Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 456: Quá Trọng Tình Nghĩa





Tử Mẫu Đoạn Hồn Châm tuy là lợi hại thật, tuy nhiên mỗi ống trúc bên trong, chỉ có chứa tối đa ba cây kim châm, một khi phóng ra ba lần, ống trúc kia chỉ còn lại là vật trang trí mà thôi.
Trần Vân Thanh vì diệt nhiều cường giả cao hơn y nhiều cảnh giới như thế, chắc chắn là đã phải dùng đến Đoạn Hồn Châm nhiều lần.
Hiện tại bên trong ống trúc kia hoàn toàn là ống trúc rỗng, không hề có cây châm nào bên trong, nếu như không vừa rồi tên Trần Vân Thanh này đã đem ra sử dụng tấn công hắn mất tiêu rồi.
Chuyện chính là như thế, hiện tại Trần Vân Thanh lại đem nó ra để hù dọa hắn, hắn đây cũng không phải là người bị hù dọa một chút liền đã sợ, Trần Vân Thanh lần này đã tìm nhầm đối tượng rồi.
"Hừ..!"
Trần Vân Thanh liếc mắt nhìn qua Tiếu Nhất Hồng một cái, cũng không có trả lời tên này, cũng chẳng quan tâm đến y nữa.
Mạnh miệng thì ai cũng nói được, nhưng dám hành động hay không thì là một chuyện khác, tên Tiếu Nhất Hồng này ngoài miệng rất tự tin, nhưng hắn dám chắc bây giờ trong lòng của y cũng đang lo sợ, không dám ra tay ngay đâu.
"Tiểu Diễm..! Những thứ này em cầm lấy..! Sau khi tu luyện thành công, liền quay lại trả thì phải cho anh..!"
Trần Vân Thanh sau khi chỉ dạy Ngô Tiểu Diễm cách sử dụng Đoạn Hồn Tiêu, liền đem trên người tất cả bảo vật quý giá nhất của mình đưa cho Ngô Tiểu Diễm, ngay cả hai món quan trọng nhất là Dung Thiên Thần Ngọc cùng Thổ Long Thần Ngọc hắn cũng là không có để lại, bởi vì hắn biết mình rất khó qua được quan ải lần này.
"Thiếu gia..!"
"Ào..!"
"Thái Na Trát..! Đưa Tiểu Diễm rời khỏi nơi này..!"
Trần Vân Thanh không có để cho Ngô Tiểu Diễm nói hết câu, đẩy Ngô Tiểu Diễm ra xa, sau đó nhờ Thái Na Trát đưa cô ta rời đi càng nhanh càng tốt, trước khi Tiếu Nhất Hồng kịp phản ứng lại đây.
"Xẹt..!"
Thái Na Trát hiểu trong lòng của Trần Vân Thanh đang tính toán cái gì, rất nhanh gật đầu một cái, kéo Ngô Tiểu Diễm chạy thẳng.
Phải đưa Ngô Tiểu Diễm rời khỏi nơi đây càng xa càng tốt, trước khi mà Tiếu Nhất Hồng ra tay đem Trần Vân Thanh kết liễu, vì một khi Trần Vân Thanh chết, nàng cũng là phải chết theo người này, nên nhớ trong người nàng còn mang Sinh Tử Cấm Chế của Trần Vân Thanh.
Trước khi chết liền làm một việc tốt đầu tiên trong đời, giúp đỡ cho Ngô Tiểu Diễm một tay vậy.
Đôi khi trong lòng nàng thầm trách cái tên tiểu tử này quá trọng tình trọng nghĩa, nếu như không phải y đưa con Khôi Lỗi trong tay cho Trần Thiên Tâm, có nó tại bên cạnh, chỉ cần một chiêu cũng có thể đem tên Tiếu Nhất Hồng này giết đi, đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn mất rồi.
"Xẹt..!"


"Trần Vân Thanh..! Mày dự đoán đúng rồi..! Tao không có đuổi theo Ngô Tiểu Diễm..! Bây giờ thì mày cũng nên nạp mạng đi thôi..!"
Tiếu Nhất Hồng lấy trong Túi Không Gian ra một thanh kiếm màu hồng, cấp bậc tuyệt đối không kém cho Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Binh, gằn giọng đối với Trần Vân Thanh lên tiếng nói.
Bây giờ hắn đã hiểu, bên trong Đoạn Hồn Tiêu kia không có Đoạn Hồn Châm, dù có cấp bậc của nó cũng không có cao.
Nhưng hắn không dám đuổi theo, lỡ một khi hắn phán đoán sai lầm, như vậy có khả năng mình sẽ phải nguy hiểm.
Quan trọng nhất một điểm đó là Trần Vân Thanh này không có chạy theo, nếu như tên này chạy theo, hắn dù biết nguy hiểm cũng sẽ liều một phen.
Nhưng tên Trần Vân Thanh này không có làm như vậy.
Hắn trong lòng có nhiều lo lắng, sợ bên kia thật sự có Đoạn Hồn Châm, cũng sợ Trần Vân Thanh chỉ quăng cô bé Ngô Tiểu Diễm kia ra làm mồi dụ hân đuổi theo, sau đó chạy đi hướng ngược lại, như vậy chuyến đi của hắn lần này sẽ phải toi công.
Nên dù biết Trần Vân Thanh này đang sử dụng dương mưu, nhưng hắn cũng không thể không làm theo, tên này đánh trúng tâm lý của hắn, hắn không làm gì được.
Nhưng mà dù để cho Ngô Tiểu Diễm cô nàng kia chạy trốn, hắn lại thu được cái mạng của Trần Vân Thanh, cuộc làm ăn này xem ra hắn vẫn còn lãi chút đỉnh.
"Xẹt..!"
"Tiếu Nhất Hồng..! Muốn lấy cái mạng của tôi, ông lấy ra bản lĩnh của mình đi..!"
Ngô Tiểu Diễm bình an rời đi, trong lòng Trần Vân Thanh thở ra một hơi nhẹ nhàng. Giờ đây đã không còn lo lắng gì nữa, hắn cũng an tâm hơn không ít, dù có chết trong tay của Tiếu Nhất Hồng, hắn cũng không có gì phải hối tiếc nữa rồi.
"Ảnh Nhạn Kiếm Pháp..! Giết..!"
Trần Vân Thanh cầm trong tay Nghịch Phong Kiếm, thi triển Ảnh Nhạn Kiếm Pháp đến cảnh giới tối cao, chân đạp Phong Hình Bộ viên mãn, kết hợp lại tấn công trước Tiếu Nhất Hồng.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của Tiếu Nhất Hồng, dù đem toàn bộ thực học hay thủ đoạn ra, mình cũng không thể làm gì được tên này, nhưng mà muốn hắn khoanh tay chịu chết, đó là chuyện không thể nào.
"Hỏa Vân Kiếm Pháp..! Giết..!"
Tiếu Nhất Hồng cũng chém ra một đao, đây là Tam Giai Hạ Phẩm Yêu Kỹ Hỏa Vân Kiếm Pháp, tuyệt học mà hắn tu luyện mười mấy năm qua, hiện tại đã đạt đến cảnh giới tiểu thành.
Với tu vi của hắn hiện tại, nếu sử dụng ra cảnh giới tiểu thành Hỏa Vân Đao Pháp, trong hàng Yêu Sư tam trọng rất ít người có thể làm đối thủ của hắn.
Tuy nhiên đối phó với lại Trần Vân Thanh, Tiếu Nhất Hồng hắn sẽ không đi xuất ra toàn bộ thực lực của mình, hắn xem ra chỉ dùng ba thành thôi thì Trần Vân Thanh cũng đã đi đời nhà ma rồi.
Không phải hắn tự cao, mà sự thật vốn là như thế, Yêu Sĩ cùng Yêu Sư ở giữa thực lực chênh lệch vô cùng lớn, huống gì hắn còn là Yêu Sư tam trọng hậu kỳ cường giả.
"Rầm...! Rầm..! Phốc...!"
"Khụ..! Phốc..!"
"Quả nhiên ta vẫn là không có một tia hy vọng gì..!" Trần Vân Thanh ho ra một ngụm máu tươi, lắc đầu thầm cười giễu cợt chính mình.
Thực lực của đối phương quá cường đại, dù không có sử dụng toàn lực, hắn cũng không có hy vọng chống lại, kết quả bây giờ thật sự không có nằm ngoài dự tính của hắn mà.
"Xẹt..! Ong...!"
"Không có hy vọng thì mày nên chết đi..!"
Tiếu Nhất Hồng tiếp tục chém ra một kiếm, muốn kết liễu nhanh gọn tên Trần Vân Thanh này.
Thực lực của Trần Vân Thanh thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn một chút. Theo lý hắn dù sử dụng ra ba thành thực lực, cũng không phải là một người chỉ có Yêu Sĩ cửu trọng như Trần Vân Thanh có thể thoát chết.
Nhưng tên này vẫn không có chết, hắn nhì ra được thể phách của người này khá là bất phàm, rất nhiều khả năng đây là một tên luyện thể cường giả, cũng không thể nào xem thường tên này quá được.
Lần này hắn sử dụng năm thành thực lực, không muốn để cho Trần Vân Thanh thêm bất kỳ sinh cơ nào nữa.
"Tiểu Diễm..! Hy vọng kiếp sau gặp lại..!"
Trần Vân Thanh nhìn một kiếm uy lực khủng bố kia của Tiếu Nhất Hồng chuẩn bị kéo đến, hắn là không có làm ra bất kỳ phản kháng nào nữa.
Không phải là hắn muốn buông xuôi, mà phải nói thật, dù tại trong hoàn cảnh đỉnh phong của mình, hắn cũng không có khả năng chống lại, đừng nói là hắn đang bị thương như hiện tại.
"Xẹt..!"
"Không thể giết thiếu gia của ta...!".

"Tiểu Diễm..! Lập tức chạy đi...!"
Nhìn Ngô Tiểu Diễm đứng chắn trước mặt mình không xa, Trần Vân Thanh không khỏi cả kinh thất sắc.
Không phải hắn đã bảo Ngô Tiểu Diễm rời khỏi nơi đây rồi hay là sao?
Không phải Ngô Tiểu Diễm đã hứa với hắn là sẽ chạy trốn hay sao?
Không phải Thái Na Trát hứa với hắn sẽ đưa Ngô Tiểu Diễm bình an chạy khỏi nơi đây rồi sao?
Vì cái gì cô ta còn quay lại?
Cô ấy có biết, mình quay lại sẽ phải chết hay không?
Vì sao coi ta không có nghe theo lời của mình kia chứ..?
Như mà biết trước kết quả này, hắn thà là đem hết mọi thủ đoạn có trong Nhẫn Trữ Vật kết hợp với Thái Na Trát cùng Tiếu Nhất Hồng liều mạng một lần, chí ít cũng có thể làm cho tên khốn kia bị thương, Ngô Tiểu Diễm sẽ có một đường sinh cơ, bây giờ xem ra nói gì cũng đã muộn.
"Thiếu gia..! Tiểu Diễm đã từng nói sẽ luôn bảo vệ anh.. ! Tuyệt đối sẽ không để cho anh có chuyện gì..!"
Ngô Tiểu Diễm đứng trước mặt của Trần Vân Thanh, dang tay bình thản đón nhận một kiếm tuyệt sát của Tiếu Nhất Hồng, nàng nghe Trần Vân Thanh lên tiếng, quay đầu lại mỉm cười lên tiếng trả lời, nhìn ra được bây giờ trên gương mặt nàng không hề có một tia lo lắng, chỉ ẩn ẩn trong ánh mắt đâu đó một tia buồn phiền không dễ gì có thể nhận ra được.
"Đáng tiếc..!"
Tiếu Nhất Hồng bên kia nhìn thấy Ngô Tiểu Diễm sắp phải hương tiêu ngọc tán dưới một kiếm của hắn, trong lòng có chút tiếc nuối, hắn vốn muốn đem Ngô Tiểu Diễm hưởng thụ một phen, nhưng giờ đây xem ra không có cơ hội đó rồi.
Tiếu Nhất Hồng hắn còn chưa có đạt đến loại cảnh giới xuất chiêu nữa chừng có thể thu hồi lại chiêu thức, lần này chỉ trách mình không có số hưởng vậy.
"Ầm..! Ong..!"
"Chuyện gì..?"

Tiếu Nhất Hồng trố mắt kinh ngạc, kiếm khí khủng bố của hắn đáng lý phải đem Ngô Tiểu Diễm cùng Trần Vân Thanh bổ ra làm hai mới đúng, nhưng mà trước mắt nó làm sao biến mất cả rồi, như không phải là trong người của hắn vừa rồi Linh Lực có tiêu hao đi một vài phần, hắn còn cho là mình chưa có xuất thủ đâu.
"Ân..! Đây là có chuyện gì..?"
Không chỉ là Tiếu Nhất Hồng kinh ngạc, Trần Vân Thanh cũng là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn rõ ràng đang chuẩn bị tinh thần cùng Ngô Tiểu Diễm đi xuống Âm Minh Giới, nhưng sao đột nhiên mọi chuyện lại biến thành như thế này.
Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.