Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 478: Xuất Thủ Ám Toán





Trần Phụng Minh nước mắt chảy ra, gật đầu rất mạnh.
Dù Trần Tiêu Đông không có nói hết câu trước khi nhắm mắt, tuy nhiên hắn có thể hiểu được Trần Tiêu Đông là muốn hắn giúp mình diệt đi Trần Vân Thanh để mà trả thù.
Thực ra không cần Trần Tiêu Đông nói lời, Trần Phụng Minh hắn cũng đã quyết định, nhất định phải đem Trần Vân Thanh ngũ mã phanh thây, nếu mà không,hắn làm sao ăn nói được với lại Trần Tiêu Thiên đây
"Ong..!".
"Trần Vân Thanh..! Tao đã bảo mày ngừng tay, vì sao mày còn ra tay giết đi nhị thiếu gia..?"
Trần Phụng Minh buông ra Trần Tiêu Đông thi thể, vận chuyển Chân Khí toàn thân, khí tức của hắn ngày một dâng cao, Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cảnh giới không hề thiếu sót, gằn giọng lên tiếng hỏi Trần Vân Thanh cách đó không có xa.
Trước khi Trần Vân Thanh ra tay muốn giết Trần Tiêu Đông, hắn nhớ Trần Tiêu Đông đã cầu xin rất nhiều, thậm chí là dập đầu cầu xin.
Không những là thế, ngay cả hắn cũng là lớn tiếng gào thét khuyên can, nhưng tên Trần Vân Thanh vẫn bỏ ngoài tai, một mực tàn nhẫn ra tay hạ sát thủ.
Loại người máu lạnh vô tình này, tuyệt đối không thể nào tha thứ cho y được.
"Trần Phụng Minh..! Ông nghĩ mình là Lạc Hoàng Đại Đế..? hay là Nam Hoang Chí Tôn ...!"
Trần Vân Thanh rũ nhẹ chút cho những giọt máu rơi xuống sạch sẽ trên Nghịch Phong Kiếm, nghe câu hỏi của Trần Phụng Minh xong, hắn không khỏi tức cười.
Từ Trần Tiêu Thiên thư phòng rời đi, Trần Vân Thanh hắn trong lòng liền đã ôm một lửa giận đối với lại Trần Phủ, nhất là những người có liên quan đến Trần Tiêu Thiên.
Trần Tiêu Đông này tìm đến vô cùng đúng lúc, thằng khốn này không buông lời uy hiếp giết hắn, hay có tà ý với lại Dương Tư Tư, hắn cũng đã liệt y vào hạng người tất yếu phải giết.
Đây xem như là một món khai vị mà thôi, chờ khi thương thế của hắn khôi phục hoàn toàn, thực lực cũng trở lại như xưa, đó cũng là thời điểm mà Trần Tiêu Thiên phải chết .
"Đủ lấy mạng của mày là được rồi..!"
"Hổ Hình Quyền Phổ..! Giết!"
Trần Phụng Minh giận tím gan, đồng thời cũng là đã tích súc đủ lực lượng của mình, toàn lực đánh ra một quyền, Nhị Giai Trung Phẩm Yêu Kỹ tiểu thành cùng Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ tu vi, hắn tự tin ngay cả Trần Tuyết Tùng hắn cũng có thể chiến một trận, còn Trần Vân Thanh này thì không cần bàn đến rồi.


"Ong..! Ầm..! Xẹt..!"
"Trần Vân Thanh..! Mày..!"
Mày làm sao có thể tránh đi một chiêu toàn lực của tao được?
Đây là ý mà Trần Phụng Minh muốn nói ra, nhưng khi nhìn đến mũi kiếm của Trần Vân Thanh ở ngay cổ họng của mình, chỉ cần nhẹ đẩy một cái, cái mạng của mình liền sẽ không còn, hắn là không còn dám lên tiếng nói thừa một câu nữa.
Cũng không hề còn giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Vân Thanh trên gương mặt, thay vào đó là một sự hoảng sợ thấy rõ, mồ hôi lạnh trên trán của hắn cũng đang chảy ra như suối, nhưng mà hắn không dám đi lau.
'Thực lực của tên này thật quá khủng bố..!' Trần Phụng Minh hiện tại là run sợ từ trong ra bên ngoài.
Có cơ hội suy nghĩ lại, hắn cũng không có biết thực ra Trần Vân Thanh dùng thủ đoạn gì để tránh đi một quyền của hắn, còn là dùng loại thủ đoạn nào để đến trước mặt của hắn mà hắn không hề hay biết, chỉ có một khả năng là tu vi cũng như thực lực của Trần Vân Thanh là vượt trội hơn hắn quá xa, làm cho hắn muốn phản ứng lại cũng không còn kịp.
Buồn cười tất cả mọi người bên trong Trần Phủ đều coi Trần Vân Thanh là phế vật, bao gồm cả hắn bên trong.
Người ta ngay cả Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ cường giả cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại, sao có thể nói là phế vật cho được.
Muốn nói phế vật, cũng là nên chỉ bọn họ mấy cái tên suốt ngày được người người ca tụng là thiên tài, hay những lão già ngu si như hắn đây mới đúng...
"Xẹt..!"
"Trần..! Trần Vân Thanh..! Vì sao..! Vì sao cậu không có giết tôi..?" Trần Phụng Minh ngạc nhiên vô cùng.
Chuyện đã đến nước này, hắn hoàn toàn là chịu thua, nhưng hắn thật sự cũng không muốn chết, ngay khi hắn trong đầu phải suy nghĩ phải nói ra lời cầu xin như thế nào, phải bỏ ra cái giá lớn ra sao để có thể hy vọng Trần Vân Thanh bỏ qua cho hắn một mạng.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nói gì, cũng chưa kịp chuẩn bị cái gì, Trần Vân Thanh đã đem kiếm thu lại vào bên trong vỏ, quay đầu rời đi, hành động này đồng nghĩa với lại chuyện Trần Vân Thanh đã không còn muốn lấy cái mạng của hắn nữa, đến hiện tại hắn vẫn là không hiểu nguyên nhân do đâu.
"Trần Phụng Minh..! Ở Đại Mộc Lâm Khu ông đã cứu tôi một mạng, hôm nay xem như là tôi trả lại ân cứu mạng này cho ông, từ nay về sau, không ai nợ ai nữa...!"
Nghe Trần Phụng Minh lên tiếng hỏi, Trần Vân Thanh dừng lại bước chân một chút, nhưng cũng không có quay đầu lại.
Trước đây khi mới trùng sinh hắn bị ép đến Đại Mộc Lâm Khu, ở nơi đó hắn gặp phải đại nạn, bị Hắc Địa Xà đuổi giết, chỉ chút nữa thôi là hắn đã làm thức ăn cho con Hắc Địa Xà kia rồi.
Cũng may, Trần Phụng Minh này chạy đến, cứu hắn ra trong lúc nguy hiểm, kéo hắn từ địa ngục đi trở về. Không có Trần Phụng Minh, hắn đã chết từ lâu rồi.
Ân tình này, hắn vẫn luôn luôn đặt tại trong lòng, hắn đã từng nói qua, một ngày nào đó, sẽ trả lại ân cứu mạng này cho Trần Phụng Minh, ngày hôm nay hắn tha chết cho ông ta, xem như món nợ ân tình này, hắn là đã trả sòng phẳng cho ông ta rồi.
"Đại Mộc Lâm Khu..! Ân cứu mạng..! Thì ra là như vậy..!" Trần Phụng Minh trong lòng thông suốt.
Gần cả năm trước hắn tại Đại Mộc Lâm Khu điều tra vụ mất tích bí ẩn của nhiều Ngoại Viện đệ tử, cuối cùng cũng điều tra ra được là do Hắc Địa Xà làm ra.
Đem hai con Hắc Địa Xà kia giết đi, cứu không ít đệ tử, trong đó có cả Trần Vân Thanh người này.
Tên này mang ân của hắn chính là từ thời điểm đó.
Tính kỹ ra đây cũng chỉ là chuyện tình cờ, cứu Trần Vân Thanh đám người chỉ là trong lúc vô tình mà thôi, mục đích chính yếu của hắn vẫn là đem Hắc Địa Xà tiêu diệt.
Qua chuyện đó hắn cũng là được lợi rất nhiều, trong vòng vài tháng đột phá đến Yêu Sĩ ngũ trọng hậu kỳ như hiện tại, chính là nhờ công lao mà hắn làm được lúc đó.
Còn xây chắc địa vị của hắn bên trong Trần Phủ nữa, về chuyện này ai cũng biết mà.
Trần Vân Thanh này vốn không cần phải để chuyện này trong lòng, nhưng y vẫn không buông xuống được, đủ thấy người này là một người có ân tất báo, trọng tình trọng nghĩa.
Hắn cũng nhớ lại mình gặp Trần Vân Thanh lần thứ hai tại Trần gia Thương Hội, trước khi rời đi, Trần Vân Thanh có nói cảm ơn ân cứu mạng của hắn, còn nói một ngày nào đó sẽ báo đáp lại.
Khi ấy nghe xong hắn không có để trong lòng, chỉ cho là Trần Vân Thanh này muốn trèo cao, nịnh bợ hắn để phát triển.
Nhưng là hắn đã nhầm mất rồi.
Ai có thể nghĩ đến một ngày nào đó, hắn lại cần đến một chút ân tình khi xưa để có thể giữ được tính mạng kia chứ.
"Trần Vân Thanh..! Cẩn thận...!"
Trần Phụng Minh nhìn thấy một bóng hình từ phía sau tập kích Trần Vân Thanh, đột nhiên la lớn.
Kêu lên xong, Trần Phụng Minh có chút hối hận, người mà ra tay tập kích Trần Vân Thanh rõ ràng là Trần Tiêu Thiên, hắn lên tiếng cảnh báo Trần Vân Thanh, không phải là đắc tội với lại Trần Tiêu Thiên, phản lại Trần gia hay là sao.
"Xẹt...! Xẹt..! Phốc..! Rầm..!"
"Hừ..! Loại ăn cái táo rào cây sung..!"
Trần Tiêu Thiên tức giận đến ứa gan, sau một kiếm không thề đem Trần Vân Thanh giế.t chết, một chưởng đem Trần Phụng Minh đánh bay ra xa, không biết sống chết thế nào.
Vừa rồi Trần Vân Thanh đã mất tập trung rồi, hắn cũng ngắm chuẩn thời cơ một kích tất sát, nhưng nào có ngờ, âm thanh cảnh báo của Trần Phụng Minh đã làm đảo loạn mọi thứ.
Trần Vân Thanh tuy bị thương, nhưng còn chưa có nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều là do Trần Phụng Minh thằng khốn này làm ra, qua chuyện này, dù tên này còn chưa chết, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho y.
"Vân Thanh đại ca..! Vân Thanh đại ca..! Anh không có sao chứ..?"
Nhìn máu trên người của Trần Vân Thanh chảy ra càng lúc càng nhiều, Dương Tư Tư gương mặt tái mét, tràn đầy lo lắng hỏi thăm.
"Tư Tư...! Không có chuyện gì..! Anh không sao..!" Trần Vân Thanh mỉm cười an ủi Dương Tư Tư một chút.
Nhưng sự thật bây giờ bên trong có thể của hắn rất là không xong, thương củ chưa khỏi, vết thương mới lại đến, thực là họa vô đơn chí mà.
May mắn duy nhất là đường Nội Mạch thứ mười đã chịu thả ra năng lượng, lợi dụng những năng lượng này, hắn dùng Dung Thiên Quyết vận chuyển để tạm thời khống chế thương thế không có nặng thêm. Xem như cũng là có một tia hy vọng.
"Trần Tiêu Thiên..! Ông đường đường là chủ của một gia tộc lớn, lại ra tay đánh lén một đệ tử như tôi, ông không sợ thiên hạ người chê cười hay sao..?"
Trần Vân Thanh hít sâu một hơi, chỉ tay điểm huyệt đạo, đem máu cầm lại trước, sau đó nhìn về phía bên kia Trần Tiêu Thiên, không khỏi cất lên tiếng mắng.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.