Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 562: Lo Lắng





"Vân Thanh..! Chuyện của chúng ta..! Không thể nào nói ra bên ngoài, có biết hay không..?"
"Tinh Tinh tỷ..! Tại sao..?"
Trần Vân Thanh nghiêm túc sắc mặt nhìn Lại Tinh Tinh, hắn chưa bao giờ nhìn đến Lại Tinh Tinh lại dùng thần sắc nghiêm trọng như thế cùng hắn nói chuyện.
E là chuyện của hắn cùng Lại Tinh Tinh không có đơn giản như hắn nghĩ, nói không chắc cha của cô ta sẽ phản đối chuyện này rồi cho người đem hắn thủ tiêu thật.
"Cậu nghĩ đúng rồi..! Cha tôi sẽ không có đồng ý chuyện này, đem cậu diệt đi là hoàn toàn có thể..!"
Lại Tinh Tinh gật đầu thật mạnh một cái.
Nàng hiểu tính cách cố chấp cùng độc đoán của cha nàng, ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận một người không quyền không thế như Trần Vân Thanh làm con rể của mình.
"Nguyên nhân đâu..?"
Không lẽ Lại Tinh Thần kia cũng giống như bao người, mắt chó xem người thấp, không có để vào mắt một tên thổ dân không có thế lực xuất thân như là hắn đây.
Nếu thế thật, hắn là sẽ không nể nang gì ông ta cả, cùng lắm đưa Lại Tinh Tinh rời đi, chờ một ngày thực lực của hắn cao cường, thế lực cũng đủ mạnh đến độ không có ai dám sánh cùng, thử xem cái lão già dịch kia còn dám ngăn cản hắn hay không.
"Hai năm trước đây cha ta đã hứa gả ta cho Đại Hoàng Tử của Lạc Việt Vương Quốc là Lạc Diệu Phong..!" Lại Tinh Tinh phiền muộn nói ra bí tân bên trong.
Nàng vốn là không có ưa thích gì Lạc Diệu Phong, nhưng cha nàng vì muốn có sự giúp đỡ của Lạc gia, nên là không có quan tâm đến cảm nhận của nàng liền đồng ý cái mối hôn sự này.
Nhiều lần phản đối không thành công, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ rời nhà bỏ đi, một lần đi này đã đi suốt hai năm, chưa về thăm nhà lần nào.
Với biện pháp này, nàng nghĩ sẽ có thể làm cho ông ta thay đổi chủ ý.
Nhưng hai năm đi qua, dù biết nàng ở nơi nào, ông ta vẫn không có cho người đưa nàng trở về, chứng tỏ ông ta là sẽ không có thay đổi quyết định của mình, nàng thật là không biết phải làm sao đây a.
'Theo như vậy..! Trần Vân Thanh ta phải đối đầu không chỉ một mình Lại Tinh Thần, còn có cả Lạc Việt Vương Quốc đại hoàng tử nữa..!' Mới vừa ý chí sôi sục muốn chống lại Lại Tinh Thần đến cùng để lấy Lại Tinh Tinh, nghe câu chuyện này, hắn là như bị một chậu nước lạnh đỗ từ đầu đến chân, làm cho hắn rùng mình một cái, thanh tỉnh hơn quá nhiều.


Chỉ một Lại Tinh Thần thôi Trần Vân Thanh hắn tuy kiên kỵ nhưng không sợ hãi lắm, vì hắn biết chắc với tốc độ tu luyện hiện tại của mình, không bao lâu thời gian nữa hắn có thể bất kịp thậm chí vượt qua Lại Tinh Thần là không có gì khó khăn.
Nhưng Lạc Diệu Phong thì lại khác, tay này tuy nói là Hoàng Tử, nhưng ai cũng hiểu tương lai Thái Tử vị trí không thoát khỏi tay của y.
Mà phía sau của Lạc Diệu Phong là cả một cái Lạc Việt Vương Quốc chống lưng, nó còn đáng sợ hơn La Lâm Thương Hội gấp trăm ngàn lần.
Có thể nói ở Nam Hoang Chi Địa nơi này, không có một người nào có thể dùng sức của một người chống lại cả một quốc gia được cả, dù đó có là Yêu Vương cửu trọng hậu kỳ, Nam Hoang Chi Địa đệ nhất cường giả cũng không thể.
Nếu như mà Lạc Diệu Phong mà biết vị hôn thê của mình cùng Trần Vân Thanh hắn có tiếp xúc thân mật động tác, cho y mang nón xanh, khỏi phải nói cũng hiểu kết cục của Trần Vân Thanh hắn sẽ thê thảm như thế nào rồi.

"Sao rồi..! Đã biết sợ! Như bây giờ cậu quay đầu lại vẫn còn kịp..?"
Nhìn Trần Vân Thanh hồi lâu không có lên tiếng, còn lâm vào trầm tư bên trong, thông minh như nàng đương nhiên biết Trần Vân Thanh hiện tại đang suy nghĩ đến chuyện gì.
"Bốp..! A.."
"Hừ..! Sợ.. Bây giờ tôi sợ cho chị xem...!"
Trần Vân Thanh ánh mắt âm trầm, sau khi cho Lại Tinh Tinh một cái bàn tay vào mông, hắn là đem Lại Tinh Tinh đặt ở bên dưới thân thể của mình, có ý một lời không hợp sẽ đem Lại Tinh Tinh hành sử ngay lập tức một dạng.
"Vân Thanh..! Không cần..! Tôi biết sai rồi...! Tôi biết sai rồi mà..!"
Lại bị Trần Vân Thanh dùng sức mạnh, Lại Tinh Tinh rùng mình một cái, thân hình run sợ, tay cũng đã bị Trần Vân Thanh khóa lại, nàng thật sự không thể làm gì khác là cầu xin Trần Vân Thanh bỏ qua cho.
"Là ai sợ..?"
"Là tôi..! Là tôi sợ mất cậu, không phải cậu sợ..!"
Lại Tinh Tinh như là muốn khóc thành tiếng, nàng rõ ràng biết được tên khốn kiếp này gan to bằng trời, cần gì phải đi chọc giận y làm cái gì, chỉ thiệt thòi cho bản thân mình mà thôi.
"Vậy mới đúng chứ..!"
Trần Vân Thanh hài lòng, cũng không có dùng bá vương ngạnh thương cung nữa, nghiên người lại ôm Lại Tinh Tinh vào trong lòng, thần sắc khá bình thản.
So với bộ dáng hung thần ác sát muốn ăn tươi nuốt sống Lại Tinh Tinh vừa rồi, cứ như hai người khác nhau một dạng.
Nói thật vừa rồi hắn là chỉ muốn hù dọa Lại Tinh Tinh một chút mà thôi, sẽ không thật sự làm gì cô ta, muốn vượt qua lôi trì, vậy cũng là Lại Tinh Tinh vui vẻ đồng ý mới được.
Từ trước đến nay hắn không có thói quen đi ép buộc bất kỳ người nào, nhất là người con gái mà hắn trong lòng để ý đến.
"Tinh Tinh tỷ..! Không cần phải sợ, tất cả mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết thôi..!"
Cùng Lạc Diệu Phong là địch, thậm chí cả Lạc Việt Vương Quốc là địch, nói thật trước đây Trần Vân Thanh hắn không hề nghĩ đến, bây giờ cũng là như thế.
Hắn sẽ nghĩ mọi cách phá tan đi cách cục này, đương nhiên nếu không còn cách nào, hắn cũng chỉ có thể đi lên con đường kia, hắn là không thể nhìn nữ nhân của mình bên người nam nhân khác được.
"Vân Thanh..! Tôi tin tưởng cậu..!"
Lại Tinh Tinh gật đầu, từ ngày cứu Trần Vân Thanh từ trong tay Trần Ấn Văn ra, tận mắt nhìn đến thiên phú có thể nói là yêu nghiệt của Trần Vân Thanh, nàng liền tin tưởng Trần Vân Thanh sau này tuyệt đối không phải là người tầm thường, y là bá chủ một phương trong tương lai, trên người Trần Vân Thanh là phát ra một loại tự tin tuyệt đối, điều này làm cho Lại Tinh Tinh nàng trước giờ không đặt nam nhân nào trong mắt cũng đã động lòng với y khi nào cũng khọt có hay.
Nàng đã quyết định, cuộc đời này của mình không phải Trần Vân Thanh sẽ không lấy, nếu mà ép nàng quá, cùng lắm thì như Dương Tư Tư cô nàng kia một dạng, thủ sẵn một chủy thủ trong tay, khi có biến liền tự sát đi thôi.
"Vân Thanh..! Ngày mai tôi phải trở lại La Lâm Thương Hội tại Mân Việt Quận Thành làm việc rồi..!"
Nàng đêm qua đến phòng của Trần Vân Thanh chính là vì muốn nói cho hắn chuyện này cùng lơi từ biệt.
Nàng giấu đi thân phận của mình, muốn từ thấp làm lên cao, tại Chấn Nam Thành bên kia nàng đã lập được chiến công hiển hách, nên được thăng chức đến Mân Việt Quận Thành này làm việc, ngày mai phải đi báo danh. Ai ngờ cái tên khốn Trần Vân Thanh này nổi lên thú tính, hành hạ nàng suốt cả đêm như thế này.
"Cũng tốt..! Sau khi ổn định tại Mân Việt Học Viện sau, tôi sẽ đến tìm chị.!"
Trần Vân Thanh trong lòng đúng là không muốn xa rời mộ vưu vật như Lại Tinh Tinh. Có điều tình cảnh bây giờ khó có thể làm gì khác, quan hệ của hai người bọn họ nếu bị người khác phát hiện.
Đặt biệt là rơi vào trong tai của Lại Tinh Thần hay Lạc Diệu Phong, với chút thực lực của hắn hiện tại, có mười cái mạng cũng không phải có đủ cho người ta giết. Nên thôi, tạm thời vẫn cứ giữ quan hệ bí mật như thế này cái đã.
...
Mân Việt Học Viện..! Nội Viện khu vực..!
"Hồi tiểu thư..! Tôi đã điều tra ra được Trần Vân Thanh đã đến Mân Việt Quận Thành..!"
Huyền Cô gương mặt có chút trắng xám, tiến vào bên trong gian phòng cùng Lăng Tĩnh Y hội báo tin tức mà mình vừa điều tra được đến.
"Tốt quá rồi..! Anh ấy hiện tại đang ở nơi nào, tôi muốn đi gặp anh ấy..!"
Lăng Tĩnh Y tuyệt sắc gương mặt hiện lên một tia vui mừng, gấp không chờ được lên tiếng hỏi.
Tin tức nàng vừa nhận được không lâu, Khái Đao Đạo bên kia hiện tại đã mạnh lên rất nhiều, bọn chúng tỏ vẻ không còn sợ hãi Mân Việt Học Viện nữa rồi, còn ngang nhiên thu lộ phí, cướp sát những đệ tử tham gia lần này Mân Việt Học Viện khảo hạch đến từ ba tòa thành trì có Trần Vân Thanh đi lên nữa.
Nàng thật sự sợ hãi, với cái bản tính cố chấp của Trần Vân Thanh, gặp phải đám người kia sẽ phải ăn thiệt thòi không nhỏ, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng của mình, mấy ngày nay nàng là hết sức lo lắng.
Bây giờ nghe được tin tức Trần Vân Thanh bình an đi đến Mân Việt Quận Thành, khỏi phải nói nàng là vui mừng phải biết rồi.
"Khụ..! Khụ..!".
"Tiểu thư..! Ta thấy bây giờ cô không nên đi gặp Trần Vân Thanh sẽ tốt hơn..!"
Huyền Cô ho khan hai tiếng, thần sắc càng thêm ảm đạm, vẫn là cố gắng khuyên Lăng Tĩnh Y không cần rời đi.
"Tại sao vậy..?"
Lăng Tĩnh Y không hiểu cho lắm.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.