Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 546: Lên Kế Hoạch





"Đại nhân..! Nơi đó hiện tại là do Bang Chủ của Khái Đao Đạo chúng tôi nắm giữ..!" Dục Vũ lý nhí lên tiếng trả lời.
Trần Vân Thanh này đang hưng phấn như thế, nếu như nói ra chuyện này, chỉ sợ tên này sẽ ngay lập tức trở mặt, đem hắn diệt đi mất thôi.
Nhưng cũng không còn cách nào, mỏ Hạ Phẩm Linh Thạch kia tuy là do hắn phát hiện ra trước, nhưng đúng thật là đang do Bang Chủ của bọn họ nắm giữ.
Một kho báu khổng lồ như vậy, khi nào thì đến lượt một tên Yêu Sư trung kỳ như hắn đến nắm giữ, không có đem hắn giết đi diệt khẩu, đó đã là may mắn lắm rồi.
"Ông là đang chơi tôi..!"
Quả nhiên đúng như Dục Vũ dự đoán, Trần Vân Thanh nghe đến mỏ Hạ Phẩm Linh Thạch lớn như vậy đang ở trong tay Vụ Thanh Quan, hắn gương mặt âm trầm đến đáng sợ, sát khí trên thân cũng ngày càng dày đặc.
Bang chủ Khái Đao Đạo, theo như tìm hiểu của Trần Vân Thanh hắn tu vi hiện tại đang là Yêu Sư cửu trọng cảnh giới, thực lực không hề thua kém cho mấy tên gia chủ đứng đầu của mấy thế lực lớn tại Mân Việt Quận Thành.
Tại trước mắt của một người khủng bố như vậy đi lấy Hạ Phẩm Linh Thạch, đây là đi tìm chết không có gì khác nhau.
Chưa kể ngoài Vụ Thanh Quan ra, Khái Đao Đạo còn thật nhiều cao thủ khác nữa, cổ thực lực này, ngay cả Quận Phủ cũng kiên kỵ không thôi, làm sao hắn dám đi đến nơi đó.
Dục Vũ thằng khốn này nói cho hắn biết một kho tàng thật lớn, tuy nhiên cuối cùng lại nói nơi kho tàng đó có đầu thần long đang trấn thủ, ai vào người đó phải chết, đây không phải là đang lấy Trần Vân Thanh hắn ra làm trò đùa sao.
"Đại nhân..! Tôi có thể từ bên trong đó lấy Hạ Phẩm Linh Thạch ra cho ngài..!"
Dục Vũ hơi rùng mình một cái, rất nhanh hắn liền nói ra những gì mà mình đã chuẩn bị từ trước đó.
"Ông có bản lãnh này hay sao..?"
Sát khí trên người Trần Vân Thanh có giảm đi đôi chút, nhưng hắn vẫn không quá tin tưởng vào lời nói của Dục Vũ cho lắm.
Nhìn đi, Dục Vũ chỉ có tu vi Yêu Sư lục trọng hậu kỳ, theo như sắp của các thế lực lớn bên trong Mân Việt Quận Thành, tên này cao lắm cũng chỉ là một tên Chấp Sự nho nhỏ mà thôi.
Tiểu nhân vật như thế, lại có thể ra vào Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng tự nhiên để lấy Hạ Phẩm Linh Thạch cho hắn, hắn thật sự có chút không mấy tin tưởng.


Dù tên này có công phát hiện ra Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng cũng là như vậy.
"Đại nhân..! Ngài có lẽ không biết, tôi ngoài là một viên Chấp Sự của Khái Đao Đạo ra, còn có một thân phận khác là em rể của Vụ Thanh Quan..!" Dục Vũ hít vào một hơi thật sâu, đem chuyện bí tân này nói cho Trần Vân Thanh biết.
Bình thường hắn chỉ là một tên Chấp Sự nho nhỏ, nhưng lại được Vụ Thanh Quan giao cho trọng trách kiểm toán công việc khai khoáng của Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ, điều này làm cho một số nhân vật cốt cán bên trong Khái Đao Đạo bất mãn thật sâu.
Nhưng Vụ Thanh Quan với quyền hành của mình đã đem mọi âm thanh dị nghị dẹp đi xuống, làm cho hắn an ổn ngồi tại vị trí chưởng quản tài vụ này.
Chuyện riêng tư này từ trước đến nay rất ít người biết đến, vợ của hắn cùng Vụ Thanh Quan cũng không muốn ai biết về quan hệ của bọn họ.
Hắn cũng không muốn nói cho Trần Vân Thanh biết, đáng tiếc trong hoàn cảnh như thế này, hắn là không có quyền lựa chọn.
"Hừ..! Một đám chỉ dựa vào quan hệ..!"
Trần Vân Thanh rất là bất mãn, đi đâu cũng vậy, hắn điều gặp những loại tình trạng này, năng lực cùng thực lực bản thân không cao, nhưng dựa vào quan hệ vẫn luôn đứng trên đầu của những người tài giỏi hơn.
Ở địa cầu là như thế, qua bên dị giới nơi đây cũng không có gì khác nhau cả, toàn là cá mè một lứa.
"Đại nhân ngài nói rất đúng.!"
Dục Vũ biết quá rõ ràng Trần Vân Thanh là đang mắng mình bất tài chỉ dựa vào quan hệ nên mới được làm chức vị cao hạng người, nhưng hắn không quan tâm, chuyện như vậy hắn đã nghe qua quá nhiều lần rồi.
Hắn chỉ cho rằng những người chỉ trích mình thường là những kẻ ăn nho không được liền chê nho chua mà thôi.
Quả là như thế, bên ngoài bất kể là Lạc Việt Vương Quốc hay là Đại Hán Vương Quốc, được lên làm quan to toàn là dựa vào quan hệ cả mà thôi, người tài mà không có quan hệ thì cũng vứt đi, không đáng nhắc đến.
"Đưa ta xem bản đồ chỉ dẫn đến Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng..!"
"Đại nhân..! Mời ngài xem qua..!"
Dục Vũ cũng không dám nhiều lời chọc tức Trần Vân Thanh, nhanh chóng từ bên trong Túi Không Gian lấy ra một tấm da hổ, đưa cho Trần Vân Thanh xem.
"Gần đại bản doanh của Khái Đao Đạo như vậy sao..?"
Theo bản đồ Trần Vân Thanh liền thấy, Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng nằm tại phía Tây Khái Đao Đạo, chỉ cách Khái Đao Đạo một trăm km mà thôi.
Khoảng cách một trăm km đối với lại người bình thường có chút xa, nhưng với tu luyện giả nó không mất bao nhiêu thời gian, như cưỡi Độc Giác Mã nữa thì đến đó còn sớm hơn.
Xem ra cái kế hoạch đến nơi đó nghĩ cách lấy đi toàn bộ Hạ Phẩm Linh Thạch của Trần Vân Thanh hắn là đã phá sản rồi.
'Có nên ra tay hay không..?' Dục Vũ nhìn Trần Vân Thanh chăm chú quan sát bản đồ Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng mà hắn đưa ra có chút mất đi cảnh giác.
Trần Vân Thanh lại quay lưng về phía của hắn, bây giờ nếu mà hắn ra tay, xác suất một kích đem Trần Vân Thanh diệt sát là rất lớn.
Đừng quên sau một thời gian tĩnh dưỡng cùng dùng trị thương đan Dược, hiện tại hắn cũng đã khôi phục được hai ba thành thực lực rồi, cộng thêm tiến hành đánh lén, như vậy thành công đưa tên khốn này giết đi sẽ là rất cao a.
"Dục Vũ..! Khái Đao Đạo của các ông nắm kho tàng lớn như vậy trong tay, không có sợ những thế lực khác đỏ mắt hay sao..?"
Gấp lại bản đồ, Trần Vân Thanh quay lại nhìn chằm chằm Dục Vũ, có chút không hiểu lên tiếng hỏi.
Ở một nơi tài nguyên không phải là dồi dào như Lạc Việt Vương Quốc, Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng nhỏ cũng là được những thế lực lớn khao khát muốn chiếm giữ không thôi, theo hắn nghe nói vì một cái Hạ Phẩm Linh Thạch mỏ khoáng nhỏ tại Hoàng Sa Sơn Mạch mà hai nhà Nguyễn gia cùng Lê gia tại Cổ Loa Thành đã đại chiến với nhau một trận, người chết không ít, sau cùng lấy Nguyễn gia thực lực mạnh hơn một chút dành chiến thắng.
Trần Vân Thanh hắn nghĩ chỉ một cái mỏ Hạ Phẩm Linh Thạch nhỏ chỉ chứa vài chục tỷ viên Hạ Phẩm Linh Thạch là cao mà còn làm cho hai đại thế lực đứng đâu của Lạc Việt Vương Quốc đao kiếm gặp nhau, huống chi nơi đây Khái Đao Đại Sơn có chứa mỏ Hạ Phẩm Linh Thạch cỡ lớn lên đến mấy trăm tỷ, nếu nói những thế lực nơi này Mân Việt Quận Thành không động tâm, đánh chết Trần Vân Thanh hắn cũng không có tin.
"Đại nhân..! Ngài có điều không biết, bất kì ai không phải là thành viên dòng chính Vụ gia người, biết được tin tức này tất cả đều đã bị diệt cả rồi..!" Dục Vũ cũng không hề giấu giếm, nói ra nguyên nhân chân chính.
Chỉ có người chết mới có thể bảo thủ được bí mật một cách tốt nhất, đây là lời căn dặn của Vụ Thanh Quan.
Vì câu nói này suốt ba năm qua hắn là đã tận mắt chứng kiến cả ngàn người chết đi, do hắn chính mình ra tay cũng có, mà Vụ Thanh Quan ra tay cũng có.
Dù là chỉ nghi ngờ một ai đó nghe được phong thanh, người đó cũng chỉ có một con đường là chết mà thôi.
Nói thẳng ra nếu mà không có quan hệ thân thích, Dục Vũ hắn cũng đã bị Vụ Thanh Quan trừ khử đi từ lâu rồi.
Vì áp dụng bàn tay sắt tàn nhẫn như thế, nên tin tức này suốt ba năm qua vẫn chưa có bị tiếc lộ ra bên ngoài, nếu không thì Khái Đao Đạo đã gặp phải phiền toái vô cùng to lớn rồi.
"Nếu như mình nghĩ cách để các thế lực bên trong Mân Việt Quận Thành đi đến nơi này đem Khái Đao Đạo diệt đi thì sao nhĩ.?"
Trần Vân Thanh ve cằm, quyết chí nghĩ cách đem bảo tàng của Khái Đao Đạo chiếm lấy vào trong tay.
Hai hổ tranh đấu, ngư ông đắc lợi..!
Đây là mưu kế từ xưa đến nay vẫn luôn có người dùng, áp dụng đứng mà nói, sẽ đem lại kết quả tốt đến không thể nào tưởng tượng được.
Cây đao mà hắn muốn mượn ở đây là Ngô gia, đây là một cái thực lực rất mạnh gia tộc, lại có ân oán với Trần Vân Thanh hắn không nhẹ, nghĩ cách cho hai bên đấu tranh là tốt nhất.
Như có thể, liền dẫn theo vài gia tộc lớn trong Mân Việt Quận Thành tham gia luôn, vậy thì quá tuyệt vời, Trần Vân Thanh hắn chỉ cần đứng một bên thu thập tàn cục là được rồi.
"Đại nhân..! Trừ khi thêm vào quân đội của Mân Việt Quận Thành tham gia vào việc diệt trừ Khái Đao Đạo, nếu như không chỉ sợ kế hoạch của ngài rất khó thành công..!"
Như hiểu được tính toán trong lòng của Trần Vân Thanh, Dục Vũ không ngại dội cho Trần Vân Thanh một gáo nước lạnh, gương mặt khinh bỉ thật sâu.
"Ân..! Khái Đao Đạo lợi hại đến như vậy sao?"
Trần Vân Thanh nâng cao cảnh giác lên.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.