Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 405: Ra Mắt Gia Đình




"Phu quân! Anh thật là tốt a..!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc muốn rớt tròng của Ngô Tiểu Diễm, Lưu Tố Hiền nhanh chóng tiến lại dùng hai tay ôm lấy cổ của Trần Vân Thanh, dùng đôi môi tuyệt mỹ của mình cho Trần Vân Thanh một nụ hôn, xem như là thưởng cho Trần Vân Thanh vì vừa rồi không làm trái ý của nàng một dạng.
"Tố Hiền tỷ..! Thật ra chị muốn làm cái gì..?"
Trần Vân Thanh ghé sát vào tai của Lưu Tố Hiền, cũng không có bị si mê bởi làn hương thơm từ thân thể của nàng tỏa ra, hắn khá là bình tĩnh, dùng âm thanh như muỗi kêu mà chỉ có mỗi Lưu Tố Hiền mới nghe được lên tiếng hỏi.
Qua hai kiếp người, trải qua không biết bao nhiêu biến cố, Trần Vân Thanh hắn đương nhiên sẽ không có đi tin những lời vừa rồi của Lưu Tố Hiền là sự thật rồi.
Từ người con gái này mỗi cứ chỉ cùng lời nói, hắn có thể nhận ra được đối phương thân phận không hề tầm thường.
Những người như thế, sẽ không có khả năng đi thích một người ở tầng dưới cùng như Trần Vân Thanh hắn đây, dù hai người bọn họ có từng trải qua không ít mập mờ không thể nào nói nên lời mấy ngày trước.
Lần này Lưu Tố Hiền đến tìm hắn, không biết lại muốn dùng ra chiêu gì nữa đây.
"Oan gia..! Tôi đương nhiên là vì nhớ cậu mới đến đây tìm cậu rồi..!"
"Người ta cái gì cũng trao cho cậu hết cả, không lẽ bây giờ cậu muốn rũ bỏ trách nhiệm với tôi hay sao.?"
Lưu Tố Hiền ghé mặt tại trên vai của Trần Vân Thanh, trong ánh mắt cũng khá là đắc ý, âm thanh cũng không nhỏ, như để cho người khác nghe thấy một dạng.
Đồng thời, còn đem Trần Vân Thanh ôm chặt hơn, hai người bây giờ nhìn trông không khác gì một đôi tình nhân khăn khít một dạng.
'Cô ta ..! Cô ta..?' Ngô Tiểu Diễm trong lòng kinh hãi không nhẹ.
Lưu Tố Hiền lời nói vừa rồi không nhỏ, nàng nghe khá rõ ràng. Cô gái này nói đã trao cho thiếu gia tất cả, vậy không phải nói hai người đã làm chuyện kia rồi hay sao.
Thiếu gia cũng không có phản đối. Như vậy nàng phải làm sao đây?


"Tố Hiền tỷ..! Tôi không cố ý..! Khi đó chỉ là muốn ..."
Là muốn giúp đỡ Lưu Tố Hiền giải trừ Xuân Thu Tán mà thôi, hơn nữa hắn cũng không thật sự dùng đao thật thương thật cùng Lưu Tố Hiền làm chuyện đó mà, hắn muốn nói chính là như vậy.
Có điều cảm nhận được không gian xung quanh có chút lạnh, đâu đó phản phất có chứa sát khí hơi thở, Trần Vân Thanh cũng không có dám tiếp tục nói ra tiếp ý vừa rồi chưa mình nữa.
"Vân Thanh nha! Tố Hiền không phải là người tùy tiện, anh đã nhìn thấy hết, cũng đã làm hết trên thân thể của tôi, anh phải chịu trách nhiệm đó a, nếu như không...!" Nếu như không là cái gì, Lưu Tố Hiền nàng không nói, chắc chắn trong lòng của Trần Vân Thanh cũng nên hiểu quá rõ ràng.
Ở thời đại hiện nay, dù ở bình thường gia đình, hay là quý tộc gia đình, người con gái trinh tiết cũng luôn luôn được đặt lên vị trí hàng đầu, nó còn quan trọng hơn cả cái sự sống chết của bản thân nữa, có chăng ở những thế gia tu luyện, nữ nhân có thể có được nhiều sự tự do đi lại hơn mà thôi.
Trần Vân Thanh không chỉ nhìn thấy thân thể của nàng, còn làm ra một loạt hành động vô sĩ như thế kia, trinh tiết của nàng đã không còn nữa.
Truyền ra bên ngoài sẽ bị người trong thiên hạ sĩ vã cùng chê cười, cả đời này đừng có mong lấy được tấm chồng tốt nữa.
Hung thủ gây ra mọi tai kiếp cho nàng là Trần Vân Thanh này phải là người chịu trách nhiệm chính, một là nàng phải ra tay đem y giết đi, xóa hết dấu vết, để cho chuyện này không có người nào có thể biết được cả.
Hai là phải gả cho hắn, xem như mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Lưu Tố Hiền nàng đã không chọn con đường thứ nhất, như vậy cũng chỉ có thể đi con đường thứ hai mà thôi.
"Được..! Nương tử..! Nếu em không có để ý đến thân phận hiện tại của Trần Vân Thanh anh mà nói, mọi chuyện đều có thể theo ý của em..!"
Trần Vân Thanh nghe nói như vậy, ánh mắt xoay chuyển trong chốc lát, liền là gật đầu mỉm cười đồng ý chịu trách nhiệm.
Không những vậy, hai tay của hắn hiện tại cũng không có ở yên. Di chuyển đến một loạt bộ vị phía sau lưng của Lưu Tố Hiền, như không phải đây là bên ngoài, có rất nhiều người qua lại nhìn, với đôi tay không thành thật kia, e là Lưu Tố Hiền đã không còn một mãnh vải che thân rồi.
'Tạm thời cho mày đắc ý chút..!' Ánh mắt của Lưu Tố Hiền xẹt qua một tia giận dữ, thằng khốn này thật sự không có xem nàng ra gì cả, tại bên ngoài thế này cũng dám sàm sở nàng như vậy, thật là muốn một chưởng cho thằng khốn này chết đi.
Nhưng nghĩ lại đại kế của mình, nàng cũng chỉ có thể nhịn, Trần Vân Thanh bây giờ giá trị lợi dụng quá lớn. Nói nữa thân thể của nàng cũng không phải thằng khốn này chưa có sờ qua, lần này cho hắn kiếm hời đi một chút vậy, chờ đại kế thành công, nàng sẽ làm cho tên khốn này chết vô cùng thảm.
"Tiểu Diễm gặp qua Thiếu Phu Nhân!"
Ngô Tiểu Diễm xác nhận lời nói của Trần Vân Thanh không có nhầm lẫn sau, ánh mắt hiện lên một vệt sáng kỳ dị, nhưng rất nhanh liền biến mất, nàng là nhanh chóng cúi chào Lưu Tố Hiền.
Không thể làm gì khác hơn, Lưu Tố Hiền bây giờ là vợ của Trần Vân Thanh, dù không biết cô ta dùng thủ đoạn gì, nhưng cũng không thể nào không công nhận sự thật này, Ngô Tiểu Diễm nàng trên danh nghĩa là một người hầu của Trần Vân Thanh, như vậy cũng phải làm theo phép mới được.
"Tiểu Diễm..! Em không cần khách khí, sau này chị còn nhiều chuyện cần đến em giúp đỡ!"
Lưu Tố Hiền dùng tay vặn mạnh vào hông của Trần Vân Thanh một cái, để cho cái tên tiểu d.âm tặc này không dám làm càn, cũng là nhân tiện tránh thoát khỏi sự ôm ấp của Trần Vân Thanh, sau đó mỉm cười với lại Ngô Tiểu Diễm.
Ngô Tiểu Diễm này bên ngoài đúng thật là con hầu của Trần Vân Thanh thật, nhưng trên thực tế lại không có phải, theo người của nàng điều tra được biết, Trần Vân Thanh rất là quan tâm đến Ngô Tiểu Diễm, sự quan tâm của y còn vượt quá xa tình cảm chủ tớ.
Thậm chí vì cứu Ngô Tiểu Diễm, Trần Vân Thanh không màng tính mạng mình cùng Trần gia Trưởng Lão chiến đấu, chút nữa đã toi mạng rồi.
Vì nguyên nhân này, dù nàng tạm thời trên danh nghĩa là thiếu phu nhân của cô ta, nàng cũng không dám lên mặt.
Có điều để một cô gái quá mức xinh đẹp như vậy bên cạnh tên tiểu dâ.m tặc này cũng không được ổn lắm, sau này phải tìm cách đưa cô ta rời khỏi Trần Vân Thanh mới được.
"Thiếu phu nhân..! Chị cứ việc sai bảo, em biết sẽ giúp đỡ chị hết mình..!"
Ngô Tiểu Diễm cười duyên một cái lên tiếng trả lời, nhìn ra được bây giờ Ngô Tiểu Diễm cũng không có giống như là hận Lưu Tố Hiền cướp mất Trần Vân Thanh của nàng, hay là cũng có lẽ nàng che giấu chuyện này bên trong rất là tốt, người bên ngoài còn không có nhìn ra được mà thôi.
"Vậy..!"
"Nương tử..! Lần này em đến tìm anh có chuyện gì quan trọng hay không..!"
Trần Vân Thanh cảm thấy, như để Lưu Tố Hiền này dây dưa vào cùng với lại Ngô Tiểu Diễm rất là không có tốt.
Ngô Tiểu Diễm nhà hắn ngây thơ như vậy, thế nào cũng sẽ bị Lưu Tố Hiền bán mất, chỉ sợ đến khi đó, còn phải giúp người ta đếm tiền nữa cũng nên
"Phu quân..! Lần này em đến tìm anh là muốn đưa anh về ra mắt gia đình, không biết ý của anh thế nào..?"
Năm mới tết đến trên khắp ngóc ngách của Nam Hoang Chi Địa này, vào thời điểm cuối năm này, tất cả mọi người đều sẽ trở lại quây quần bên gia đình của mình, cho nhau như những lời chúc tốt đẹp nhất.
Lưu Tố Hiền nàng cũng không có ngoại lệ, nàng cũng sẽ trở về. Nhưng lần này nàng cũng không về một mình như mọi năm, mà muốn về cùng Trần Vân Thanh, ai bảo thằng khốn này bây giờ là chồng trên danh nghĩa của nàng đâu.
"Nương tử..! Như vậy có chút không hợp lễ nghi, hay là em theo anh về gặp cha của anh ra mắt trước, sau đó chúng ta sẽ đến thăm hỏi cha mẹ vợ, em thấy thế nào..?" Trần Vân Thanh trong lòng cũng là cười lạnh không thôi.
Hai người bọn họ chẳng có chuyện gì cả, tất cả cũng chỉ là đang diễn kịch, có mà ấm đầu mới đi theo Lưu Tố Hiền về nhà cô ta.
Hơn nữa theo tục lệ của Nam Hoang Chi Địa này, hai người thương nhau, trước tiên phải ra mắt nhà trai trước, nhà trai đồng ý, mới có chuyện sau này.
Còn nếu theo nhà gái trước, đó là phải lấy nhà gái làm chủ đạo, mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của nhà gái đến làm việc, nói chung không khác mấy so với lại ở rể.
Trần Vân Thanh hắn đường đường là thân nam nhi đại trượng phu, có tương lai của mình, sao có thể đi ở rể nhà gái được.
Lưu Tố Hiền đưa ra chủ ý này cũng thật thâm độc, rõ ràng muốn đưa hắn vào bẫy, nhưng đáng tiếc Trần Vân Thanh hắn cũng không có ngu, dù cho hai người bọn họ có đang diễn kịch cũng là như vậy.
"Phu quân..! Thật là ngại quá, nhà của em bên kia có chuyện cực kỳ hệ trọng cần em trở về gấp mới được, nên em không thể đi cùng anh được..!" Lưu Tố Hiền tràn đầy áy náy xin lỗi Trần Vân Thanh một tiếng.
Trong lòng nàng đang nghĩ có điên mới đi theo Trần Vân Thanh trở lại Trần gia trấn gặp Trần Thiên Tâm.
Vị cha chồng hờ kia của nàng tinh minh như quỷ, còn từng là người thừa kế của Trần gia, đi gặp ông ta bây giờ không có bể mánh mới là chuyện lạ.
Thế nên thôi, chuyện này không cần phải bàn đến nữa.
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.