Bất Quá Tư Quân

Chương 93: Hạc Bắc




"Xấu quá."


Hồ Mạn Bắc điểm cái trán của Phương Tri Hạc, bĩu môi nói.


"Sao lại có tiên nữ xấu thế này chứ, nhìn đôi mắt này của ngươi xem." Y chậc lưỡi, phất tay gọi một luồng mây đen đến nâng nữ tử đang ngồi dưới đất lên, "Màu mắt này chẳng hợp với ngươi tí nào." Y nói thế, đưa ống tay áo lên lau lau khuôn mặt của nàng.


Một khuôn mặt bỗng chốc rõ ràng hiện ra.


Phương Tri Hạc khóc đến thê thảm, hai mắt sưng như hạch đào, khóe môi rớm máu. Vì mới rơi từ Vô Trần đài xuống nên toàn thân chật vật rách rưới, nửa phân pháp lực cũng không có. Nhưng dù có mất hết pháp lực thì Phương Tri Hạc vẫn khẳng định được người trước mặt đây thực lực rất cường đại. Nàng ngồi trên đám mây đen của Ma Quân, sợ đến nỗi cứng đờ, mặc y làm chủ.


Còn Hồ Mạn Bắc, nói thế nào đây. Có lẽ là duyên phận, y cảm thấy đôi mắt hạch đào của Phương Tri Hạc rất đẹp. Đây cái cằm tròn tròn này cũng đẹp. Cả đôi môi đang dẩu lên này cũng đẹp nốt.


Tim Ma Quân đập thùng thùng.


Phương Tri Hạc thấy y trơ mắt nhìn mình, cánh tay lau mặt cũng dừng lại, đánh liều gọi một câu: "Đại nhân?" Đời này Phương Tri Hạc không được cái nết gì, chỉ được cái dẻo miệng khéo nũng nịu.


Một tiếng gọi làm Ma Quân giật mình.


Y trầm ngâm ngẫm ngợi. Từ lúc y sinh ra đến giờ khắp nơi Ma giới đều nể mặt gọi y một tiếng 'Tôn thượng', gọi một câu đại nhân thế này ngược lại nghe có vẻ gì đó rất...dân dã thân thương?


Ma Quân nghĩ đến câu chuyện phong lưu của đám thuộc hạ ở kĩ viện, nữ tử nơi đó đều một tiếng lại một tiếng đại nhân đại nhân gọi ngọt xớt, không khỏi bật cười.


Phương Tri Hạc từ đầu đến cuối ngây như phỗng. Nàng không quý gì, chỉ quý mạng mình. Nàng vừa thất tình, nàng hận, nàng còn muốn báo thù.


Vậy nên, sau khi cảm thấy vị đại gia này không có vẻ sẽ bóp chết mình như một con kiến, Phương Tri Hạc vội vàng nắm bắt thời cơ.


"Đại nhân, xin ngài rủ lòng thương xót, thu nhận tiểu nữ hầu hạ ngài!" Thành tâm đến mức quỳ xuống.


Ma Quân hôm nay được mở mang tầm mắt rồi. Y ôm bụng cười to, cười một lúc lâu cũng không ngừng được. Cuối cùng lấy mũi giày đá đá nàng, vừa cười vừa nói: "Cho ngươi gọi lại, gọi đúng thì nhận, không thì thôi."


Phương Tri Hạc lập tức phát huy công phu đầu to óc bằng quả nho của mình, không hề ngần ngại phơi hết từ vựng ra.


"Ca ca?"


"Thúc thúc?"


"Huynh đài? Các hạ? Đạo hữu?"


"Trưởng môn? Bang chủ?"


"Quan gia? Đại nhân?"


"Ba ba..?"


Lần này, Ma Quân cười thêm một trận, cười đến tối.


Phương Tri Hạc không biết có phải mình nói sai hay không, cắn môi đơ mặt nhìn y cười gập cả bụng. Hồ Mạn Bắc cười xong, nâng tay áo chấm chấm khóe mắt. Khi ấy y đang ở trạng thái nguyên hình, tà khí vấn vương không nhìn rõ ngũ quan. Thấy Phương Tri Hạc ngốc thành tượng rồi y mới hơi để ý vẻ ngoài của mình. Nghĩ vậy, y chọn một lớp da khoác ra bên ngoài. Chỉnh đốn xong hướng nàng cười đến chọi lọi đêm xuân, chìa tay ra, sang sảng nói:


"Nữ nhi, đi thôi."


Phương Tri Hạc nhớ rõ, lớp da khi ấy Hồ Mạn Bắc chọn bừa là một nam tử thuần thục trải đời. Bàn tay rất dày, bờ vai cũng rất rộng.


Phương Tri Hạc vừa nhìn đã rung rinh. Nàng cảm thấy, đây không phải chân mệnh thiên duyên thì còn là gì nữa.


Nghĩ vậy, Phương Tri Hạc đưa tay vào lòng bàn tay y.


Vậy nên từ đó mới có sự tích Hồ Mạn Bắc thu Phương Tri Hạc về hành cung làm nghĩa nữ, đều từ một câu này mà ra.


***


Tháng sáu ở Ma giới nóng như đổ lửa, Ma Quân một thân cải trang, vung vẩy tay áo dẫn Phương Tri Hạc đi phía Bắc tránh nắng một phen.


Phương Bắc núi cao trập trùng, gió tuyết không ngưng. Bốn bề chỉ thấy toàn là tuyết. Phương Tri Hạc đã quen khí hậu bốn mùa đều là xuân trên Tiên giới, nóng không chịu, lạnh này lại càng không chịu. Nàng rúc vào lồng ngực Ma Quân, không ngừng hờn dỗi y.


Hồ Mạn Bắc chẳng để tâm mấy lời đó, y ngược lại rất hăng hái nói chuyện của mình.


"Ngươi nhìn ngọn núi kia xem, khi ta còn trẻ đã từng là đại vương ở núi đó. Ha hả, giờ nghĩ lại vẫn còn rõ mồn một đây. Đám súc sinh đó dám bắt ta ăn bùn, dám chặt đuôi của ta, dám lột da cổ ta. Ha, xem ta cũng đâu để yên. Lần đó đánh một trận ra trò, máu chảy thành sông, suýt nữa ta cũng không giữ nổi cái mạng này rồi." Y nói, dừng lại một chút liếc nhìn Phương Tri Hạc. Thấy nàng đang đờ đẫn lắng nghe, vội sửa miệng: "Cũng chẳng có gì to tát, ta có chín cái mạng cơ mà. Rồi ta cũng là đại vương núi đó đấy thôi. Nhàm chán muốn chết, có gì vui đâu."


Phương Tri Hạc đột nhiên ngây như tượng gỗ, không biết đang nghĩ gì. Hồ Mạn Bắc tinh tường nhận ra, vội chuyển hướng đề tài. Y chỉ tay sang hướng khác, thao thao bất tuyệt nào là năm đó y lăn lộn ở chốn này ra sao, trở thành đại vương thế nào, trở về hoàng cung ra sao, tiếp nhận vương vị thế nào...


Hồ Mạn Bắc nói đến bất diệc nhạc hồ, cư nhiên cũng vì Phương Tri Hạc mà giảm nhẹ đi một số tình tiết. Tỉ như Ma tộc không có tục lệ truyền thừa, y căn bản không phải về hoàng cung kế vị mà là một đường máu chém ra mới có được hào quang ngày hôm nay.


Ai biết tình tiết đã giảm nhẹ đi rồi, Phương Tri Hạc nghe, đột nhiên rớt ra một giọt nước mắt.


"..."


Hồ Mạn Bắc cảm thấy điên rồi.


Rõ ràng đang vui mà. Y luống cuống bông đùa, vốn là muốn dỗ nàng vậy mà không ngờ nàng khóc càng dữ dội.


Hồ Mạn Bắc cũng đơ rồi.


Y nhìn người trước mặt, nữ nhân này vì quá khứ nhem nhuốc của y mà khóc đến nỗi không cầm được. Nữ nhân này, ôi chao tim y lại đập thình thịch rồi.


Hồ Mạn Bắc ôm lấy hai cái má của nữ nhân, cúi đầu ấn môi lên.


***


Thống nhân diệt tiên là sứ mệnh của Ma Quân. Nó như một phần của dòng máu di truyền chảy trong người, sinh ra đã có, trừ chết đi chứ không cách nào hóa giải.


Hồ Mạn Bắc ngồi lên cái ghế da thật của Ma Quân xong, đầu óc cũng chỉ còn lại bốn chữ 'Thống nhân diệt tiên'.


Đôi khi y ở một mình trong hành cung vắng vẻ tịch mịch cũng thường ngẫm ngợi chuyện này.


Bức họa trên tường vẽ một cái nồi lớn, trong nồi là máu tươi đỏ lòm đầy đến miệng. Trong bể máu có nhung nhúc người đang gào khóc kêu la, vươn những cánh tay tuyệt vọng lên muốn thoát ra. Đứng cạnh cái nồi chết tiệt đó là một vị yêu quái đang cười rất đắc chí.


Hồ Mạn Bắc càng nhìn càng phiền phức, y vung tay giật bức họa xuống ném ra sân. Ném rồi còn chạy theo dẫm cho mấy phát, miệng lầm bầm 'đắc ý cái gì không biết'.


Ban đêm tĩnh mịch thì là vậy, ban ngày tứ phía sôi sục, Hồ Mạn Bắc cũng không thể nào dừng bánh xe đang lăn quá nhanh này lại. Y điên cuồng ra sức làm việc, muốn khiến cho bản thân bớt nghĩ ngợi đi đôi chút.


Tình trạng này của y kéo dài cho đến khi Phương Tri Hạc bước vào cuộc sống của y. Nàng rỉ tai y những mối hận của nàng, siết nắm đấm nói muốn báo thù ra sao. Hồ Mạn Bắc lẳng lặng nghe, mắt chợt sáng. Y vỗ đùi.


Cuối cùng y cũng biết mình làm thế vì cái gì rồi!


Y phải vì Phương Tri Hạc mà báo thù!


Tiên giới đã đẩy nàng đi kia, y sẽ bóp nát nó thành hạt bụt, rải vào vũ trụ hư vô.


Hồ Mạn Bắc nghĩ thế càng hăng hái làm việc. Mọi chuyện đều đâu ra đấy.


Rồi ngày đánh thật cũng đến, y không đưa nàng theo.


Y biết mọi chuyện nguy hiểm. Y biết Ly Quang nhất định đã giở trò, y không thể trơ mắt đưa nàng vào chỗ chết. Y liều thân mình không sao, nhưng nàng thì khác.


Phương Bắc có mấy ngọn núi y từng là đại vương. Y gọi Phương Tri Hạc lại, nói: "Trao cho ngươi một cái danh hiệu đại vương, vui không?"


Phương Tri Hạc của y vẫn ngốc như ngày nào, tưởng mình khéo mà không khéo tưởng: "Đa tạ tôn thượng! Ngài đúng là chí tôn cao thượng. Ma giới có ngài nhất định sẽ ngày càng quang mang vạn trượng, vạn trượng quang mang nha!"


Mấy lời xu nịnh lỗi thời này không biết đã nghe bao nhiêu lần mà vẫn làm cho y phải bật cười một tiếng vô cùng thật lòng. Y phất tay áo, "Ha ha, lui đi."


Y giam lỏng Phương Tri Hạc trong mấy ngọn núi đó, phủ một tấm áo lên trên. Lo liệu cho nàng một chốn dung thân.


"Ta vừa bị đuổi đi, không chốn dung thân. Có phải ta rất đáng thương không? Đại nhân ngài nói xem, đáng thương hay không?"


"Ha ha, đúng là rất đáng thương."


"Đúng vậy, vậy nên đại nhân ngài tuyệt đối xin đừng bỏ rơi ta nha. Ta sợ nhất chính là bơ vơ lưu lạc, không chốn nương thân đó."


Hồ Mạn Bắc nhắm mắt lại, bên tai là tiếng binh khí giao nhau loảng xoảng. Y hàm hồ cảm nhận được mệnh đang giáng xuống đầu y rồi. Vậy nhưng y cũng tương đối yên tâm. Ít nhất thì có hai chuyện không còn khiến y canh cánh nữa.


Một là, y không bỏ rơi Phương Tri Hạc.


Hai là, Phương Tri Hạc có một chốn dung thân.


"Đại nhân, ngài nhất định phải bảo trọng nga!"


"Đại nhân, ngài đừng để bị cảm lạnh nha!"


"Đại nhân, Tri Hạc chờ ngài!"


Tri Hạc chờ ngài.


Hồ Mạn Bắc mở bừng mắt, nội kình bộc phát, ma khí tràn lan.


Cho đến khi đầu y lìa khỏi cổ, y thực ra chưa kịp nghĩ gì nhiều lắm. Dù sao đầu cũng bay ra rồi, còn nghĩ gì nữa chứ, chỉ có mấy điều.


Một là, y không phải con yêu quái cười đắc chí.


Hai là, y yêu Phương Tri Hạc.


Ba là, y yêu Phương Tri Hạc.


Bốn là, y yêu Phương Tri Hạc.


Năm là...


Sáu là...


....


Y yêu Phương Tri Hạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.