Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 495: Diệt Sạch Tất Cả





"Chủ ý của Tù gia chủ không tồi, chúng ta trước tiên đem Trần Vân Thanh giết chết trước đi..!"
Mấy tên cầm đầu liếc mắt nhìn nhau một chút, trao đổi qua ánh mắt một ít thời gian, sau đó liền là đồng ý với lại lời nói của Tù Bạch.
Vừa rồi Tù gia quá ngang tàng, nên bọn họ mới phải liên kết lại chống lại Tù gia mà thôi, bây giờ Tù Bạch đã xuống nước, cũng không có thế lực nào muốn tiếp tục cùng Tù gia không qua được.
Nên nhớ Tù gia trước giờ vẫn là dòng chính đáng tin cậy của Trần gia, nếu mà đắt tội với Tù gia quá nặng, chẳng khác nào không cho Trần gia mặt mũi cả.
Nên trước tiên là đem Trần Vân Thanh diệt trước cái đã, lợi ích sau này các thế lực mình từ từ phân chia đi.
"Không xong..! Trần Vân Thanh đâu mất rồi..?".
"Không thể nào..! Tù gia ta đã cho người nhìn vào Trần Vân Thanh rất kỹ, làm sao có thể biến mất cho được..!"
"Thật không có..! Lập tức tản ra đi tìm cho ta..!"
Một phen gà bay chó chạy xảy ra, khi mà các thế lực muốn quay đầu lại đối phó với lại mục tiêu chính yếu của lần hành động này là Trần Vân Thanh, quay đầu nhìn lại, đã không ai nhìn thấy Trần Vân Thanh ở nơi nào cả.
Dù rất ngạc nhiên không ai biết Trần Vân Thanh sử dụng loại thủ nào để rời khỏi nơi đây, nhưng tất cả đều hiểu tên đó sẽ rời đi không xa, cần thiết phải tìm được y trước khi y rời khỏi nơi này mới được.
"Xẹt..! Xẹt.. Xẹt..!"
"A....A...A....!"
"Có kiếm khí..! Mọi người cẩn thận..!"
Hàng trăm luồng kiếm khí không rõ xuất phát từ nơi nào xuất hiện, trong nháy mắt đã làm cho mấy chục người bị thương nặng, diễn biến quá bất ngờ này không khỏi làm cho mấy tên gia chủ cả kinh thất sắc, tất cả đều lấy ra thủ đoạn bảo mệnh của mình, đề phòng cẩn mật tứ phương, sợ lại bị đánh lén như vừa rồi nữa..
...
"Kỳ lạ..! Sao khi không lại xuất hiện sương mù..?"
Trần Đình Cương từ nơi ẩn náo không xa Thác Nước Cao Thiên liền đi ra, chăm chú quan sát bên dưới một chút, cũng không hiểu bên trong là đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng vừa rồi hắn quan sát thấy bên kia cả gần ngàn người đang chuẩn bị đem Trần Vân Thanh chém giết cơ mà, quay đi một chút, khung cảnh đã thay đổi, sương mù hiện tại quá giày đặt, hắn dù tập trung tinh thần lại cũng không nhìn thấy được gì bên dưới, chuyện này thật là không bình thường a.
"Nguy rồi..! Tất cả đều đã rơi vào trong Trận Pháp..!"


Trần Đình Cương linh quang chợt lóe lên, hắn như đã đoán được phía dưới có chuyện gì xảy ra rồi.
Sau một loạt Trần gia cao tầng bị người thần bí dùng Trận Pháp giết chết, nhất là gần đây tại Nội Viện nơi Trần Hàn Xương mất tích cũng có dấu vết Trận Pháp để lại, Trần Đình Cương hắn đã chịu khó tìm hiểu về Trận Pháp một đạo này nhiều hơn.
Dù không thể nào làm được Nhất Giai Trận Pháp Sư, nhưng hiểu biết của hắn về Trận Pháp cũng không còn yếu, chí ít là không còn cái gì cũng không có hiểu như trước đây nữa.
Tình cảnh bây giờ, quá giống với những gì trong sách nói, đó là nơi đây đã bị một loại Trận Pháp che mắt, bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong, còn những người bên trong nếu như không có am hiểu Trận Pháp, cũng rất khó có thể rời đi ra bên ngoài này.
"Trận Pháp..! Nói như vậy..!"
Trần Đình Cương vừa có một cái ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.
Như đây thực sự là Trận Pháp, vậy người làm ra Trận Pháp này nhiều khả năng sẽ là Trần Vân Thanh.
Nếu như vậy, những trường hợp Trưởng Lão của bọn họ chết đi trước đây, rất lớn khả năng đều là do Trần Vân Thanh làm ra. Tên này che giấu thực lực chân chính của mình, không quá bất ngờ khi y biết Trận Pháp, đem nó ẩn tàng đi, không cho người khác biết.
"Đi..! Rời đi khỏi nơi này..!" Trần Đình Cương trong lòng rung động mãnh liệt.
Trần Vân Thanh nếu như có thực lực cường đại thôi, hắn dù kiên kỵ, nhưng hợp lực nhiều người lại vẫn có thể đem Trần Vân Thanh chém giết.
Nhưng nếu Trần Vân Thanh mà có thêm thân phận Trận Pháp Sư nữa thì là khác. Những Trận Pháp Sư luôn có những thủ đoạn thần bí khó lường, dù cao hơn mấy cấp cường giả cũng không người nào muốn đi trêu chọc loại người này cả, gặp phải nên chạy trốn đi thì hơn.
"Xẹt..!"
"Đại Trưởng Lão..! Thật là hiếm khi mới có thể gặp được ông, sao ông lại bỏ đi nhanh như vậy..!"
Chỉ là chuyện không có được như Trần Đình Cương nghĩ, ngay khi hắn muốn quay đầu rời đi, trước mắt của hắn liền hoa lên một cái, một người thanh niên đã xuất hiện, trên môi nở một cái nụ cười nửa miệng, hòa nhã lên tiếng nói.
"Trần...! Trần Vân Thanh..!"
Trần Đình Cương khẽ dùng mình một cái, lùi lại phía sau vài bước.
Xuất hiện chính là Trần Vân Thanh, người mà Trần Tiêu Thiên đã ra lệnh cho hắn đến nơi đây chỉ huy đâm gia tộc kia đem tên này tiêu diệt, đương nhiên hắn là nhận ra được đối phương ngay lập tức rồi.
"Trần Vân Thanh..! Nếu mày đã xuất hiện tại nơi đây..! Vậy thì mày nên đi chết đi..!"
Trần Đình Cương sau một chút khủng hoảng, liền ngay lập tức trấn định lại, rút ra Yêu Binh trường kiếm trong tay, tấn công về phía Trần Vân Thanh.
Hắn quyết định như vậy vì hắn nhìn ra được thực lực của Trần Vân Thanh, hiện tại tên này chỉ là Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ, đây chắc chắn không phải là do Trần Vân Thanh ngụy trang mà ra, mà thực sự thực lực đối phương chính là như thế.
Trước đây lo sợ là hắn sợ mình rơi vào Trận Pháp của Trần Vân Thanh, bây giờ Trần Vân Thanh đã rời khỏi cái Trận Pháp kia, thực lực cũng không có che giấu gì hiện ra trước mắt của hắn, hắn còn sợ cái gì nữa kia chứ.
Nên nhớ hắn là Yêu Sĩ cửu trọng trung kỳ, Yêu Sĩ bát trọng hậu kỳ hắn từng giết qua không phải chỉ một hai tên, cần gì phải kiên kỵ Trần Vân Thanh làm gì.
"Xẹt..! Rầm..! Phốc..!"
"Không biết tự lượng sức của mình..!"
Chỉ dùng Phong Hình Bộ di chuyển đôi chút, nhẹ nhàng tung ra một cước, Trần Đình Cương đã là bay xa hàng chục mét có hơn, xương cốt nghe ra cũng là đã gãy không ít cái.
"Trần Tiêu Thiên..! Khụ..! Phốc..!"
"Thực ra mày đã đắc tội với loại quái vật nào vậy..?" Trần Đình Cương ngửa mặt lên trời, cất tiếng oán than.
Người mà hắn trách cứ ở đây không phải là Trần Vân Thanh, người vừa đánh cho mình không có chút xíu lực hoàn thủ nào cả.
Một người chỉ đang ở Yêu Sĩ bát trọng lại có thể đem Yêu Sĩ cửu trọng trung kỳ hắn đánh cho tơi tả. Người ta còn là một vị Trận Pháp Sư.
Người như thế này Trần gia nên lấy lễ đối đãi còn không kịp, Trần Tiêu Thiên ngược lại tốt, ra sức đem đối phương trừ đi mới được.
Tên ngu ngốc đó chết đã đành, có khi còn đem cả Trần gia chôn vùi vì quyết định ngu xuẩn của y.
Biết sớm như thế này, hắn đã nên nghe lời các Trưởng Lão khác, liên kết lại đạp Trần Tiêu Thiên đi xuống vị trí gia chủ, thậm chí giết y luôn cho sảng khoái.
Nếu mà Trần Tiêu Thiên chết sớm, Trần gia sẽ không có gặp phải kiếp nạn sau này.
Nhìn thấy sự khủng bố của Trần Vân Thanh, hắn có thể mường tưởng được ra một khi tên này quay trở lại Trần gia trả thù, Trần gia sẽ có kết cục gì rồi.
"Xẹt..! Phốc..!".
"Ông đi trước một bước đi, Trần Tiêu Thiên cùng Trần gia người rất nhanh sẽ đi theo ông cả thôi..!"
Trần Vân Thanh dùng Dung Thiên Quyết đem một thân tinh hoa của Trần Đình Cương hấp thụ hết sạch sẽ, không vui không buồn lên tiếng.
Trước đây hắn trong lòng chỉ muốn đem Trần Tiêu Thiên diệt đi, trả cái mối thù tên này đuổi giết hắn không có tha, những người khác hắn cũng không muốn diệt đi, bọn họ không có đắc tội gì mình cả.
Nhưng Trần Đình Cương lần này đến đây giết hắn, cùng với lại Trần Ấn Văn trở lại Trần gia trấn muốn hại cha của hắn, hắn đã thay đổi chủ ý.
Ngoài Trần Tiêu Thiên ra, những người có tham gia vào ân oán của hai người bọn họ đều đáng chết, tốt nhất đem hết đám cao tầng của Trần gia giết đi, như vậy mới hợp lý.
"Gần một ngàn người năng lượng tinh hoa, không biết có thể giúp mình đột phá được Yêu Sư hay không..!"
Trần Vân đưa ánh mắt hướng về đám người đuổi giết hắn không tha đến tận nơi đây, khẽ cười nhạt một cái rồi nhanh chóng đi vào bên trong.
Những người này đều là dự bị tài nguyên của hắn, từ khi bọn chúng cố chấp muốn theo hắn đi vào bên trong Chấn Nam Đại Sơn này, hắn đã phán bọn chúng tội tử hình.
Sở dĩ ở trên đường đi hắn để lại nhiều ám hiệu như thế kia, mục đích cũng chỉ là muốn đưa bọn chúng đến nơi đây, dẫn dụ bọn chúng đi vào Nhị Giai Thượng Phẩm Trận Pháp mà hắn đã bố trí sẵn.
Có điều hắn cũng không nghĩ đến lần này đến đây truy sát mình lại có nhiều người đến như thế kia.
Những người này bất kể là số lượng hay thực lực đều là vượt qua đám Tán Tu tại quảng trường hồi đêm quá nhiều.
Hắn hy vọng, sau khi mình đem tất cả thôn phệ hết, mình liền có thể đột phá được Yêu Sư cảnh giới.
Khi đó hắn có thể quang minh chính đại cùng Tiếu Nhất Hồng đánh một trận rồi.
Một giờ sau..!
"Ong..!Ong...!Ong..!"
"Yêu Sĩ cửu trọng hậu kỳ..! Cái bà mẹ nó đường Nội Mạch thứ mười, tao nguyền rủa nhà mày..!"
Cảm nhận được thực lực của mình hiện tại, Trần Vân Thanh cất tiếng mắng to, hắn trong lòng là muốn tự sát cũng đã có rồi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.