới nhà đòi nợ thế này phải không? Sự tồn tại của anh đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới cảm xúc của cô.
Lục Bắc Thần nghe xong, mỉm cười, dựa ra sau sofa, chỉ vào cái túi trên bàn: “Tặng em đó!”
Thứ gì vậy?
Cố Sơ chần chừ, lúc trước cô vẫn không nhìn cái túi này, một chiếc túi giấy cứng màu đen tuyền, bên trong có một chiếc hộp được bọc rất đẹp. Thấy vẻ nghi hoặc của cô, Lục Bắc Thần lại nói: “Mở ra đi!”
Nhưng cô không dám.
Lỡ như bên trong là một mẩu xương người thì phải làm sao? Anh làm lâu năm trong cái công việc ghê rợn đó, tính cách trở nên vặn vẹo cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
Lục Bắc Thần nhìn thấu được suy nghĩ của cô, không giận mà bật cười, rướn người lên, mở luôn chiếc hộp ra cho cô. Vừa mở, Cố Sơ bỗng cảm thấy đôi mắt nhói đau vì một tia sáng nhỏ rực rỡ.
Một sợi dây chuyền.
Một sợi dây của hãng Van Cleef & Arpels.
“Lại đây!”
Cố Sơ ngồi im không nhúc nhích.
Lục Bắc Thần trực tiếp đứng dậy, vòng ra sau lưng cô, vừa định đeo lên cho cô thì cô giơ tay ngăn lại.
“Tôi không thể nhận.”
“Vì sao?”
“Quá đắt giá.” Cô vừa nhìn rất rõ, sợi dây chuyền này không phải kiểu dáng nhìn thấy của năm nay trên thị trường, thiết kế rất đặc biệt, có lẽ được đặt làm.
Lục Bắc Thần nhíu mày, kiên quyết đeo lên cho cô.
“Tôi…”
“Không tệ.” Lục Bắc Thần hài lòng.
“Nhưng mà…”
“Một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ cũng phải có chút thành ý chứ.” Lục Bắc Thần ngắt lời cô, bàn tay đặt trên vai cô từ từ hạ xuống, cho tới khi đan nó vào tay cô. Sống lưng cô áp vào ngực anh, gương mặt anh cũng hơi dính sát vào má cô. Tư thế này đã được một câu thành ngữ miêu tả rất chính xác: Tai áp má kề.
Nhưng Cố Sơ lại không nghĩ tới chuyện tai áp má kề. Câu nói của Lục Bắc Thần khiến cô đột ngột thức tỉnh, lập tức nhớ ra một chuyện. Không đáp lại lời ‘tỏ tình’ ám muội của anh, cô đẩy anh ra, đi vào trong phòng ngủ. Lục Bắc Thần còn đang ngơ ngác thì cô đã trở ra, trong tay cầm thêm một thứ.
“Chi phiếu là của anh phải không?” Không phải Kiều Vân Tiêu vậy thì cô chẳng còn quen người bạn nào giàu có nữa. À, còn có Lăng Song, cô ta rất giàu nhưng một là Lăng Song không biết tình cảnh hiện tại của cô, hai là vì sao người ta phải trả nợ giúp cô.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng thể nghĩ ra còn có ai. Câu nói ban nãy của Lục Bắc Thần đã đột ngột nhắc nhở cô. Nếu đây cũng là một trong những ‘thành ý’ của anh thì sao?
Lục Bắc Thần cầm lấy tờ chi phiếu, nhìn qua rồi trả lại cô: “Đây chẳng phải là chi phiếu của em sao?”
“Không phải của tôi.”
Lục Bắc Thần cười: “Chính em ký tên mà.”
“Tôi biết, là chữ của tôi nhưng là bị người khác bắt chước.” Cố Sơ nhìn anh chằm chằm.
Lục Bắc Thần lại quan sát kỹ một chút, sau một lúc trầm mặc thì ngước mắt nhìn cô: “Sao em lại nợ nhiều tiền như vậy?”
Vừa nghe câu ấy, Cố Sơ liền sững sờ. Rất lâu sau cô mới hỏi: “Thật sự… không phải của anh sao?”
“Rốt cuộc em đã nợ bao nhiêu tiền?” Sắc mặt Lục Bắc Thần nghiêm nghị.
Cố Sơ ý thức được mình vừa phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn. Cô giật lại tờ chi phiếu, quay người trở lại phòng ngủ nhưng Lục Bắc Thần chưa tính sổ xong, cũng đi vào theo.
“Anh làm cái gì vậy? Ra ngoài!” Phòng ngủ là nơi riêng tư nhất, sự đột nhập của anh cũng giống như việc ngang ngược xông vào trái tim cô vậy.
“Nợ nước ngoài của nhà họ Cố chẳng phải đã trả hết rồi sao?” Lục Bắc Thần ép hỏi.
“Đây là chuyện của gia đình tôi.” Cố Sơ trong lòng hoang mang. Cô bắt đầu lo lắng, cũng cảm thấy trước khi làm chuyện này mình chưa suy nghĩ chín chắn.
Năm đó đúng là nhà họ Cố nợ không ít tiền nhưng mợ giúp họ trả nợ cũng trên danh nghĩa của nhà họ Cố. Chuyện này rất ít người biết, năm xưa nhà họ Cố đã bán không ít bất động sản, người bên ngoài còn tưởng cô phải bán hết tài sản mới trả được nợ nước ngoài.
Cơ thể cô bị Lục Bắc Thần dùng sức mạnh xoay lại: “Năm đó nhà họ Cố rốt cuộc đã nợ bao nhiêu tiền?”
Cố Sơ đầu óc rối bời, lập tức hất tay anh ra: “Chuyện này không liên quan tới anh.”
Lục Bắc Thần đứng đờ đẫn tại chỗ, sắc mặt hơi tái đi.
Di động vang lên rất đúng lúc, cứu Cố Sơ một mạng. Cô né tránh ánh mắt anh, lập tức đi nghe điện.
Là mợ gọi tới, vẫn hỏi cô chuyện công việc.
“Khi nào thì đưa tôi đi gặp cậu chuyên gia đó?”
Cố Sơ sợ bị Lục Bắc Thần nghe thấy, bèn cầm di động đi ra xa một chút. Lục Bắc Thần mặc dù không đi theo nhưng dựa vào cánh cửa nhìn cô, ánh mắt sắc bén. Cô cảm thấy bị anh nhìn đến nỗi cả người nổi da gà, lại cảm thấy khẩu khí của mợ hùng hổ hăm dọa, bỗng có một cảm giác bức bách như ‘trước có hổ, sau có sói’.
“Mợ, vẫn chưa về ạ.”
“Nếu cô đã làm trợ lý của người ta rồi thì chắc phải biết khi nào cậu ta quay về chứ.”
“Con…” Cô làm sao mà biết được, thở dài: “Chắc tầm khoảng một tuần nữa ạ.”
“Cô đang lừa tôi phải không?” Sầm Vân cất giọng nghi hoặc: “Tôi cho cô biết, bây giờ cũng chỉ còn tôi muốn quản lý cô với Tư Tư thôi. Cô mà ăn gian nói dối, để tôi phát hiện ra thì tôi không dễ dàng tha cho cô đâu. Cô tưởng bây giờ cô đi làm rồi thì đôi cánh cứng cáp rồi phải không? Mới có hai mấy tuổi đầu, miệng còn hơi sữa thì hiểu cái gì? Cô có biết đánh giá người tốt kẻ xấu không? Cả ngày cứ ngây ngây ngô ngô như cô, bị người ta lừa gạt thì phải làm sao?
“Con thật sự không gạt mợ mà.” Cố Sơ muốn cúp máy nhưng lại không thể, quay đầu liếc Lục Bắc Thần, bỗng phát hiện anh đã quay vào phòng ngủ, đứng ở đầu giường lật xem một cuốn sổ, trong lòng vừa sốt ruột vừa hoảng loạn. Tuy rằng cuốn sổ đó chỉ dùng để ghi nợ nhưng anh cứ lật lung tung như vậy khiến cô cảm thấy không thoải mái.
“Chuyện tờ chi phiếu tôi vẫn còn nửa tin nửa ngờ đấy nhá.”
“Con biết, con biết ạ.” Thấy anh đặt cuốn sổ xuống, Cố Sơ mới khẽ thở phào.
Lục Bắc Thần đi ra nhưng không nhìn cô mà sang phòng bên cạnh. Vừa định đẩy cửa vào thì Cố Sơ lao như bay tới, chặn trước mặt anh, nói: “Đây là phòng của Tư Tư, anh không vào được!”
Nhưng anh ngoảnh mặt làm ngơ, kéo cô ra, xông vào.
“Này…”
Là phòng của con gái. Lục Bắc Thần đứng ngoài cửa, nhìn xung quanh một lượt.
Đầu kia điện thoại, Sầm Vân cất cao giọng: “Ai vào phòng Tư Tư đấy? Cô đang nói chuyện với ai?”
Giọng nói lớn đến nỗi Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô một cái.
Cô vội vàng lùi lại: “Không có ai ạ. Mợ, bên này con còn chút việc…”
“Đừng có đánh trống lảng với tôi, có phải Kiều Vân Tiêu tới không?” Sầm Vân cất giọng hào sảng: “Tôi cảnh cáo cô đấy, không được phép cho nó vào nhà. Nhà họ Kiều đối xử với nhà họ Cố các cô thế nào còn chưa biết à, lại còn để nó vào nhà? Cô điên rồi chắc?”
Cố Sơ có trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện, cô vốn không thể chen ngang.
Còn Lục Bắc Thần thì cảm thấy căn phòng này chẳng có gì đáng xem, lập tức trở ra, đi tới một căn phòng khác, anh mở ra, là nhà vệ sinh. Anh đóng cửa rồi lại tiện đà tới một gian phòng kề sát phòng khách, cửa đóng chặt. Anh đứng im trước cửa một lúc, sau đó giơ tay xoay tay nắm cửa.
Cố Sơ hốt hoảng, cũng không quan tâm tới chuyện giải thích với mợ nữa, lập tức tắt điện thoại, phi tới.
“Đủ rồi đấy!” Cô giơ chặt cánh tay anh.
“Ba phòng ngủ, một phòng của em, một phòng của Cố Tư, phòng này thì sao?” Sắc mặt Lục Bắc Thần lại trở về vẻ điềm nhiên, nhưng cánh tay siết chặt cửa thì dường như không chịu nhún nhường.
“Phòng sách.”
“Phòng sách?” Lục Bắc Thần cong môi: “Giá sách của em để ngoài phòng khách.”
Cố Sơ lần đầu tiên cảm thấy một người có khả năng quan sát quá nhạy bén chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, đang nghĩ phải vòng vo thế nào thì điện thoại của Sầm Vân lại tới. Cô không dám không nhận, tính khí của mợ cô rất hiểu, nếu không nhận chưa đầy hai mươi phút nữa thôi, cửa nhà cô chắc chắn sẽ bị mợ đập nát.
“Rốt cuộc đứa nào đang ở nhà cô?” Ngay câu đầu tiên đã là một chất giọng to tuyệt đối: “Tôi nói cho cô biết, nếu là thằng Kiều Vân Tiêu thì bây giờ tôi sẽ tới đuổi nó đi ngay lập tức!”
Cả người Cố Sơ như bị điểm huyệt, không biết nên tiêu diệt bên nào trước. Lục Bắc Thần xoay tay nắm một cái, cửa khóa.
Anh quay đầu nhìn cô, không cần biết cô đang nói chuyện điện thoại, hỏi ngay: “Chìa khóa đâu?”
Bên này hỏi, bên kia cũng hỏi, Cố Sơ như kiến bò miệng chảo, càng đáng sợ hơn là Sầm Vân nghe được tiếng của Lục Bắc Thần, tâm tình lại càng thêm kích động: “Giọng ai đó? Sao tôi nghe ra giọng đàn ông?”
“Không phải ạ.”
“Cô nghĩ mợ cô bảy, tám chục tuổi điếc rồi chắc?” Giọng Sầm Vân càng to hơn: “Có phải Kiều Vân Tiêu không? Cô thành thật khai báo đi.”
“Con…”
Còn chưa nói hết câu, di động đã bị Lục Bắc Thần giật lấy, anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Chào mợ, con là Lục Bắc Thần.” Dứt lời anh trả di động lại cho Cố Sơ.
Cô như bị sét đánh, tới tận khi Sầm Vân gào ầm ở đầu kia điện thoại mới tỉnh lại, vội vàng nhận máy.
“Nó nói là ai? Đứa nào? Hai đứa có quan hệ gì? Tối muộn thế này nó còn ở trong nhà cô làm gì? Lại còn vào phòng Tư Tư nữa.”
“Mợ, anh ấy thật sự chỉ là một người bạn thôi.” Cố Sơ ngó thấy Lục Bắc Thần lại vào phòng ngủ của cô, tim vang lên hồi chuông cảnh báo.
Nói có sai bao giờ, lúc anh đi ra, trong tay đã cầm một chiếc chìa khóa.
Cố Sơ như gặp phải quân địch mạnh, nhanh chóng giải thích: “Mợ, không cần biết mợ có tin hay không, anh ấy chỉ là một người bạn bình thường. Mợ yên tâm đi, giờ anh ấy sẽ đi ngay!”
Cũng mặc kệ mợ có suy nghĩ nhiều hay không, cô lập tức ngắt máy. Một giây trước khi Lục Bắc Thần cắm chìa khóa vào ổ, lập tức mở cửa phòng tới nơi, cô bộc phát khả năng chạy 100m, hai tay ghì chặt tay nắm cửa, quyết không để anh mở ra.
“Lần trước tôi nói lên nhà ngồi chơi em rất sợ hãi. Em đang sợ điều gì? Trong này giấu bí mật gì?” Đáy mắt Lục Bắc Thần mang theo ý cười.
“Trong này… thật ra đều là mấy đồ dùng cá nhân của Tư Tư, bình thường nó cũng không để tôi vào đây.” Cố Sơ sốt sắng đến lắp bắp.
Nhưng câu nói này lọt vào tai Lục Bắc Thần càng giống lời ngụy biện: “Chìa khóa phòng để đồ riêng tư của con bé sao lại ở trong phòng ngủ của em? Không cho em vào lại đưa chìa khóa cho em, một tư duy logic rất mâu thuẫn.”
“Đó là… Đó là vì nó biết rõ tôi sẽ không xem xét đồ của nó. Bình thường nó hay ở trường, chìa khóa dĩ nhiên phải để ở chỗ tôi rồi.”
“Lý do rất khiên cưỡng.”
“Không phải chuyện gì cũng cần lý do đâu.”
“Giống như… khi em chia tay với Bắc Thâm?”
Trái tim Cố Sơ nhói đau giây lát, cô đè xuống, lên tiếng: “Phải!”
Nụ cười của Lục Bắc Thần tắt dần, ánh mắt hùng hổ: “Hôm nay tôi nhất định phải xem căn phòng này.” Dứt lời, anh xoay bàn tay lớn.
Di động bất ngờ vang lên.
Lần này là của Lục Bắc Thần.
“Di động của anh kêu kìa.” Cố Sơ thét lên the thé.
Lục Bắc Thần dừng tay nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm. Di động kêu không ngừng. Cố Sơ nuốt nước bọt, hạ thấp giọng: “Anh mau nhận máy đi, lỡ như đối phương có việc gấp thì sao.”
Anh không rời mắt khỏi cô, ánh mắt ấy như giấu một lưỡi kiếm. Rất lâu sau anh mới buông tay đi nhận điện thoại.
Cuối cùng Cố Sơ cũng có thể thở phào, cô vội vàng rút chìa khóa ra. Thấy anh đi tới trước cửa sổ nhận máy, cô nhân cơ hội ấy giấu chìa khóa vào ngăn cuối cùng của tủ để đồ. Đóng tủ lại, anh vẫn còn đang nói chuyện, cái bóng cao lớn phản chiếu lên cửa sổ.
Cô rất muốn đi tới nhắc anh đừng đứng trước cửa sổ như thế. Đây là một khu nhà cũ, nhà này rất sát nhà kia, hàng xóm láng giềng đều quen biết nhau. Cô không muốn bị người ta nhìn lên rồi hôm sau ra ngoài say sưa bàn tán rằng tối qua nhà cô xuất hiện một người đàn ông.
Thành phố Quỳnh Châu này bé nhỏ lắm, những người hàng xóm lớn tuổi này lại không thường xuyên lên mạng, nên rất nhiều thông tin còn thiếu nhạy bén. Biến cố của nhà họ Cố họ cũng không biết rõ lắm, nhưng khi cô và em gái trở về nhà cũ sống cũng đã khiến xóm giềng xung quanh đoán già đoán non. Dùng ngôn ngữ của họ để đánh giá nhà họ Cố thì đó chính là: Nhà họ Cố à? Ôi chao ôi, đó là một doanh nghiệp lớn bước ra từ Quỳnh Châu chúng tôi đấy. Nhà họ giàu có lắm, nhưng hình như là trước kia thôi, bây giờ hai đứa con gái đều quay về rồi. Nghe nói cả bố lẫn mẹ đều qua đời, khổ, hai đứa nhỏ đáng thương lắm, vừa nhìn là biết nhà họ Cố không còn được như xưa.
Cái ông chú bà cô trong tòa nhà, những lúc rảnh rang thường hay mang chuyện nhà này nhà kia ra kể, thế nên Cố Sơ không muốn kiếm chuyện cho người ta.
Nhưng cuộc điện thoại của Lục Bắc Thần không dài lắm, trong thời gian đó anh không nói câu nào, cuối cùng mới lên tiếng: “Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay.”
Cố Sơ cảm thấy trước mặt là một khoảng bao la. Anh sắp đi rồi phải không? Cô bỗng chốc không còn quá áp lực nữa.
Sau khi anh cất di động đi, lần này cô tích cực chủ động: “Anh có công việc cần phải giải quyết phải không? Công việc quan trọng, để tôi tiễn anh.” Nói rồi cô rảo bước ra ngoài, mở cửa ra.
Ý muốn đuổi khách quá mãnh liệt.
Trong tiềm thức, Cố Sơ cảm thấy Lục Bắc Thần sẽ không ‘ngoan ngoãn’, thế nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một màn khích bác. Nói thế nào anh cũng là một người thành đạt, có mặt mũi, nổi danh trong giới thượng lưu, làm gì nói gì cũng phải quan tâm tới thân phận của mình.
Ai ngờ, Lục Bắc Thần không nhàn nhã, thong dong chọc tức cô như ban nãy mà đứng nguyên đó, không tiến lên, chỉ yên lặng nhìn cô.
Cố Sơ cảm thấy anh không bình thường, nhớ lại biểu cảm ban nãy của anh khi nhận điện thoại, sắc mặt rất nghiêm nghị.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc hỏi câu này, mí mắt phải của Cố Sơ lại giật một cái.
Một dự cảm xấu bắt đầu lan tràn như nước lũ.
Lục Bắc Thần nhìn cô, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Cố Tư, em gái em, đã tới cục cảnh sát đầu thú rồi. Nó thừa nhận với cảnh sát rằng mình là người giết Tiêu Tuyết.”
“Gì cơ?”
Lục Bắc Thần với lấy chìa khóa xe trên mặt bàn, ra tới cửa: “Em có đi cùng tôi không?”
Cố Sơ không còn nói được gì nữa, chỉ liên tục gật đầu…
***
Phòng thẩm vấn.
La Trì quan sát Cố Tư ngồi đối diện, sắc mặt đầy nghi hoặc. Cố Tư thì rất ung dung, không nhìn anh mà cầm cốc nước trên mặt bàn lên uống một ngụm rồi lắc đầu: “Chỗ các anh ngoài nước lọc ra không còn gì khác sao? Ví dụ như café hay trà như trên tivi chẳng hạn?”
“Có nước lọc là tốt lắm rồi đấy.” La Trì nhắc nhở cô.
Cố Tư ồ lên một tiếng, ngẫm nghĩ rồi gõ mấy cái xuống mặt bàn: “Có thuốc không? Cho xin một điếu!”
“Cô còn hút thuốc cơ à?”
Cố Tư khoanh hai tay trước ngực, ngả người về trước, nhìn anh cười: “Anh cảnh sát, tôi đã là sinh viên rồi, không phải học sinh tiểu học. Sao, cảnh sát các anh còn phụ trách bắt người hút thuốc lá cơ à?”
La Trì nhìn cô một cái rồi mò trong túi ra một hộp thuốc lá, đưa cho cô một điếu. Cố Tư đón lấy, ngậm lên miệng: “Bật lửa nữa.”
La Trì lại cung cấp cả bật lửa.
Điếu thuốc được châm lên, làm mờ đi gương mặt xinh xắn đó, chỉ có điều động tác hút thuốc của cô còn chưa thành thạo, xem ra là mới học. La Trì ngồi nghiêm chỉnh: “Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
“Cái gì mà mọi chuyện là thế nào?”
“Vì sao cô lại tự thú nói là mình giết Tiêu Tuyết?” La Trì nhìn cô chợt nghĩ tới Cố Sơ. Người chị ấy một lòng lo lắng cho em gái, nếu biết tin này chẳng biết sẽ ra sao.
Cố Tư nhẹ nhàng nhả khói ra, đáp nhẹ tênh: “Vì tôi đã giết Tiêu Tuyết, thế nên tôi tự thú. Cảnh sát La, có phải ở trường môn Văn của anh do giáo viên Hóa dạy không? Ý muốn biểu đạt tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
La Trì quát: “Cô nghiêm túc đi!”
“Tôi đã tới đây tự thú rồi còn không nghiêm túc sao?” Cố Tư nhìn anh với vẻ nực cười…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.