Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 460: Thiên Ngoại Hữu Thiên





"Con đàn bà khốn kiếp kia..! Nếu để tao gặp lại, tao nhất định sẽ đem mày trước gian sau sát..!" Điểm huyệt cầm máu xong, Tiếu Nhất Hồng cất tiếng mắng lớn.
Người mà hắn mắng đây không phải ai khác mà chính là Túc Nữ, người đàn bà đã đem hắn đánh trọng thương kia.
Nếu như không phải con đàn bà kia đem hắn đánh chỉ còn có một hơi thở, với thực lực còn nguyên vẹn của Yêu Sư tam trọng hậu kỳ như hắn, dù Trần Vân Thanh có dùng Hắc Yên Vụ kết hợp với lại Đoạn Hồn Châm kia, cũng không có làm gì hắn, chỉ tự chuốc lấy nhục.
Chính vì thương thế mà con đàn bà kia ban cho, làm cho thực lực của hắn suy yếu đến mức tận cùng, độ tập trung cảnh giác cùng phản ứng đã rơi chậm lại mức độ chậm nhất có thể, nên mình mới không kịp phản ứng liền trúng chiêu.
Điều là tại con đàm bà thúi kia cả. Không gặp phải cô ta hắn sẽ không phải xui xẻo như bây giờ.
Có điều những câu này hắn cũng chỉ dám nói ngay lúc này khi đang giận dữ cũng như không có ai nghe thấy, nếu mà gặp lại người đàn bà đó, có cho hắn mười lá gan những lời này hắn cũng không dám nói đi ra.
"Hù..! Xẹt..!!"
Tiếu Nhất Hồng nhìn chằm chằm cánh tay trái của mình, sau đó hừ lạnh một cái, dùng lực đem nó hủy đi, hành động vô cùng là dứt khoát, không hổ là kiêu hùng đứng tại đỉnh phong Chấn Nam Thành mấy chục năm trở lại đây.
Tiếu Nhất Hồng hắn không phải là Đan Sư, không có khả năng đem cánh tay nối liền lại, bây giờ có trở lại Chấn Nam Đạo thì cánh tay của hắn cũng đã bị hoại tử mất rồi, hoàn toàn không có khả năng khôi phục lại được như trước.
"Xẹt..! Xẹt..!"
"Trần Vân Thanh..! Dù mày có chạy đến chân trời góc biển, cũng đừng mong có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tao..!"
Tiếu Nhất Hồng quyết đoán xông ra khỏi màn Hắc Vụ u tối, hắn đánh cược là Trần Vân Thanh đã không còn thủ đoạn gì để có thể đối phó được với lại hắn nữa.
Quả nhiên hắn là đã đoán đúng, bên ngoài màn Hắc Yên Vụ kia, Trần Vân Thanh đã không còn thấy bóng dáng đâu cả, không cần nghĩ cũng biết tên Trần Vân Thanh đó sau khi phóng ra Đoạn Hồn Châm, biết không thể nào giết được hắn nên đã nhanh chân đào tẩu.
Có điều tên này bị thương còn nặng hơn cả hắn nữa, hắn cũng không có tin là y có thể chạy được bao xa, không hề tin Trần Vân Thanh có thể chạy thoát khỏi bàn tay của hắn.
Nói xong câu nói đó, Tiếu Nhất Hồng nhắm ngay một cái phương hướng, bắt đầu công cuộc truy sát của mình.
Thù giết con, thù bị mất cánh tay, thù bị làm nhục hôm nay, hắn tất cả đều tính cả lên đầu của Trần Vân Thanh, một ngày không đem Trần Vân Thanh giết đi, một ngày hắn cũng không có bỏ qua.
...


Cách vị trí của Tiếu Nhất Hồng cùng Trần Vân Thanh đại chiến mấy trăm km, trên một tòa cao phong.
Một người thanh niên anh tuấn xuất trần, mang phục sức rất là cao quý, đang đứng tại tòa cao phong nơi này, nhìn về một phương hướng xa xăm.
Như để ý kỹ, hướng mà người thanh niên này quan sát là vị trí mà Tiếu Nhất Hồng cùng Trần Vân Thanh vừa mới chiến đấu xong.
Nếu mà Trần Vân Thanh có mặt tại ngọn núi này, hắn chắc chắn sẽ nhận ra người thanh niên cao quý này là ai, không phải là bằng hữu thân thiết nhất của hắn Trần Kim Tiền hay là sao.
"Xẹt..!"
"Hồi bẩm thiếu chủ..! Tiểu Diễm cô nương đã được người của Phượng Hoàng Thánh Cung đưa đi!"
Không gian nơi đây hơi có chút chấn động, theo sau, một người đàn ông trên dưới năm sáu chục tuổi xuất hiện, cung kính đối với lại Trần Kim Tiền thi lễ, thái độ của người trung niên này với Trần Kim Tiền, không khác gì Túc Nữ đối với Ngô Tiểu Diễm là mấy, hay như Huyền Cô đối với Lăng Tĩnh Y một dạng, đều là cung kính vô cùng.
Đáng nói hơn, người trung niên này cũng là đứng tại hư không phía trên, chân chưa hề chạm đất đi đến nơi đây.
Đi tại hư không lâu như vậy, vẫn chưa hề đặt mình xuống đất, loại này thủ đoạn, nếu mà không có tu vi Yêu Hoàng trở lên cảnh giới, rất khó có thể làm được, Yêu Vương thì không cần phải nói.
Rõ ràng, người trung niên này cũng là một vị tuyệt thế cường giả. Chí ít, tu vi tuyệt không thua kém những người như Huyền Cô hay là Túc Nữ hai vị kia.
"Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán..!"
Trần Kim Tiền không có quay lại nhìn người trung niên tuyệt thế cường giả vừa cung kính với hắn kia, ánh mắt đưa về xa xăm, nhưng lần này không còn là vị trí của Trần Vân Thanh vừa nãy nữa, mà là hướng Phi Chu Ngô Tiểu Diễm rời đi, cứ như chuyện Ngô Tiểu Diễm được người của Phượng Hoàng Thánh Cung đưa đi không hề nằm ngoài dự tính của hắn một dạng.
"Phải rồi..! Túc Nữ kia không có làm gì Trần Vân Thanh chứ..?" Thu lại ánh mắt, Trần Kim Tiền nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
"Hổi bẩm thiếu chủ..! Túc Nữ Thánh Giả đúng thật sự muốn đem Trần công tử diệt đi, còn muốn chiếm đoạt lấy Thổ Long Thần Ngọc trong tay ngài ấy, chỉ là tôi đã ra tay ngăn cản chuyện này lại..!"
Nhắc đến chuyện này, Tiền Hướng Nam hắn không khỏi bội phục vị thiếu chủ này của mình không thôi.
Cậu ta dường như đã biết rõ ràng từ trước Trần Vân Thanh sẽ gặp nạn, cũng như vị Túc Nữ kia chắc chắn sẽ xuất hiện ra tay muốn đem Trần Vân Thanh giết đi, liền là bảo hắn đi theo bên cạnh âm thầm bảo hộ.
Nếu như không có hắn ra tay, Trần Vân Thanh đã chết từ tám xứ mất rồi, không còn có cơ hội cùng với lại Tiếu Nhất Hồng dây dưa đến bây giờ đâu.
"Hừ..! Người đàn bà này vẫn luôn tham lam như vậy..!" Trần Kim Tiền hừ lạnh một tiếng, âm thanh tràn đầy là bất mãn.
"Thiếu Chủ! Ngài nói không sai..! Túc Nữ Thánh Giả vẫn luôn là người như thế kia..!" Tiền Hướng Nam gật đầu phụ họa với lời nói vừa rồi của Trần Kim Tiền.
Túc Nữ này ở Chủ Đại Lục vốn có danh tiếng rất lớn, nhưng không phải là tiếng tốt lành gì, mà là tiếng xấu vô tận.
Không chỉ tham lam vô cùng, còn là không màn thân phận Thánh Giả của mình đi ức hiếp những người yếu kém hơn.
Nói chúng mọi thói hư tật xấu của Tu Luyện Giả đều lè hiện lên cả trên con người của Túc Nữ này.
Nhưng lần này Túc Nữ đã tham lam nhầm chỗ, ngay cả bảo vật trấn Tộc của Tiền gia bọn họ mà bà ta cũng giám tham, thật sự là không thể nào nói nỗi mà.
Nếu như không phải vị thiếu chủ này căn dặn từ trước không cần ra tay với lại bà ta, hắn đã cho người đàn bà không biết liêm sỉ này một bài học rồi.
"Thiếu chủ..! Ngoài Túc Nữ ra, Huyền Cô vị kia lần này cũng ra tay..!" Tiền Hướng Nam trầm ngâm, có chuyện gì hắn vẫn nói lại với Trần Kim Tiền hay hơn.
"Kim gia Kim Huyền Cô..!" Trần Kim Tiền cười nhạt, bảo vật chỉ vừa xuất hiện thôi, yêu ma quỷ quái nơi nào cũng ùn ùn kéo đến, đúng là không thể ngờ.
"Thiếu Chủ..! Tôi có một chuyện không được rõ cho lắm..!" Tiền Hướng Nam điểm đến là dừng, cũng không có đi chuyên sâu vào chuyện Huyền Cô kia nữa, hắn hiểu Trần Kim Tiền có đủ thông minh để biết những gì xảy ra phía sau.
"Vì sao ta lại đưa Thổ Long Thần Ngọc cho Trần Vân Thanh có phải hay không..?"
Trần Kim Tiền thu lại ánh mắt, khẽ liếc nhìn Tiền Hướng Nam này một cái nhàn nhạt nói.
"Đúng vậy thưa Thiếu Chủ..!"
Dù là đã bị Trần Kim Tiền đoán trúng phốc tâm tư, tuy nhiên, Tiền Hướng Nam vẫn không thể không truy hỏi chuyện này.
Thổ Long Thần Ngọc là trấn tộc chi bảo của Tiền gia bọn họ, vốn đã cùng với lại mấy viên Thần Ngọc còn lại của các Viễn Cổ gia tộc kia thất lạc từ rất lâu năm về trước, đến hiện tại những gia tộc kia có tìm lại được hay không vẫn không có người nào được hay biết.
Tuy nhiên Thổ Long Thần Ngọc thì đã được tìm lại rồi, nó là được vị Thiếu Chủ này tìm lại không bao lâu.
Hắn những tưởng sau khi tìm lại Thổ Long Thần Ngọc, vị Thiếu Chủ này sẽ đem nó hồi trở lại Tiền Gia, dâng lên cho gia tộc, làm rạng danh Tiền gia tại Chủ Đại Lục.
Nhưng không, vị Thiếu Chủ này lại làm ra một cái quyết định làm cho hắn đến tại bây giờ vẫn còn không thể nào hiểu nỗi, đó là mượn tay của vị Ngô cô nương kia, đưa viên Thổ Long Thần Ngọc này cho Trần Vân Thanh, một tên ngoại nhân không hơn không kém.
Nếu như chuyện này mà truyền về trong tai của gia tộc cao tầng, đặt biệt là những người đang bất mãn vì chuyện Trần Kim Tiền còn quá trẻ tuổi như vậy liền được chọn làm Thiếu Chủ Tiền Gia, như vậy thì là có chuyện lớn xảy ra rồi.
Riêng cá nhân của hắn tự sâu trong lòng vẫn là phản đối Trần Kim Tiền làm như thế này.
"Hướng Nam..! Nếu như ông bất mãn với những chuyện của tôi làm, ông có thể tự mình rời đi, trở lại gia tộc báo cáo chuyện này..!" Trần Kim Tiền không vui không buồn lên tiếng.
"Rầm..!"
"Thiếu Chủ tha tội..! Từ nay về sau Hướng Nam không dám nữa..!"
Tiền Hướng Nam nghe Trần Kim Tiền nói như thế, trên gương mặt mồ hôi lạnh tuôn ra như hạt đậu, không chút do dự quỳ xuống xin Trần Kim Tiền tha tội, hoàn toàn không hề có phong phạm của một vị Thánh Giả nào ở đây.
Rời khỏi vị Thiếu Chủ này?
Đừng có mà nói đùa..!
Tiền Hướng Nam hắn có được như ngày hôm nay, chỉ trong thời gian cực ngắn có thể đột phá Yêu Thánh trung kỳ, kéo lại thọ nguyên của mình, tất cả đều là nhờ có sự giúp đỡ cũng như chỉ điểm của người thanh niên trước mắt mình đây.
Như không có Trần Kim Tiền, hắn đã chết vì đột phá thất bại sáu năm về trước rồi, làm gì có được như ngày hôm nay, phong quang vô hạn.
Có thể nói Trần Kim Tiền như cha mẹ thứ hai của hắn, người cho hắn sự sống lần thứ hai.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.