Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 416: Xanh Như Tàu Lá




Chương 416: Xanh Như Tàu Lá
Tuy nhiên may mắn cho tên này gặp được Trần Vân Thanh hắn đây.
Dung Thiên Thần Ngọc năng lượng vẫn có thể hóa giải được độc tố trong người của Nguyễn Dư Khúc, có điều lần này hắn phải bỏ ra một cái giá quá mức thảm trọng rồi.
Cũng được, xem như lần này hắn xui xẻo, cũng là hắn quá tốt bụng rồi, ai bảo từ trước đến nay đối với quân nhân hắn vẫn luôn có cảm tình đâu, nói nữa kiếp trước hắn còn là quân nhân mà.
"Đến đây thôi..!"
Trần Vân Thanh nhìn thấy Nguyễn Dư Khúc gương mặt đã bớt đen đi lại, người cũng đã có hơi thở trở lại, hắn cũng dừng tay, không có truyền Dung Thiên Thần Ngọc năng lượng vào giúp Nguyễn Dư Khúc giải độc nữa.
Không phải là Trần Vân Thanh hắn ích kỷ, mà vì hóa giải được độc bên trong người của Nguyễn Dư Khúc đến tình trạng này, hắn đã phải bỏ ra quá nữa Hạ Phẩm Linh Thạch mà mình có trong tay, tức là hơn ba triệu viên Hạ Phẩm Linh Thạch, một số tài nguyên quá mức khủng bố.
Nếu tiếp tục, có thể đem độc trong người của Nguyễn Dư Khúc loại trừ hết, nhưng mà khi đó hắn sẽ chẳng còn viên Hạ Phẩm Linh Thạch nào nữa cả.
Nên nhớ hắn vẫn còn một người cha đang bị ốm đau bệnh tật hành hạ ở bên kia, nếu như không có năng lượng của Dung Thiên Thần Ngọc hoá giải, ông ta sẽ bị đau khổ dằn vặt thêm thời gian dài.
Nên dù có chút ích kỷ, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được đến đây mà thôi. Nhưng như vậy, cũng đã là quá tốt với Nguyễn Dư Khúc này rồi. Nếu y trở về thế lực của mình kịp thời, vẫn sẽ không có vấn đề gì.
"Sùng A Giản..! Chú có muốn trở thành quân nhân, ra bên chiến trường, kiến công lập nghiệp hay là không..?" Trần Vân Thanh ánh mắt xoay chuyển một chút, sau đó nhìn qua Sùng A Giản, tràn đầy ngụ ý lên tiếng hỏi.
"Đại ca..! A Giản xin nghe theo sự sắp xếp của anh..!" Sùng A Giản hơi cúi đầu xuống một chút, che giấu sự xấu hổ xuất hiện trên mặt của mình, ôm quyền đối với lại Trần Vân Thanh nói.
Gia nhập quân đội, ra bên ngoài chiến trường giết địch, kiến công lập nghiệp, đây là mơ ước của biết bao Tán Tu, trong đó Sùng A Giản hắn cũng là không có ngoại lệ.
Từ khi gặp được Nguyễn Dư Khúc, hắn là hiểu, đây là một cơ hội, cơ hội lớn nhất có thể thay đổi vận mệnh của hắn, hắn khao khát muốn nắm lấy cơ hội này.
Có điều trước mắt của hắn vẫn còn một ngọn núi lớn là Trần Vân Thanh, nếu mà Trần Vân Thanh không có đồng ý, chuyện này cũng không thể diễn ra theo ý nghĩ của hắn.
Bây giờ Trần Vân Thanh đã mở lời, loại chuyện như vậy, nếu còn khách sáo không nhận nữa, hắn sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi với bản thân của mình, nên dù có chút không phải với Trần Vân Thanh, hắn cũng phải đi.
"Người ai đều có chí nấy..! Sau này chú thành công..! Không quên tên đại ca này là được rồi..!" Trần Vân Thanh đưa Nguyễn Dư Khúc đặt lên lưng của Sùng A Giản, vỗ vai của hắn thật mạnh một cái, gật đầu động viên.


Sùng A Giản là người thật thà, nhưng tên này không phải là người ngốc, lại có tham vọng, biết nắm lấy cơ hội, người như thế này nếu không chết yểu giữa đường, ngày sau sẽ thành đại nhân vật.
Đối phương chọn đi theo Nguyễn Dư Khúc, cũng không có nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn cũng không có trách gì đối phương.
Tiếc nuối duy nhất là vừa mới gặp được một người vừa ý, lại đã không còn của mình, âu cũng là ý trời.
"Đại ca..! Cái mạng của em..! Mãi mãi cũng là của đại ca..!"
Sùng A Giản không có hứa hẹn gì nhiều với Trần Vân Thanh, hắn chỉ nói một câu như vậy, hắn biết người thông minh như Trần Vân Thanh sẽ hiểu dụng ý của hắn là gì.
"Đại ca..! Em có thể xin anh giúp một chuyện nữa có được không.?"
Đi được vài bước, như là nhớ đến chuyện gì, Sùng A Giản quay lại đối với Trần Vân Thanh nói.
"Chú nói đi..!"
Trần Vân Thanh không có rào trước đón sau như những lần trước được người ta nhờ vã, lời nói của hắn là ý nói sẽ làm hết sức giúp đỡ cho Sùng A Giản.
Trần Vân Thanh hắn hiểu Sùng A Giản tại vào lúc này sẽ không thể nào đưa ra yêu cầu quá đáng bắt hắn đi làm.
"Đại ca..! Nơi đây có một ít tiền, nếu đi qua Lăng gia trấn, xin anh đưa lại nó cho mẹ của em, nói cho bà ấy một tiếng, A Giản bất hiếu, Tết này lại không thể về chúc Tết bà ấy được.!"
Sùng A Giản bùi ngùi đưa một chiếc túi khá là bình thường cho Trần Vân Thanh, nói ra nguyện vọng của mình.
"Được..! Tôi sẽ đưa nó cho bác gái..!" Trần Vân Thanh gật đầu cam đoan.
Sùng A Giản này đúng là người thông minh, biết nói ra cái gì sẽ làm cho Trần Vân Thanh hắn không từ chối, đồng thời y cũng là người hiếu thảo, rất đáng để đầu tư.
"Lăng gia trấn sao..?"
Lấy bản đồ trong túi chỉ dẫn nhà của Sùng A Giản ra nhìn, Trần Vân Thanh cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Cái Lăng gia trấn nơi này cũng quá xảo diệu, đây là địa phương mấy năm trước hắn cùng cha mình bị cha của Lăng Tĩnh Y đuổi đi ra bên ngoài đây mà.
Ba năm trôi qua, không nghĩ đến hắn lại co duyên quay lại nơi đó, không biết cái Lăng gia đó bây giờ phát triển thành cái dạng gì rồi.
Nhưng có Lăng Tĩnh Y chống lưng, nghĩ đến sẽ không còn nghèo nàn như xưa nữa đâu.
...
"Ánh Dương sư huynh..! Chúc mừng anh đột phá Yêu Sĩ nhất trọng..!"
Trần Tiểu Hoa cùng đi với Trần Ánh Dương đến một căn nhà nhỏ, vừa đi, nàng vừa huyên thuyên nói, chủ đề của nàng không có gì khác ngoài chuyện chúc mừng Trần Ánh Dương đột phá thành công đột phá Yêu Sĩ cảnh giới thành công.
Ánh mắt sùng bái của nàng hiện tại, hận là không thể cùng Trần Ánh Dương lăn ra ngủ, cho hắn sinh một cái đứa bé kháu khỉnh đến.
Mười bảy tuổi tròn, Yêu Sĩ nhất trọng sơ kỳ cường giả, nhìn ra toàn bộ Trần Gia Trấn nơi đây, không có người nào có thể cùng Trần Ánh Dương so sánh được.
Trần Ánh Dương mới thật sự là thiên tài đứng đầu của Trần gia trấn bọn họ nơi đây, tương lai của Trần Gia Trang sau này không dựa vào Trần Ánh Dương thì không dựa vào ai khác hơn được.
Thế mà cha của nàng, lúc nào cũng muốn nàng gã cho cái tên Trần Vân Thanh gì đó, nhìn lại xem, Trần Vân Thanh có thể so sánh với lại Ánh Dương sư huynh của nàng hay sao.
Vừa đẹp trai, thực lực lại cao cường, đây mới là hình tượng nam nhân trong lòng Trần Tiểu Hoa nàng muốn nhắm đến, đâu có như con của lão già bệ,nh hoạn kia.
Không được, sau khi trở lại Trần Gia Trang, nàng phải nói cha mình không cần có ý nghĩ đem nàng gã cho cái tên vô dụng Trần Vân Thanh, có gã cũng nên gã cho Trần Ánh Dương mới được.

"Tiểu Hoa..! Tu vi của tôi không đáng là gì..!" Trần Ánh Dương đối với lại Trần Tiểu Hoa lắc đầu nói một câu.
Thiên tài cái quái gì đâu, Trần Ánh Dương hắn bây giờ mới đột phá Yêu Sĩ nhất trọng.
Trong số bạn bè cùng trang lứa gia nhập Trần Phủ, không tính mấy tên chân chó chạy theo hắn nịnh hót ra, người nào cũng đột phá trước hắn, đặt biệt là Trần Vân Thanh, thằng đó mấy tháng trước chính là lấy tu vi Yêu Sĩ nhị trọng hậu kỳ gia nhập Nội Viện, đến bây giờ, như hắn đoán không sai, thực lực của tên đó phải cao siêu hơn trước nhiều lắm, chắc chí ít cũng là Yêu Sĩ tam trọng.
Còn mấy người Trần Hàn Xương hay Trần Tuyết Tùng thì hắn không cần đề cập đến, nói đến chỉ làm cho hắn thêm tự ti.
Trần Ánh Dương hắn cùng mấy người kia là không phải người cùng một thế giới mà.
"Ánh Dương sư huynh..! Em quyết định sẽ về báo lại cho cha biết, người mà em thích là anh, em sẽ không có lấy Trần Vân Thanh, sẽ chỉ lấy anh mà thôi..!"
Trần Tiểu Hoa đương nhiên cho là Trần Ánh Dương đang khiêm tốn, mười bảy tuổi Yêu Sĩ nhất trọng, ở nơi này Trần gia trấn làm gì còn có người nào hơn được.
Thiên phú cao, thực lực mạnh, lại còn khiêm tốn, đây là hình mẫu đàn ông trong mộng của nàng, lần này bằng bất kỳ giá nào, nàng cũng phải gả cho y mới được.
"Tiểu Hoa..! Không được..!"
Trần Ánh Dương nghe Trần Tiểu Hoa nói như vậy, gương mặt đang tốt đẹp, chẳng mấy chốc chuyển xanh như tàu lá chuối.
Nếu lời nói này là xuất phát từ miệng của những đại mỹ nhân hắn từng gặp như Trần Tố Nga hay Ngô Tiểu Diễm thì cũng thôi, Trần Ánh Dương hắn tuyệt đối sẽ không nói hai câu nhận lời.
Nhưng mà Trần Tiểu Hoa thì lại không được. Cô gái trước mắt hắn đây tuy có một chữ Hoa, nhưng lại không giống hoa, mà là giống lợn hơn.
Quả thật vậy, Trần Tố Nga còn mập hơn cả lợn, tính ra cũng trên ba trăm ký, một mét sáu chiều cao.
Người như vậy, thử hỏi làm sao hắn lại chịu lấy cô ta làm vợ kia chứ.
Nói thật, như không phải cô ta là con gái của Trang Chủ Trần Gia Trang hiện tại Trần Phúc Thọ, Trần Ánh Dương hắn đây cũng chẳng thèm quan tâm đến cô gái này làm cái gì, càng không có chuyện đi cùng cô ta.

"Tại sao..? Không lẽ anh chê em xấu..?"
Trần Tiểu Hoa nghe lời nói cự tuyệt thẳng thừng của Trần Ánh Dương, gương mặt mập mạp có chút thương tâm.
'Cái này còn cần tao nói trắng ra hay sao?' Trần Ánh Dương trong lòng mắng thầm Trần Tiểu Hoa không biết xấu hổ.
Nhìn bộ dạng của cô gái này bây giờ, mười người thì có đến mười một người nói cô ta xấu xí mập mạp, chỉ có mỗi mình cô ta còn tự luyến cho rằng mình có nhan sắc số một Trần Gia trấn này mà thôi.

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.