Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 513: Hân Hạnh Gặp Lại





Vì là Trần Đại Hùng bây giờ đang cúi đầu xuống, thế nên Trần Tiêu Thiên cũng không có nhìn ra thần sắc của Trần Đại Hùng hiện tại đang rất khác lạ.
Hắn nghe Trần Đại Hùng nói Trần Ấn Văn chỉ đi đến một nơi thôn trấn tệ hại như Trần gia trấn để làm một chút chuyện nhỏ nhưng cả mười ngày trời trôi qua vẫn không có làm xong, điều này làm cho hắn khá là bất mãn.
Cái tên Trần Ấn Văn này kể từ sau khi bị Trần Vân Thanh chặt đi một cánh tay liền làm việc càng ngày càng tệ rồi.
"Có tin tức gì mới của Trần Vân Thanh hay không..?"
Trần Tiêu Thiên nhớ lại, đây mới là chuyện mà hắn cần quan tâm nhất hiện nay, cũng là kẻ thù số một của hắn, không biết được hướng đi của tên đó, hắn vẫn ăn ngủ không yên.
"Tộc Trưởng..! Trần Vân Thanh sau khi đi lên Đại Cao Phong Sơn đã không còn ai nghe được tin tức của y nữa..!"
Những ngày qua Trần Đại Hùng cực kỳ quan tâm đến Trần Vân Thanh, nhưng mà từ sau khi Trần Vân Thanh một mình đi lên Đại Cao Phong Sơn mất tích đến nay, hắn không còn được nghe thấy tin tức gì về Trần Vân Thanh nữa.
"Không có tin tức sao..? Nói rõ ràng ra một chút..!" Trần Tiêu Thiên hết sức là kích động, gấp rút muốn biết đây là có chuyện gì xảy ra.
"Tộc Trưởng.! Tại Hồi Đầu Sơn, có rất nhiều người nhìn thấy Trần Vân Thanh cùng Nguyễn Anh Đức nói chuyện với nhau!"
"Thông qua khẩu hình của họ, một cao thủ về nắm bắt khẩu hình bán lại tin tức cho chúng ta nói rằng Trần Vân Thanh muốn xin Nguyễn Anh Đức một mình lên Đại Cao Phong Sơn giải quyết toàn bộ cao tầng của Chấn Nam Đạo...!"
"Nguyễn Anh Đức cũng đã đồng ý cùng hứa ban thưởng hậu hĩnh nếu Trần Vân Thanh có thể làm được chuyện này."
"Tuy nhiên tin tức mới nhất chúng tôi nhận được, Trần Vân Thanh sau đêm hôm đó rời đi đã không có tin tức..!"
"Còn có tin tức truyền ra, cao tầng của Chấn Nam Đạo bao quát cả Tiếu Nhất Hồng bên trong, đều bị Nguyễn Anh Đức tiêu diệt sạch sẽ..!" Trần Đại Hùng nói cực kỳ chi tiết tin tức mới nhất mà mình nhận được cho Trần Tiêu Thiên nghe.
Trần Vân Thanh không chỉ là kẻ thù số một của Trần Tiêu Thiên, mà còn là nguyên nhân làm cho Trần Đình Cương cùng ngàn cao thủ của mấy chục gia tộc mất tích, thế cho nên dĩ nhiên hắn phải cho người giám sát gắt gao mọi hành động của Trần Vân Thanh rồi.
"Tộc trưởng..! Còn một tin tức nữa..! Trong số hai mươi người nhận được lệnh bài tham gia Mân Việt Học Viện khảo hạch không có tên của Trần Vân Thanh..! Mời ngài xem qua..!"
Trần Đại Hùng nhớ đến thêm một chi tiết quan trọng nữa, nhanh chóng nói ra cho Trần Tiêu Thiên biết.


"Không có tên trong danh sách..? Ha ha ha..! Không có tên trong danh sách..! Thật là quá tốt..! Thật sự là quá tốt..! Ha ha ha..!"
Nhìn lại bản danh sách hai mươi cái tên, tuy có tên Trần Hàn Xương làm cho Trần Tiêu Thiên hắn hơi bất ngờ một chút, tuy nhiên làm cho hắn bất ngờ hơn cả là bên trong hai mươi cái tên này không hề có tên của Trần Vân Thanh.
Điều này làm cho hắn vui mừng quá đỗi, cười lớn đến mức nước mắt chảy ra khi nào hắn cũng không có hay biết, đây là vì Trần Tiêu Thiên hắn quá vui mừng dẫn đến không kìm chế được tâm cảnh của bản thân mình đây mà.
Trần Vân Thanh danh ngạch trong tay là đã bị chính tay của Trần Tiêu Thiên hắn lấy lại.
Ai cũng hiểu, lần này Trần Vân Thanh gia nhập Liệp Đạo Quân mục đích lớn nhất là nhắm đến hai mươi cái danh ngạch mà Phủ Thành Chủ ban ra làm phần thưởng.
Danh ngạch này nó đối với lại Trần Vân Thanh quan trọng như thế nào tất cả đều biết cả. Với biểu hiện của Trần Vân Thanh mấy ngày đầu tiên đi vào Chấn Nam Đại Sơn diệt Đạo Phỉ, dù không có đi lên Đại Cao Phong Sơn, Trần Vân Thanh cũng là đã đủ lượng điểm cống hiến để lọt vào tốp hai mươi người mạnh nhất.
Bây giờ trên bản danh sách này không có tên của Trần Vân Thanh, ý nghĩa bên trong đó không cần nói hắn cũng hiểu.
"Đúng vậy tộc trưởng..! Chúc mừng tộc trưởng..!"
Điểm này hắn cũng có nghi ngờ nhưng chưa khẳng định chắc chắn, bây giờ Trần Tiêu Thiên có cùng quan điểm với lại mình, điều đó càng làm cho suy đoán trước đó của hắn là chính xác.
"Ha ha ha..! Trần Vân Thanh a Trần Vân Thanh..! Mày tự cao tự đại, có kết cục như ngày hôm nay cũng là xác đáng a..!" Trần Tiêu Thiên một lần nữa cười dài.
Trần Vân Thanh ỷ vào bản thân mình thực lực cao cường, tự cao tự đại muốn đơn thân độc mã đi đến Đại Cao Phong Sơn đem toàn bộ cao tầng của Chấn Nam Đạo tiêu diệt.
Nhưng tên Trần Vân Thanh đó nào có nghĩ đến, Đại Cao Phong Sơn là đầm rồng hang hổ, cao thủ như mây, thậm chí có hai tôn Yêu Sư cường giả lợi hại trấn thủ, dù có là Yêu Sư hậu kỳ, cũng không dám nói mình có thể một mình đem tất cả cao thủ của Chấn Nam Đạo tiêu diệt.
Thằng nhóc Trần Vân Thanh này ngay cả Yêu Sư cảnh giới cũng không phải, lại muốn làm anh hùng đi lên Đại Cao Phong Sơn tiêu diệt toàn bộ cao tầng của Chấn Nam Đạo.
Hiện tại không hề có chút tin tức nào truyền ra về y, bên trong danh sách nhận lệnh bài Mân Việt Học Viện cũng không có tên của y.
Khỏi phải nói kết cục hiện tại của Trần Vân Thanh là thê thảm như thế nào rồi.
"Truyền lệnh của ta..! Trần phủ mở hội ba ngày..! Chúc mừng...! Chúng mừng Trần gia chúng ta là bá chủ mới của Chấn Nam Thành..!" Trần Tiêu Thiên vốn muốn nói là chúc mừng vì Trần Vân Thanh đã không còn.
Nhưng nói như thế, lại không có hợp tình hợp lý cho lắm, mọi người sẽ nghi hoặc Trần Vân Thanh chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ của Trần gia, tên đó chết đi đâu cần Trần gia phải ăn mừng lớn đến như vậy, sẽ làm trò cười cho thiên hạ mất.
Thay vì như thế, việc Trần gia mình tiêu diệt Tô, Mang hai nhà, trở thành tân bá chủ của Chấn Nam Thành, sẽ hợp lý hơn cả. Dù sao cũng chỉ là chúc mừng thôi, nguyên nhân nào không quan trọng, quan trọng là hắn trong lòng biết mình vì cái gì mà ăn mừng là được rồi.
"Vâng..! Tộc Trưởng..! Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay..!"
Lời nói của Trần Đại Hùng rất lớn, nó quét đi sạch sẽ mọi lo lắng lúc trước trong lòng, cũng tạm thời quên đi nguyên nhân Trần Đình Cương cùng mấy chục gia tộc tinh anh mất tích mấy ngày trước.
Nên vui mừng trước cái đã, chuyện khác sau này sẽ tính sau đi.
"Ân..! Sao anh còn chưa có đi..?" Trần Tiêu Thiên hơi nhíu mày, có chút không thích.
Tên Trần Đại Hùng này vừa rồi nói là đi chuẩn bị lễ hội thật lớn để ăn mừng, nhưng qua khá nhiều thời gian, vẫn còn đứng yên như thế kia là có ý gì đây, tên này muốn xin gì hay muốn có thêm sự giúp đỡ thì cứ nói đi chứ, đứng như trời trồng thế kia làm hắn có chút phản cảm.
Nhưng thôi, vì tin tức vui mừng vừa rồi mà Trần Đại Hùng mới nói, hắn cũng rộng lượng bỏ qua cho y một lần, hy vọng sẽ không có lần sau.
"Hắn đã đi rồi..! Chỉ là ông không có phát hiện ra mà thôi..!"
Trần Vân Thanh như một cái u linh xuất hiện bên trong phòng, nhàn nhạt mỉm cười đối với lại Trần Tiêu Thiên lên tiếng.
"Rầm..!"
Ngay sau khi lời nói của Trần Vân Thanh, Trần Đại Hùng thân thể đổ ầm xuống dưới đất, nhìn kỹ lại, toàn bộ thân thể của Trần Đại Hùng đã chia tách ra làm năm khối khá là điều đặn, như ngũ mã phanh thây cũng không khác mấy.
Khác nhau duy nhất một điểm là dùng ngũ mã phanh thây thân thể sẽ bị xé ra không đều, còn nơi đây Trần Đại Hùng được cắt ra từng khối rất đều, cũng khá chỉnh chu, như là được ngắm nghía cắt ra cực chuẩn một dạng.
Chỉ là hiện tại Trần Đại Hùng năm chi đều tràn ra máu tươi, nhìn vào có chút kinh dị.
Như Trần Vân Thanh vừa rồi nói, Trần Đại Hùng đã đi rồi, nhưng không phải là đi chuẩn bị tiệc tùng gì, mà là đã xuống Âm Minh Giới mất rồi.
"Trần...! Trần..! Vân Thanh..!"
Phải thật sự rất lâu, Trần Tiêu Thiên mới cất lên tiếng nói, có điều âm thanh của hắn không có được thông suốt, lắp ba lắp bắp như thằng cà lăm một dạng, tay chân đang khá run rẩy, điều đó chứng tỏ hiện tại hắn đang vô cùng sợ hãi.
Không sợ làm sao mà được..!
Khi mà hắn trong lòng đã có nắm chắc đến chín mươi phần trăm Trần Vân Thanh đã chết tại Đại Cao Phong Sơn mất rồi.
Không sợ làm sao mà được ..!
Khi mà vừa rồi Trần Vân Thanh làm sao ra tay đem Trần Đại Hùng giết đi mà hắn cũng không biết đối phương ra tay như thế nào, dùng chiêu thức ra sao?
Cái loại thủ đoạn này ngay cả nghe hắn cũng chưa có nghe nói qua a.
Còn một điều làm cho hắn sợ nữa, cái mạng của mình sẽ không thể nào giữ nỗi.
Trần Vân Thanh xuất hiện ở nơi này, đồng nghĩa với lại việc y đến đâu là muốn lấy cái mạng của Trần Tiêu Thiên hắn đây. Đối mặt với lại cái chết, ai lại không sợ hãi cho được.
"Đúng thật là tôi..! Tiêu Thiên Tộc Trưởng..! Thật hân hạnh được gặp lại ông..!"
Trần Vân Thanh mỉm cười gật đầu, rất là bình thường cùng Trần Tiêu Thiên nói chuyện, khá là hòa ái.
Người không hiểu chuyện nhìn vào cách ăn nói của Trần Vân Thanh hiện tại với Trần Tiêu Thiên, còn sẽ cho hai người bọn họ là bạn bè lâu năm ôn chuyện đâu.
"Trần Vân Thanh..! Tao biết mày rất lợi hại..! Thế nhưng mày không nên đến đây..!" Sau một hồi hoảng loạn, rất là nhanh chóng thôi, Trần Tiêu Thiên đã lấy lại được bình tĩnh như trước đây.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.