Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 481: Liều Mạng





Như nàng có thể thoát được một kiếp này, nàng trong lòng thầm thề, sau này phải liều mạng tu hành, không để cho bất kỳ người nào ức hiếp nàng nữa.
Cũng không còn ai dám ức hiếp Vân Thanh đại ca của nàng nữa! Dương Tư Tư nắm chắc hai tay, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nghĩ.
"Tư Tư..! An tâm đi, anh không có chuyện gì..?"
Trần Vân Thanh trong lòng thở dài, thật sự là quá khổ cho cô gái này, gia đình không còn, đi theo hắn những tưởng sẽ có những ngày tốt đẹp hơn tại Dương gia trấn, không nghĩ đến lại phải rơi xuống hoàn cảnh sống bữa nay lo bữa mai, không biết lúc nào cái mạng của mình không còn nữa rồi.
Hắn thật sự có lỗi với cô gái này quá nhiều. Như trước đây không đưa cô gái này đến Chấn Nam Thành, mà đưa cô ấy trở lại Trần Gia Trang, chắc không phải khổ sở như bây giờ.
"Lạc Hoàng Miếu..! Ta với mày cũng thật quá có duyên đi..!"
Trần Vân Thanh được Dương Tư Tư dìu đi vào bên trong Lạc Hoàng Miếu, nhìn khung cảnh nơi đây quá mức quen thuộc, hắn không khỏi là lắc đầu một cái.
Lạc Hoàng Miếu ở Chấn Nam Thành này có rất nhiều, nhưng để nói có duyên với lại hắn nhất, thì ngoài tào miếu ở phía nam nơi đây ra là không còn ngôi miếu nào khác cả.
Cũng ở nơi đây, hắn đem gặp Bàng Thống cùng Tô gia Tô Đào đám người, khi không lại dính vào thù oán trời ơi đất hỡi với lại Tô gia..
Cũng tại nơi đây, hắn là đem Mộ Táng giết đi... Quanh đi quẩn lại, bây giờ hắn lại đến nơi đây, còn là trong tình trạng như thế này nữa, có thể tòa miếu này đem đến vận xui cho hắn, qua đi mình phải đem nó đốt đi mới được.
"Trần Vân Thanh..! Đi theo ta một chuyến..!"
Ngồi còn chưa ấm chỗ, Trần Vân Thanh đã lại gặp phiền toái đến, một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, tu vi Yêu Sĩ lục trọng đi đến trước mắt hắn đây, lên tiếng ra lệnh, dường như người này đã tìm kiếm Trần Vân Thanh từ rất lâu rồi thì phải.
'Đốt..! Nhất định phải đem tòa miếu này đốt đi..!' Trần Vân Thanh trong lòng gầm thét.
Hắn không hiểu vì sao, mình cứ đến Lạc Hoàng Miếu thì lại gặp phải chuyện không đâu, không gặp chuyện này thì cũng gặp chuyện khác, hắn không tin tòa miếu này mang lại vận xui cho hắn cũng là không được rồi.
"Đại thúc..! Chú tìm tôi không biết là có chuyện gì chỉ dạy..!"


Trần Vân Thanh hít sâu một hơi, kìm chế lại xúc động muốn nhanh chóng đốt đi cái tòa miếu này, hướng về tên trung niên này khách khí hỏi.
Đối phương không có ra tay lấy mạng của hắn ngay, có thể tạm thời khẳng định đây không phải là người của Trần gia, người của Trần gia bây giờ nếu mà gặp được Trần Vân Thanh hắn, chỉ có thể là một kiếm chém tới, giết hắn càng nhanh càng tốt, không có nhiều lời như thế này.
Đối phương không có ra tay ngay, điều này hắn nghĩ vẫn còn hy vọng, trước tiên nên biết được thân biết phận lai lịch của đối phương trước đi, sau đó liền nghĩ cách ứng phó sau vậy.
"Tao là Mang Tính..! Một viên ám tử của Mang gia..! Nói ra chắc mày đã biết tao đến đây tìm mày là vì cái gì rồi chứ...?" Mang Tính nhàn nhạt lên tiếng.
Mang Tính hắn là một thành viên của Mang gia, mới được phân công tìm hiểu tin tức tại quanh khu vực Lạc Hoàng Miếu nói này, thời gian trước hắn nhận được mệnh lệnh của tổng quản Mang Hiển Vinh.
Ngoài chuyện thu thập tin tức ra, nếu như gặp được một người tên là Trần Vân Thanh, thì lập tức bắt tên này đưa trở lại Mang gia để Tổng quản tra hỏi, ngay cả bức hình của Trần Vân Thanh, ông ta cũng là đã đưa cho hắn luôn, nên vừa gặp được Trần Vân Thanh, hắn liền lập tức nhận ra được ngay.
"Mang gia..! Mang gia..! Thì ra là đám người đáng ghét tụi bây..!"
Nếu đối phương là người của Mang gia, như vậy xuất hiện ờ nơi đây muốn đưa hắn đi trở về cũng là chuyện quá dễ hiểu.
Với ân oán của hắn cùng Mang gia, người Mang gia bây giờ mới đến tìm mình, hắn xem ra cũng là có chút hơi muộn rồi, nên tìm hắn thời gian trước nữa sẽ hợp lý hơn.
"Mày biết như vậy là được rồi...! Nhanh chóng đi theo tao trở lại Mang gia.!"
Mang Tính vận chuyển Chân Khí lên mức cực cao, chỉ cần Trần Vân Thanh dám nói một chữ không, hắn ngay lập tức sẽ ra tay, đem tên này khống chế lại, lôi cổ y về Mang gia.
"Ha ha ha ...!".
"Trần Vân Thanh..! Mày cười cái gì..?"
Mang Tính hết sức là không có thích, thằng nhóc Trần Vân Thanh này đã ở trong cái hoàn cảnh này rồi, còn không biết đường lo sợ cầu xin, còn cười lớn chế giễu hắn là có ý gì đây.
"Mang Tính..! Tôi cười cho ông..! Tôi cười cho Mang gia ông .. Sắp bị người ta diệt môn đến nơi rồi còn không có biết, lại đi làm mấy việc lông gà vỏ tỏi..!" Trần Vân Thanh nhìn lại Mang Tính, giống như đang nhìn một tên ngu ngốc một dạng.
"Diệt môn..? Trần Vân Thanh..! Mày đừng nên nói chuyện giật gân, nếu không tao sẽ không cho mày còn nguyên vẹn trở lại Mang gia đâu..!" Mang Tính trong lòng run sợ một cái, nhưng rất nhanh, hắn liền phủ nhận lại đây.
Mang gia bọn họ là một đại tộc ở Chấn Nam Thành này, nhiều khía cạnh có thể nói là đệ nhất thế lực, bây giờ còn là đã kết thành xui gia với lại Nguyễn Thành Chủ, địa vị hết sức là tôn sùng tại Chấn Nam Thành.
Nơi này có ai có thề tiêu diệt được Mang gia bọn họ, ai lại dám đi diệt Mang gia bọn họ..?
Tên Trần Vân Thanh này chẳng qua là vì quá sợ chết nên mới nói chuyện hoang đường, hắn tuyệt đối không có tin đây là sự thật đâu.
"Mang Tính..! Tôi không cần phải gạt ông..! Trần gia Trần Tiêu Thiên đã xuất quan, huy động tất cả lực lượng tấn công vào Mang gia các ông. Theo tôi suy đoán, bây giờ đã hành động rồi...!"
Trần Vân Thanh không muốn cùng Mang Tính động thủ vào lúc này, thế nên hắn liền đem tin tức trọng yếu này nói cho Mang Tính biết, cũng theo đó, hắn đem tất cả những gì mà mình nghe được bên trong thư phòng của Trần Tiêu Thiên nói ra cho Mang Tính biết.
Chuyện này vốn là người bình thường không có khả năng biết, nhưng mà Trần Tiêu Thiên đã có chút khinh thường Trần Vân Thanh hắn, tuy là đứng bên ngoài thư phòng cùng Trần Phụng Minh chờ đợi Trần Tiêu Thiên gọi vào, thế nhưng với tinh thần lực hơn người của mình, những gì mà Trần Tiêu Thiên cùng Trần Ấn Văn bàn luận, hắn đều đã nghe rõ không bỏ sót một chữ nào, chính vì như thế, nên là hắn đã biết được những bí mật này.
"Trần Tiêu Thiên xuất quan..! Tam Dương Quyết là hàng giả..! Chuyện này..!" Mang Tính thân hình chấn động dữ dội.
Bây giờ hắn là đã tin tưởng vào lời nói của Trần Vân Thanh, những chuyện như hai đại gia chủ bế quan đột phá Yêu Sư hay là chuyện Tam Dương Quyết có điểm yếu, những vấn đề này đều là bí mật cấp cao nhất của hai thế lực, không mấy ai biết bí tân bên trong, bây giờ Trần Vân Thanh nói ra rất rõ ràng, dẫn chứng cụ thể, hắn là không thể nào không tin cho được.
Không ai ngờ, thứ mà hai người Tộc Trưởng tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, lại là hàng giả.
Cũng không ai ngờ, Trần Tiêu Thiên có thể bình an thoát thân khi mà tu luyện bộ Yêu Quyết này.
Trần Tiêu Thiên có thể toàn thân lui ra, là vì căn cơ của tên đó quá tốt, còn Tộc Trưởng bọn họ, sẽ không có cái bản lĩnh đó, bây giờ còn không có rời khỏi mật thất, không lẽ thật sự giống như lời của Trần Tiêu Thiên đã nói, ông ta đã gặp phải chuyện gì bất trắc bên trong rồi.
"Không dấu gì ông..! Trần Vân Thanh tôi vì vô tình nghe được bí mật này, nên đã bị người của Trần gia liên tục truy sát, bị thương thảm trọng phải chạy đến nơi này. Hiện tại bây giờ tôi đã không còn là người của Trần gia nữa rồi..!"
Vì để tăng thêm tính xác thực cho lời nói của mình, Trần Vân Thanh liền nói ra hoàn cảnh bây giờ của mình.
Nửa thật nữa là giả, hắn vốn là không phải vì chuyện nghe lén Trần Tiêu Thiên nói chuyện cùng Trần Ấn Văn nên mới bị Trần Tiêu Thiên đuổi giết, nhưng thục sự là Trần Tiêu Thiên có ý định đem Mang gia diệt môn, giờ chắc là đang hành động rồi.
Nếu Mang Tính này nhanh chân chạy về hồi báo, có thể còn kịp thời cảnh tỉnh đám người Mang gia còn đang mơ ngủ một chút, nếu như không, quay về muộn quá, y cũng chỉ là chôn cất thi thể của đám người Mang gia cho tử tế một chút mà thôi.
"Trần Vân Thanh..! Hôm nay tao tạm tha cho mày một lần..!"
Đã nói đến bước đường này, Mang Tính không còn có lý do gì mà không có tin tưởng vào lời nói của Trần Vân Thanh nữa cả.
Nhiệm vụ cấp bách của hắn bây giờ không phải là bắt Trần Vân Thanh về Mang gia, mà là phải chạy nhanh về báo cáo tin tức này cho Mang Hiển Vinh cũng như Mang gia cao tầng biết, để có thể ứng phó với lại đám người Trần gia tấn công.

"Ong..! Rầm..! Phốc..!".
"Hừ..! Muốn chạy trở lại Mang gia báo tin, mày cũng đừng có mơ mộng..!"
Trần Ấn Văn đi vào bên trong, liếc mắt nhìn Mang Tính bị hắn đánh cho như chó chết một bên, hừ lạnh một tiếng khinh thường.

Kế hoạch này Trần bọn họ đã ấp ủ bao nhiêu năm, trải qua quá nhiều gian khổ, khó khăn lắm ông trời mới cho bọn họ một cái cơ hội quá tốt như thế nào này, hắn là sao có thể để cho người khác phá hỏng nó cho được.
May mà hắn đến được nơi này kịp thời, đúng lúc ngăn cản được Mang Tính, nếu như không công cuộc chinh phạt Mang gia lần này sẽ gặp nhiều khó khăn đây.
"Tôi liều mạng với ông..!"
"Ong..!"

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.