Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 572: Liên Thủ





"Vì sao..?"
Nhận ra được người đem mình kéo lại là Tô Trục Lưu, Ngô Mãnh Thành cũng có đôi chút bình tĩnh lại.
Tô Trục Lưu tên này mấy tháng trước dùng một trăm ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch cống cho hắn.
Muốn hắn nâng đỡ thông qua khảo hạch, đi vào Mân Việt Học Viện.
Hắn nghĩ đến nhận tiền rồi thôi, không cần quan tâm tên này quá nhiều.
Nhưng mà những ngày ở tại bên trong Ngô phủ, tên này giúp đỡ hắn khá nhiều, thường đưa ra những kế sách có lợi cho hắn không thôi.
Dần dần, hắn đã đem Tô Trục Lưu làm tâm phúc của mình, ý kiến tên này hắn vẫn là cần tham khảo.
"Tam thiếu gia, nơi đây là Phong Lang Sơn..!"
Trên thông báo do Mân Việt Học Viện phát ra có ghi rất rõ ràng, tại trên đường đi đến chân núi Phong Lang Sơn, các thí sinh là không được ra tay động thủ với nhau, phát hiện liền đem tư cách tham gia khảo hạch hủy bỏ.
Nếu Ngô Mãnh Thành ra tay, bị các trưởng lão Mân Việt Học Viện phế bỏ tư cách dự thi, như vậy dù có không bị liên lụy, hắn cũng khó lòng có thể đạt được điểm cao để vào Mân Việt Học Viện được.
Tô Trục Lưu hắn phải chịu rất nhiều vất vả mới có thể đợi được đến ngày hôm nay, sao có thể để cho tên bao cỏ Ngô Mạnh Thành này phá hủy tất cả được.
Một nguyên nhân nữa là hắn không đánh giá cao đám chân chó đi theo phía sau Ngô Mãnh Thành có thể giết được Trần Vân Thanh.
Trần Vân Thanh khủng bố như thế nào, tại Chấn Nam Thành kia hắn cũng đã biết được.
Tin tức gần đây Chấn Nam Thành thay trời đổi đất hắn cũng nghe nói qua.
Hai kẻ thù lớn nhất của hắn là Tô gia cùng Trần Gia lần lượt bị diệt.
Đặc biệt hơn, diệt đi Trần gia lại là tên Trần Vân Thanh trước mắt này, nhiêu đó thôi cũng đủ hiểu Trần Vân Thanh này khủng bố như thế nào rồi.
Muốn trấn áp được Trần Vân Thanh, Ngô Mạnh Thành phải nhờ đến sự ra tay của Ngô Kiệm, cường giả bí ẩn bên cạnh đi theo bảo hộ Ngô Mạnh Thành này.
Mà một khi Ngô Kiệm ra tay, Mân Việt Học Viện trưởng Lão xen vào, hậu quả kia thật sự là nằm ngoài tầm kiểm soát của tất cả mọi người rồi.


"Phong Lang Sơn bên ngoài..!"
Không được làm rối loạn trật tự, nếu không sẽ bị mất đi tư cách tham dự khảo hạch, còn bị phạt nặng hơn, những cái này Ngô Mãnh Thành hắn điều đã nghe nói qua.
Gương mặt của hắn hiện tại âm tình bất định, nhìn đến Dương Tư Tư ôm chặt tên Trần Vân Thanh kia, trong lòng của hắn không khỏi nổi lên lửa giận, thật sự muốn bất chấp tất cả đem tên Trần Vân Thanh này diệt đi, đưa Dương Tư Tư trở lại bên cạnh mình rồi.
"Hắc hắc hắc..! Ngô Mãnh Thành.! Từ khi nào mày lại thích đi hài củ của người khác thế này..!"
Mạnh Thường Minh cầm đầu hơn mười người đi đến, cười lạnh vài tiếng cất giọng chế giễu.
"Mạnh Thường Minh..! Chuyện này không liên quan đến mày, biết điều lập tức rời khỏi nơi đây mau, nếu không đừng trách tao không khách khí..!"
Ngô Mãnh Thành gương mặt chuyển lạnh, phát lệnh muốn đem Trần Vân Thanh tiêu diệt cũng chậm đi đôi chút.
Không biết tên khốn Mạnh Thường Minh này đang giở trò gì, lại muốn đi xen vào chuyện của hắn.
Không lẽ tên này cũng muốn đánh chủ ý lên Dương Tư Tư cô nàng kia.
Cũng không phải là không thể, ai gặp Dương Tư Tư cô gái này lại muốn bò qua kia chứ, Mạnh Thường Minh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng không phải là không thể.
Như đã vậy mà nói, tên Mạnh Thường Minh này là đối thủ lớn nhất của hắn rồi.
"Dô..! Không khách khí..? Không biết Ngô Tam Thiếu không khách khí như thế nào..?"
Thêm âm thanh âm dương quái khí truyền đến, không lâu sau, lại có một đám người đi đến, dùng ánh mắt khiêu khích đối với Ngô Mãnh Thành nói.
"Cổ Cự Nghiệp..! Mày cũng muốn xen vào chuyện này..?"
Ngô Mãnh Thành đánh một cái giật mình, thần sắc cảnh giác cao độ lên tiếng, so với lại vừa rồi cùng Mạnh Thường Minh là khác nhau khá xa.
Không có biện pháp, không như hắn cùng Mạnh Thường Minh, Cổ Cự Nghiệp là thiên tài hiếm có của Cổ gia, năm nay mới mười tám tuổi, đã đột phá Yêu Sĩ thất trọng cảnh giới, được xem là hy vọng của Cổ gia sau này, người như vậy, hắn không có khả năng không thận trọng đối đãi.
"Đúng vậy..! Tao muốn xen vào chuyện này, mày có ý kiến gì không..?"
Cổ Cự Nghiệp lên tiếng muốn xen vào, nhưng từ đầu đến cuối, hắn chưa hề liếc qua nhìn qua Trần Vân Thanh cùng Dương Tư Tư lấy một lần, nhưng lại nhìn bên kia Mạnh Thường Minh khá nhiều lần ánh mắt ẩn ý, không ai hiểu mục đích thật sự của Cổ Cự Nghiệp là cái gì.
"Chúng ta đi thôi..!"
Ngô Mãnh Thành nắm chắc nắm đấm đến mức nỗi gân xanh tràn đầy, nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn liền thở ra một hơi, buông tay ra, ra hiệu cho đám người bên mình rời khỏi khu vực nơi này.
"Tam Thiếu gia..! Tình cảnh của chúng ta có điều bất lợi..!"
Đi trở lại bên phía Ngô Minh nhân mã của mình, Hải Huyền Lân gương mặt ngưng trọng lên tiếng nói.
Mạnh Thường Minh rõ ràng không có ý định cùng Ngô Mãnh Thành tranh đoạt Dương Tư Tư, mục đích của tên đó chỉ là cố ý muốn gây sự với bên mình.
Nghiêm trọng hơn, Cổ Cự Nghiệp dường như cũng có cái ý nghĩ như thế, hai gia tộc kia trước giờ không hợp nhau, bây giờ lại cùng liên kết lại đối phó với lại Ngô gia, hắn dường như cảm nhận được một tia hơi thở nguy hiểm đâu đây.
"Kiệm Trưởng Lão..! Ông có suy nghĩ gì hay không..?"
Ngô Mãnh Thành gương mặt cũng không kém bao nhiêu, hắn là bao cỏ thật, nhưng không đến nỗi đầu óc vô nước, nếu không cũng không thể tại mười tám tuổi đột phá Yêu Sĩ lục trọng được.
Hai người Cổ Cự Nghiệp kia muốn liên minh đối phó với lại hắn, sao hắn lại không có biết.
Vấn đề bây giờ là phải tìm hiểu xem đây là ý của hai tên này thôi hay là ý của gia tộc sau lưng, cái trước thì không có vấn đề, cái sau thì nguy hiểm rồi.

"Tam thiếu gia..! Tin tức tôi mới nhận được, cậu xem qua đi..!"
Ngô Kiệm kéo nhẹ tay của Ngô Mãnh Thành ra bên ngoài, cách biệt với đám người kia một chút, sau liền đưa cho Ngô Mãnh Thành một tờ giấy.
"Đại ca của tôi..! Anh ấy sao lại hồ đồ như vậy..?"
Đọc xong tin tức bên trong, Ngô Mãnh Thành giận đến phát run, đem tờ giấy kia hủy đi khi nào cũng không hay.
Tin tức nói rất là rõ ràng, Lăng Tĩnh Y tìm đến Mạnh Thường Quân kể khổ, nói thời gian trước đây khi tại Lăng gia trấn đại ca của hắn Ngô Mãnh Đạt nỗi lên thú tính, dùng Xuân Thu Phấn muốn chiếm hữu Lăng Tĩnh Y, kết quả không thành công, Lăng Tĩnh Y được người khác cứu.
Anh mình bị đánh chạy đến nay mới về được nhà.
Chuyện là như thế, Lăng Tĩnh Y đem ủy khuất của mình nói ra bên ngoài, muốn người khác giúp đỡ lấy lại công đạo, Mạnh Thường Quân đám người kia chính là theo đuổi Lăng Tĩnh Y điên cuồng nhất, dĩ nhiên không có bỏ qua cơ hội lấy lòng mỹ nhân, kéo theo đó Ngô gia đệ tử cũng là gặp phải những thế lực khác chèn ép.

Vốn mấy gia tộc trước đây không có hòa thuận gì, nhân cơ hội lần này không chèn ép một phen mới lạ.
Còn vị đại ca kia của hắn, lần này chắc có vẻ thảm rồi, đột phá được Yêu Sư tứ trọng trở về, phía sau con đường của y sẽ không có ánh sáng mấy, cái danh đê tiện này có thể sẽ theo y cả đời.
"Chuyện này đã điều tra kỹ lại chưa..?"
Ngô Mãnh Thành khá hiểu tính cách của đại ca nhà mình, lần này nhiều khả năng Lăng Tĩnh Y không có đổ thừa cho y.
Nhưng cũng phải nghiên về khả năng Lăng Tĩnh Y không thích đại ca mình, dùng ra chiêu này để trừ bỏ đi đại ca mình cũng nên, dù khả năng này hơi thấp, cũng không phải không thể xảy ra.
"Tam thiếu gia..! Những vị thiếu chủ kia không ai là người ngu..!"
Mạnh Thường Quân hay Cổ Cự Nguyên, đây đều là những thiên kiêu đứng đầu, là người được lựa chọn trở thành người thừa kế trong tương lai của những gia tộc mình.
Tuy bọn chúng có si mê Lăng Tĩnh Y, nhưng còn không đến nỗi mất đi lý trí, sẽ luôn đi tin lời của Lăng Tĩnh.
Những người đó sau khi cho người điều tra rõ ràng, cũng gặp qua Ngô Mãnh Đạt, mới ra tay đối phó y, đừng nên cho rằng những người khác đều là kẻ ngốc, không thì mình chết khi nào cũng không có hay đâu.
"Kế tiếp chúng ta phải cẩn thận một chút rồi..!"
Ngô Mãnh Thành vừa rồi trong lòng là có ý nghĩ bỏ cuộc, không tham gia vào lần này khảo hạch nữa ý định.
Ngô gia hắn phải đến đây lực lượng cũng ngang bằng Mạnh gia cùng Cổ gia mà thôi, luận về thực lực còn kém Cổ gia đôi chút, cùng một gia tộc chống lại đã là quá sức, nếu hai nhà liên kết lại, không cần phải nói bên mình nắm chắc thấy bại trong tay.
Chưa tính đến mấy cái thế lực nhỏ cũng là tát nước theo mưa, chuyến đi lần này khá là khó khăn.
Thế nhưng bỏ qua lần này hắn lại phải chờ thêm ít nhất một năm nữa, khoảng thời gian kia hắn không muốn chờ, cũng chờ không nỗi.
Không muốn bị mấy tên đồng trang lứa vượt qua, vậy thì phải sớm gia nhập Mân Việt Học Viện thôi.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.